Chương 145: Tai họa sâu bọ 01

 

Đọc những chương trước tại: https://www.wattpad.com/story/196284599-h%E1%BB%87-th%E1%BB%91ng-sinh-t%E1%BB%93n-l%E1%BB%A5c-%C3%BD

"Xin mời kí chủ lựa chọn một thẻ nhiệm vụ bất kì."

Du Hành lựa một cái theo thói quen, nhiệm vụ sau khi được chọn liền bắn vào trán cậu, hiện ra nhiệm vụ:

"Độ khó: Cấp bậc địa ngục 

Mục tiêu công lược: Sinh tồn trong năm năm

Phần thưởng khi hoàn thành: 600 điểm Tân Hỏa 

Thất bại: trừ 80 điểm Tân Hỏa 

Những mục khác: *** (Mặc định)"

Du Hành hơi cau mày, đây là lần đầu tiên cậu thấy loại nhiệm vụ như này. Sinh tồn trong năm năm sao? Còn là cấp bậc địa ngục? 

Có vẻ độ khó lần này rất lớn, cũng không biết hình thái mạt thế là dạng gì. 

Ngồi bên bờ sông mua đủ vũ khí rồi nhắm mắt dưỡng thần một lúc, ba mươi phút nhanh chóng trôi qua. 

"Sắp tới thời gian truyền tống, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng... ba, hai, một..." 

Du Hành mở mắt ra thấy trước mặt mình là một kệ hàng, cậu đang đứng trước khu trưng bán mì thịt bò.

Nhắm mắt ổn định lại tinh thần sau cảm giác choáng váng, cậu đưa tay ném mười mấy túi mì ăn liền vào trong xe đẩy.

Trong siêu thị người tới người lui, tiếng nhạc mừng xuân năm mới truyền khắp không gian 'năm mới tốt lành~ chúc mọi người một năm mới tốt lành~~"

Người chen người, cuối năm mọi người đi mua đồ tết rất nhiều, Du Hành cũng không vội vàng đi tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, mà hơi sờ trên người.

Đây là thân thể của một người đàn ông trẻ tuổi, rất cao, chắc cũng phải một mét tám.

 Rồi mò tới nơi đựng ví tiền, bên trong có sáu tấm thẻ, tiền mặt khoảng ba nghìn tệ, còn có cả thẻ căn cước và thẻ hội viên.

 Ừm, nguyên chủ có vẻ là người có tiền, vì thế Du Hành liền thoải mái mua sắm.

 Thậm chí còn gọi thêm một nhân viên bán hàng tới, nói hết yêu cầu của cậu trong một lần. Nơi này là một trung tâm thương mại lớn, gặp khách hàng mua nhiều đồ cũng không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng nhân viên vẫn hơi kinh ngạc một chút, rồi nói Du Hành chờ một hồi, đẩy xe mua hàng này đi thanh toán trước.

 Du Hành ngồi xuống bàn nghỉ ngơi, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc liền rót một ly nước sạch để uống.

 Thấy đồ mình cần chưa lấy đủ, Du Hành hỏi đường đi tới phòng vệ sinh để tiếp nhận kí ức trước.

 Thân thể này, thực sự rất có tiền.

 Tên Lâm Hằng An, năm nay hai mươi tuổi, cha mẹ trong nhà đủ cả. Cha là Lâm Vinh Tiêu làm ăn phát đạt trong giới bất động sản, nhà còn có một công ty xây dựng đang không ngừng mở rộng quy mô trong mấy năm gần đây. Mẹ Lâm Song Phượng là chủ gia đình, chỉ sinh được một đứa con là Lâm Hằng An nên luôn coi con trai như trân bảo.

 Mùa xuân năm nay việc làm ăn của Lâm Vinh Tiêu xảy ra chút vấn đề nên không có mặt ở nhà thường xuyên. Mà đầu năm Lâm Song Phượng không cẩn thận bị cảm lạnh, vì thế Lâm Hằng An liền xung phong nhận viện đi mua đồ tết.

 Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Du Hành thấy đây là một gia đình sung túc và đầm ấm.

 Cậu tỉ mỉ nhìn kĩ trí nhớ của nguyên chủ hai lần cũng không thể phát hiện manh mối của mạt thế.

 Thuận tiện giải quyết xong nhu cầu cá nhân mới ra ngoài. Vừa ra vừa nghĩ nếu đưa rượu và thuốc lá làm quà tết chắc cũng không sao.

 Lại đợi thêm ba mươi phút, đồ đã có đủ. Du Hành thuê một chiếc xe vận tải để chở đồ về.

 Sau khi thanh toán tiền xong, Du Hành liền lái xe dẫn đường, lái thẳng tới nhà của nguyên chủ.

 Nhà họ Lâm là một căn biệt thự đắt đỏ trong trong thành phố, chỉ cần lái xe hai mươi phút là tới nơi. Tài xế hỗ trợ khuân đồ để vào hầm xe, Du Hành liền cho thêm năm trăm tệ tiền típ. Chờ tới lúc tài xế cười híp mắt rời đi Du Hành liền tắt máy định vị, để những đồ dễ lưu trữ và cần thiết vào nhẫn trữ vật, những thứ còn dư lại chính là "đồ tết".

 Sau khi dọn những đồ còn thừa lại lên nhà chính, cậu mới đi gõ cửa phòng của Lâm Song Phượng.

 "Vào đi."

 Lâm Song Phương đang đắp một tấm chăn mỏng nằm trên ghế sa lon, đang chăm chú xem truyền hình. Thấy con trai đi vào liền mỉm cười nói: "Nãy mẹ nghe thấy tiếng xe của con đi vào từ lâu rồi, sau bây giờ mới lên nhà?"

 "Đồ hơi nhiều nên con dọn có chút lâu."

 Lâm Song Phượng vui vẻ nói: "Con mua nhiều thật à? Để mẹ đi xem con mua những thứ gì..."

Du Hành lập tức cản bà lại: "Con đọc danh sách cho mẹ là được rồi."

Đọc xong, Lâm Song Phượng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói: "Là con mua hết sao? Không tệ, rất tốt, những thứ này là đủ rồi. Con có mệt không? Trước khi cô Hoàng về đã nấu một chút canh ngọt trong bếp, con tự vào múc một chén đi."

 "Mẹ không ngủ sao?" Du Hành sờ trán bà, nói: "Vẫn còn hơi nóng."

 "Mẹ không ngủ được, ngủ càng nhiều càng đau đầu hơn, mẹ muốn xem ti vi một lúc. Con mau đi chơi đi, đừng đứng gần mẹ quá kẻo lây bệnh."

 "Ở trường con còn có chút việc, con muốn quay lại trường một chuyến. Con sẽ gọi cô Hoàng tới chăm sóc mẹ."

Nguyên thân năm nay là sinh viên năm tư, sắp tới thời gian làm lễ tốt nghiệp ra trường. Thế nên lý do mà Du Hành đưa ra cũng không khiến Lâm Song Phượng nghi ngờ.

 "Không cần, mẹ có thể tự chăm sóc mình được. Lúc nào thì con về?"

 "Chờ con làm xong chuyện sẽ về ngay."

 "Được, con nhớ lái xe cẩn thận."

 Trong phòng bếp quả thật có canh tuyết lê, đúng lúc Du Hành cảm thấy miệng khô lưỡi khô nên đã uống hết hai chén.

Tìm trong phòng bếp được hai cái dao thái dưa hấu, xong xuôi mới ra khỏi cửa nhà.

Lần này, nơi cậu tới là tiệm sách, đi một chuyến hết mười bảy tiệm, mỗi một tiệm đều mua một đống sách, cất kĩ vào xe rồi mới rời đi. Trên đường thì tìm một nơi kín đáo để đưa sách vào hệ thống, sau đó lại tới một tiệm sách tiếp theo.

Du Hành tất bật tới tối mới rảnh tay dùng cơm. Vừa ăn cơm vừa xem điện thoại di động, bên trong là bản đồ của thành phố. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Du Hành nghe điện thoại: "...Không đi, nhà bận lắm, đầu năm cũng bận, các người tự đi đi."

Dùng cơm một lúc mà nhận được ba cuộc điện thoại, cộng thêm cả năm cuộc gọi nhỡ lúc chiều nữa. Từ đó có thể thấy giá trị thị trường của Lâm Hằng An rất tốt. Hơi suy nghĩ một chút, sau khi ăn xong liền đi làm một tấm thẻ, thuận tiện gọi điện thoại cho cha mẹ ruột của nguyên chủ. Cha của nguyên chủ vẫn chưa gọi được, chỉ gọi được cho Lâm Song Phượng.

Khi nói tới chuyện của chồng mình, bà có vẻ rất thích nghe: "Không có chuyện gì đâu, lần này cha con tới một nơi khá xa nên tín hiệu có chút không thông, ông ấy đi cùng với rất nhiều đồng nghiệp nên sẽ không sao đâu."

Lúc này Du Hành mới nhớ tới lần này là do công trường xảy ra vấn đề, có công nhân chết ngoài ý muốn nên người thân của người này đã làm náo loạn, cộng thêm chính sách an toàn lao động thay đổi mà mấy người bên trên muốn đì Lâm Vinh Tiêu một trận. Nên Lâm Vinh Tiêu mới phải đích thân tới quê nhà của người công nhân đã mất kia trao tận tay khoản bồi thường.

Sau khi nói xong đề tài này, Du Hành lại hỏi thăm sức khỏe của bà, rồi mới tiếp tục tính toán chuyện của mình.

Cho tới nửa đêm, còn lén lẻn vào mấy cửa hàng sách vơ vét một trận tới sáng.

Vừa ăn bữa sáng vừa nhìn thư viện đối diện, Du Hành hơi tiếc nuối di dời ánh mắt.

Không có cách nào cả, bây giờ vẫn là thời kì hòa bình, có vẻ sẽ không có bất kì nhân tố bất an nào nên cậu làm chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn một chút. Thư viện này lớn như vậy nhất định an ninh sẽ tốt, hiện tại thì cậu không thể vươn tay vào trong được.

Sau khi vứt rác vào thùng, Du Hành đi lấy xe bắt đầu công việc của ngày hôm nay.

Cuộc sống ở các hiệu sách đi qua hai ngày thì Lâm Vinh Tiêu gọi tới nói công việc đã xong, tiện đường đi về quê đón bà nội của nguyên chủ lên thành phố ăn tết. Còn hỏi chuyện ở trường Du Hành đã giải quyết xong chưa, có cần tìm người khác giúp đỡ hay không, nhưng lại bị Du Hành từ chối.

Cậu học theo giọng điệu của Lâm Hằng An nói: "Cha đừng có coi thường con, con có thể thi... À không, không cần, con có thể tự viết luận văn, thật mà, cha đón xong bà nội thì về nhà luôn đi... Đúng rồi, con muốn gặp bà nội, cha nhất định phải đón bà lên, trên đường cha nhớ chú ý nhìn đường, đặc biệt phải quan tâm tới an toàn."

"Được rồi, cha nghe mẹ con nói con tự đi mua đồ tết phải không? Đúng là con trai ngoan! Cha sẽ chuyển khoản thêm cho con, không đủ thì đi xin thêm mẹ. Ở trường có phiền phức gì thì cứ tìm bạn bè hoặc thầy cô trong trường, đừng có tự ti, nhớ mời bạn bè đi ăn cơm được không?"

"Con biết rồi, cảm ơn cha."

Hai vợ chồng nhà họ Lâm thực sự rất yêu thương đứa nhỏ này, mặc dù những ngày qua Du Hành không ở bên cạnh cha mẹ của nguyên chủ nhưng cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc của họ dành cho con.

Lâm Vinh Tiêu chuyển khoản một trăm nghìn tệ, vừa hay để Du Hành tiêu tốn thêm một thời gian nữa.

Ngày thứ ba khi tới thế giới nhiệm vụ, Du Hành phát hiện một tin tức thiên văn mới nhất trên mạng: Ngày hai lăm tháng một, cả thế giới sẽ đón nhận một trận mưa sao băng cực kì lớn trăm năm mới có.

Tin tức này đã tăng thêm không khí vui mừng trong năm mới, một trận mưa sao băng sẽ tăng phúc khí, tượng trưng cho một năm xung túc thuận lợi.

Vừa nhìn thấy tin tức, Du Hành đã hơi trầm mặc. Sau trận mưa sao băng này, chẳng lẽ chính là mạt thế của thế giới này sao?

Du Hành lập tức quyết định quay trở về nhà. Sau đó dùng đạp cụ [Mặt nạ thiên biến] để mạo danh đăng lên mạng.

Mặc kệ như thế nào thì vẫn nên báo trước, nếu không xảy ra chuyện gì thì cùng lắm chỉ mất một cơ hội thưởng thức cảnh đẹp mà thôi.

Sau khi đăng nội dung đã kiểm tra mấy lần lên mạng, Du Hành liền dở khóc dở cười phát hiện trên mạng xuất hiện rất nhiều bài đăng.

"Sao băng rơi á, nhất định sẽ xuất hiện zombie! Mọi người đừng có mà đi ra ngoài xem, nhớ trú ở nơi an toàn, còn phải chuẩn bị cả đồ ăn và vật liệu nữa!"

"Ghê sợ! Lời tiên đoán hai mươi lăm năm trước đã trở thành sự thật, ngày mưa sao băng rơi chính là ngày mạt thế tới!!"

"Ha ha ha ha ha ha."

"..."

Với mấy cái bài đăng giật típ như này mọi người chỉ cười vui vẻ cho qua, thậm chí những bài đăng liên quan cũng rất nhiều nhưng vẫn không thấy an ninh mạng can thiệp và dọn sạch.

Du Hành vừa biết được từ trong trí nhớ của Lâm Hằng An, nhiệm vụ của thế giới này đã kéo dài khá nhiều năm, mà một nhà tiên tri khá nổi tiếng đã từ dự đoán được mười năm rồi, cả đại chúng lẫn phía chính phủ cũng đã chấp nhận khá cao với điều này.

Bất đắc dĩ tắt web, Du Hành lái xe quay trở lại nhà.

Lúc này Lâm Song Phượng vừa ăn cơm tối xong, còn hỏi cậu: "Sao con lại về bây giờ? Trường học xong xuôi hết rồi chứ? Đã ăn cơm chưa?" Thật ra trường mới cho nghỉ đông, còn chưa nghỉ được sáu ngày thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chẳng qua Lâm Song Phượng rất tin tưởng con trai, cộng thêm không quá hiểu biết chuyện ở trường họ nên mới bị Du Hành qua mặt.

"Vẫn tốt, con ăn rồi."

"Vậy con nhanh đi tắm đi! Cả người con lạnh như băng rồi kia!"

Rốt cuộc chiều nay Du Hành cũng được ngủ ngon giấc.

Thậm chí còn ngủ nướng, ngủ tới mười hai giờ trưa hôm sau mới dậy. Một phần là do Lâm Song Phượng đau lòng, cho rằng con trai mỏi vì chuyện học hành ở trường nên nói chuyện có chút giống với Lâm Vinh Tiêu: "Nếu không để cha con đi nhờ quan hệ được không?"

"Không cần đâu, tự con có thể làm được."

Nói tới chồng, Lâm Song Phượng lại nói thêm: "Cha con nói con trai nhỏ nhà trưởng thôn vừa cưới vợ nên muốn ở lại thêm một ngày để uống rượu mừng."

Du Hành chau mày, nói: "Vậy tối mai có thể trở về đúng hạn được hay không?"

"Chắc chắn là có, trưa mai là về tới rồi, sao thế? Nhớ bà nội rồi sao?"

"Vâng."

Hai người vừa trò chuyện vừa ăn sủi cảo, bỗng nhiên chuông điện thoại rung lên.

"Xin chào, chờ một chút."

Sau khi cắt điện thoại, Du Hành lại gọi thêm một cuộc nữa, là gọi cho nhân viên an ninh ngoài cửa khi biệt thự.

Nhân viên an ninh mang đồ được giao hàng vào rất nhanh. Đêm qua trước khi đi ngủ Du Hành đã dùng vận khí của mình để mua thêm một số thức ăn, vì cửa hàng khá gần nên hôm nay đã được giao tới.

Năm cái thùng chất đống trong phòng, thoạt nhìn rất nguy nga.

Du Hành mở hết ra, để một nửa trong nhẫn trữ vật, nửa còn lại thì để trong phòng bếp.

Hai ngày tiếp theo liên tục có đồ được mang tới, ngoại trừ thức ăn thì chính là sách.

Lâm Song Phượng cực kì yêu thương con trai, khi biết là đồ dùng mà mọi người trong lớp con trai cần liền hỏi: "Con đủ tiền không?"

"Con có đủ rồi!"

"Con trai mẹ thật tài giỏi, đồ dùng học tập của cả lớp đều do con trai mẹ mua cả. Mặc dù con học không giỏi nhưng năng lực lại rất tốt." Những lời này cũng chỉ có mẹ ruột mới nguyện ý nói.

 

                                                                                               Chương 146

  

 

 


Nhận xét

  1. May quá t mò qua đc r

    Trả lờiXóa
  2. Hài ghê =)))) Hóng thế giới này quá, cấp bậc địa ngục ko biết tới chừng nào :3333 truyện siêu đỉnh luôn huhu ghiền nam9 truyện này dễ sợ

    Trả lờiXóa
  3. Yayy!! Thật may là ad vẫn dịch bộ này, biết ơn ad vô cùng nạa

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét