Lúc Du Hành từ chức, ông chủ còn ân cần hỏi han: "Tìm được công việc mới rồi sao?"
Nghe Du Hành bảo muốn cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi, ông liền gật gù đồng ý: "Cháu còn trẻ, đúng là nên thử cố hết sức một lần." Người dân ở Bang Minh Thế Giới, đại đa số là người trẻ tuổi, rất nhiều người lớn tuổi đã từ bỏ tranh giành tư cách di dân đợt đầu.
Họ cảm thấy bằng tuổi này rồi còn đi thi đúng là
làm khó cho bộ xương già này, chờ lúc
di dân đợt đầu thì mình cũng đã già rồi, giành
được tư cách di dân thật ra cũng không có nhiều chỗ dùng,
cơ thể còn
chưa chắc chịu được việc ngồi phi thuyền. Lại nói, nhà còn có con
cháu, họ đi thi rồi thì ai nuôi gia đình sống qua ngày?
Vì nhiều lý do nên đồng nghiệp ở đơn vị Mục
Hằng làm
việc đều không đi thi.
Ông chủ khích
lệ cậu mấy câu rồi cũng thoải
mái đồng ý,
còn bảo kế toán kết toán tháng lương cho
cậu: "Còn lại mấy người nữa
là
xong rồi, cháu lo mà học cho tốt đi!"
Du Hành
nói cảm ơn ông chủ, thuận lợi từ chức.
Sau khi rời khỏi phòng
làm việc, cậu trở về phòng trọ thu dọn đồ đạc, mang theo một chút đồ cho bạn cùng phòng và các đồng nghiệp khác
để từ biệt, nhận lại được lời chúc rồi rời khỏi đơn vị.
Sau khi dọn vào
nhà của mình, Du Hành cảm thấy ổn định
hơn nhiều, cậu còn
trang trí sơ lại nhà cửa để nó an toàn hơn. Có
nhà rồi thì có thể làm rất nhiều chuyện, cậu mua một lúc cả đống vật liệu
trữ trong nhẫn trữ vật, bây
giờ chưa nói đến cái khác, đồ ăn là
tăng nhanh nhất, vẻn vẹn tiền mua vật tư thôi cũng đã hết năm trăm ngàn,
có thể thấy tiền không thể không
tốn.
Lại lấy tư cách
người bí ẩn để quyên góp cho viện mồ côi
ban đầu Mục Hằng sống lúc thiên tai một khoản tiền, làm
nhiều việc như vậy cuối cùng cậu cũng có
thể an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi rồi.
Sau khi nghỉ ngơi, cậu uống dịch sửa đổi gen, xong khi chịu đựng xong lại
tu luyện [Quy tắc kiện thể] nửa tháng, lúc này mới bắt đầu đăng ký
"Bang Minh Thế Giới".
Sau khi kết nối thành
công, Du Hành cũng cảm giác được bản thân
mình được đưa đến một nơi, cậu dựa theo âm thanh nhắc nhở, dùng
thẻ căn cước đăng ký, đăng ký thành công.
Sau khi cảm giác
mất trọng lực truyền đến, cậu phát hiện mình
đang ở trong một căn phòng, trên người mặc đồng phục màu
xanh da trời, trong phòng chỉ có
một cái giường, một cái bàn, một cái
ghế và
một cái tủ. Đây là ký túc xá
trong game, mỗi người đều có một phòng như này, cũng
là nơi đầu tiên thí sinh đặt chân đến lúc
"ra đời".
Trò chơi "Bang Minh Thế Giới" này đã được vận hành
suốt bốn năm, trên mạng có khá nhiều tài
liệu phổ biến, cộng thêm chính quyền cũng tuyên
truyền phổ cập khoa học, Du Hành cũng làm bài tập rồi nên
trò chơi này đối với cậu cũng không xa lạ gì,
thoáng quan sát ký túc xá một chút rồi định đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài,
cậu ngạc nhiên khi thấy chiếc nhẫn trữ vật vẫn ở trên người, trộm nhìn
một cái, đồ bên trong ấy vậy mà vẫn còn.
Sau khi hỏi qua Rt9009 mới biết, sau khi Du Hành mua chiếc nhẫn trữ vật nó
đã được buộc chung với linh hồn cậu, cùng chung số liệu. Đây
chính là lý do mà đồ cậu mua và trao đổi trong hệ thống của thế giới nhiệm vụ vẫn có thể sử dụng ở thế giới thật.
"Cho nên
ở thế giới nhiệm vụ này, bất kể là
trong hay ngoài trò chơi đều là cùng một bộ dữ liệu nên
đồ tôi
mua ở bên
ngoài cũng có thể mang vào trò chơi? Ngược lại thì sao? Có thể mang đồ từ trò
chơi ra bên ngoài chứ?" Du Hành hỏi thử suy đoán
của mình.
"Không sai, cả hai hướng đều được, ký chủ thật thông minh." Rt9009 nói với cậu rằng cậu có thể an tâm sử dụng nhẫn trữ vật trong trò chơi, "Lấy trình
độ khoa học kỹ thuật ở đây, máy chủ của trò
chơi này không phát hiện ra năng lực của tôi đâu."
Du Hành cười, khen lại nó:
"Mày cũng thật lợi hại."
"Bình
thường, bình thường thôi, ký chủ cố gắng làm
nhiệm vụ, đây là nhân vật cấp bậc đơn
giản hiếm có,
túc chủ có
thể ở đây nghỉ phép, điều chỉnh lại thể xác
lẫn tinh thần thật tốt." Nó là một hệ thống thân
thiết của người phụ trách nên trước khi đi còn
phải khích lệ Du Hành.
"Được, cảm ơn mày."
Nếu cậu có
thể chuyển và sử dụng đồ bên trong lẫn bên
ngoài của trò chơi, vậy nó không chỉ thuận tiện hơn mà
đây còn là một cơ hội làm ăn. Bây giờ tạm thời không
đề cập đến, Du Hành ra khỏi ký
túc xá, cậu vào trò chơi vào buổi trưa, trong trò
chơi cũng theo thời gian bên ngoài, hiển thị cảnh buổi
trưa, mặt trời treo trên
cao rực rỡ.
Lúc
đi xuống ký túc xá lượng người đi lại rất
lớn, trên
dưới đều là người, Du Hành chen chúc,
chèn ép với người khác ở hành lang, cảm thấy vô
cùng thú vị.
Nhớ tới trên
mạng có người chế nhạo: đây là sóng điện não
đụng vào nhau.
Du Hành tới tòa
nhà dạy học chọn giờ học trước, một bộ não cậu chọn hết tất cả khóa
học. Trên bảng điều khiển chỉ cậu
có thể nhìn
thấy, mục khóa học đã chọn gia tăng, kéo
xuống ngày càng dài.
Thí sinh đang chọn giờ học rất nhiều, xung quanh đều là tiếng thảo luận ồn
ào,
ví như bên cạnh cậu có mấy thí sinh cau mày, một người nói:
"Tao ngu đại số lắm, không chọn đại số được không?"
"Có muốn tìm
hiểu sơ lược về lịch sử ngôn ngữ không?"
"Nghe bảo phải thuộc nhiều thứ lắm."
"Nhưng thi viết đề rất đơn giản đó! Chỉ cần học thuộc lòng
là có thể thi tốt...."
Tận lúc
họ chọn xong rồi rời đi, nhìn thấy Du Hành
vẫn đang đứng ở bên trong, liền lén
chọc nhau: "Mày xem kìa, có một người đáng
thương chọn tới hoa mắt rồi." "Đi đi đi, chúng ta nhanh lên lớp nào."
Chín trăm chín mươi chín hạng mục lớn không
khó, cái khó ở đây
là dưới những hạng mục lớn này còn có những hạng mục phụ được phân nhỏ cũng có thể chọn một lần, không
còn cách nào khác, cậu chỉ có thể nhấn từng cái
hạng mục nhỏ, đau khổ là ở trò chơi này không
có chức năng chọn toàn bộ, làm cậu phải cố đứng chọn cả mấy trăm ngàn cái, mười ngón
không ngừng đổi cũng sắp chịu không nổi rồi.
Được rồi, chờ chọn xong giờ học thì trời cũng đã tối.
Hệ thống trò
chơi nhắc nhở Du Hành sắp vượt quá
thời gian chơi ngày hôm nay, bảo cậu mau offline. Không giống với kho ba chiều
chỉ cần truyền dịch dinh dưỡng là thời gian đăng
nhập có
thể kéo
dài nửa năm, mũ bảo hộ chỉ có thể giữ thời gian online sáu tiếng, vượt quá sẽ gây
tổn thương não, cho nên trước khi đạt tới sáu
tiếng hệ thống sẽ nhắc nhở kịp thời offline nếu không sẽ cưỡng chế offline.
Thật ra Du Hành
cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn
theo quy định mà
offline. Lúc đang làm cơm tối, cậu nghĩ, bản thân phải mua một cái
kho ba chiều, nếu không thì bất tiện lắm.
Cậu quyết định mua kho ba chiều nhưng không có ý định lãng
phí thời gian xếp hàng, cậu tới chợ đen tìm
mua kho ba chiều được bán lại, rất nhanh đã tìm được một cái
được đối phương ra giá hai trăm ngàn, cậu không
trả giá mà trực tiếp mua.
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm cùng đối phương vác
máy trở về nhà, cậu lại lên trung tâm mua sắm của trò
chơi mua một lượng lớn dịch dinh dưỡng, cuối cùng để lại một cái
bù nhìn thế thân trông nhà sẵn giúp cậu bổ sung dịch dinh dưỡng.
Cậu không
lên lớp mà đi tới thư viện trước.
Thư viện này
đối với Du Hành mà nói nhất định là
thiên đường, không cần bôn ba khắp nơi, tất cả nền văn minh của nước Bang Minh đều ở đây, căn bản là
một miếng bánh ngọt lớn được đặt trong tầm tay. Cho dù Rt9009 nói để không
ảnh hưởng đến máy chủ của trò
chơi và lãnh đạo cấp cao của nhà nước sẽ không thể dùng
súng hấp thụ dữ liệu của sách, chỉ có
thể dựa vào Du Hành đọc toàn bộ, từng cái
từng cái một, rồi lại chắt lọc
ký ức về sách
trong đầu cậu thì cậu vẫn cảm thấy rất
vui.
Nơi hấp dẫn cậu nhất trong trò chơi này là thư viện, tiếc là
cậu không thể đăng nhập vào bộ máy
của những quốc gia khác, nếu không
cậu cũng muốn đi dạo thư viện của đối phương một vòng.
Cậu nhìn
chỗ ngồi rộng hai mươi ngàn mét vuông, nghe bảo diện tích
chung của cả thư viện là ba trăm ngàn mét vuông, mang theo hứng thú
bừng bừng đi vào.
Cuộc sống sau này
đối với Du Hành mà nói không khác gì thiên đường, có
ăn ở cũng không nguy hiểm, chỉ cần giơ tay lên thôi cũng có được một đống điểm Tân
Hỏa. Đọc sách không mệt, cậu thích thú online tận một tuần, sau đó
mới offline rèn luyện cơ thể một chút,
làm ít thức ăn ngon, để ý thay đổi ở thế giới bên
ngoài.
Cuộc sống cứ trôi
qua như vậy, Du Hành vẫn chưa học mấy cái khóa học kia, cậu định xem qua sách của thư viện thêm một lần nữa rồi mới đi học. Đây là thế giới trò
chơi giả tưởng, vẫn là mang sách nhét vào đầu mới là
an toàn nhất. Cho dù nhiệm vụ có thất bại thì
với số điểm Tân Hảo này cũng đủ làm
cậu thỏa mãn rồi.
Vào
một ngày nọ trong thư viện, cậu
còn gặp được một người bạn của nguyên chủ Mục Hằng, nói
về người này, cậu ta cũng là ở cô
nhi viện với Mục Hằng, thật ra thì hai người lúc
trước cũng là hàng xóm, khi nhà tan cửa nát
cũng đúng lúc hai người đang ở ngoài quảng trường chơi, sau đó cùng được cô nhi viện do thiên
tai nhận nuôi.
Theo Trì Uyển thì
gặp lại cũng là bạn. Mà với Du Hành,
chia tay rồi còn làm bạn thì thật kỳ lạ hay là
chia tay trông khó coi quá nên vẫn muốn làm bạn? Cô
ta không thấy phiền thì cũng là cậu thấy phiền.
Vì
vậy lúc Trì Uyển kinh ngạc vui mừng
chào
hỏi cậu, cậu chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi ôm sách rời đi.
"A Hằng! Gần đây
cậu thế nào? Học có áp lực không?
Không biết có thể tới hỏi tớ."
Trì
Uyển ngăn cậu lại, giọng vừa giòn vừa ngọt giống như con chim hoàng anh nhỏ vậy.
"Không
cần, cảm ơn."
Du Hành
đi vòng qua rồi tiếp tục đi, Trì Uyển cắn môi nhưng không đi
theo.
Mục Hằng và
Trì Uyển là thanh mai trúc mã, lại còn
ở cùng
cô nhi viện, cùng giúp đỡ nhau mà trưởng thành,
cũng tự nhiên sinh ra tình thân sâu nặng và
"tình yêu". Thật ra thì ba ngàn tệ đầu tiên
mà Mục Hằng tích góp được là để cho Trì Uyển mua mũ bảo hộ. Cậu tiếp tục làm việc với niềm hạnh phúc
ngập tràn, định nhanh chóng mua một cái
mũ bảo hộ để đến lúc ấy có thể cùng
với Trì Uyển học tập, thi rồi lại
cùng
nhau di dân.
Kết cuộc sau này
cũng rất máu chó, Trì Uyển ở cùng hội với con nhà
giàu, đợi đến lúc Mục Hằng được ngày nghỉ tới thăm mới phát
hiện ra, lòng tự trọng của tuổi mới
lớn bị chà
đạp đến chẳng còn gì. Lúc ấy tay nhà
giàu lời nói sắc bén bảo Mục Hằng đừng dây
dưa với Trì Uyển nữa, không giống với cô
gái cười nói nhẹ nhàng vừa rồi chút
nào.
Du Hành lắc đầu một cái,
ném chuyện này ra đằng sau đầu, đừng nói tới Mục Hằng đã
sớm thề rằng không muốn liên
quan gì tới cô ta nữa, đối với cậu Trì Uyển cũng chỉ là
người lạ mà thôi.
Mà Trì Uyển bên
kia đã đến bảng thông báo ở sảnh để tra tên
Mục Hằng, số lần thi là không. Cô ta trố mắt nhìn
số không, không biết trong lòng có cảm giác
gì.
Thông báo trò chơi vang lên, cô lập tức nhận: "Được, em đi ngay đây, nhanh lắm, nhanh lắm!" Cô vô cùng bận bịu, bạn trai cô đúng là rất thích
cô nhưng tính khí kiêu căng ngạo mạn không dễ thay đổi nhưng cô
ta cảm thấy không cần thay đổi. Bên
ngoài trò chơi, cô chăm sóc nhân nhượng gã, trong trò chơi
cô vẫn phải chăm sóc gã vô điều kiện, gọi đến là
đến.
Đây
là cuộc sống cô ta muốn, tuyệt đối sẽ không hối hận.
Cảm ơn MoMo rất nhiều
Trả lờiXóaĐây là một bộ truyện top 1 lòng mình, là bộ truyện khi ai hỏi thì mình đều recommend cho họ. Đáng tiếc lại ko dc nhiều người biết đến, quá bất công cho nó
Trả lờiXóaMình nghĩ bạn có thể lên lại yy, bật dịch chế độ vip để có thể có thêm ng ủng hộ, mình tình nguyện bỏ ra 4 500k để đọc full bộ này, ừm lên đến 1tr luôn cũng đc 😂 tại hay quá mà.. Dù mình nghèo lắm :((
Cảm ơn MoMo đã tiếp tục dịch bộ này cho những đọc giả như mình đc lợi, chúc bạn luôn vui và đầy sức khỏe nha ^^
Cảm ơn vì luôn ủng hộ ^^, nếu bật vip thì tội bộ này lắm tại mình không có nhiều làm thường xuyên, giờ có thời gian hơn sẽ cố gắng làm nhiều hơn, nó hay nên không dám drop luôn
XóaThế giới kiểu dành cho học bá như này hay ghia :3
Trả lờiXóaThực sự vô cùng cảm ơn MoMo vì đã dịch bộ này nhoaa, trèo từ watt qua đây ủng hộ MoMo tiếp nè :3
Mình mới biết bộ này qua 1 người bạn giới thiệu, sau khi mày mò thì mới biết là momo dịch bộ này , nên mình đã tìm đến đây và mình sẽ luôn ủng hộ bạn
Trả lờiXóanghe câu này ấm lòng lắm á
Xóa