Nói là nhà nhưng thật ra chỉ là một căn nhà trọ, sau khi trưởng thành, Mục Hằng tự tìm một công việc có lượng nhu cầu rất lớn như bây giờ —— ngành hóa chất xanh*. Đương nhiên là không phải làm cái gọi là kỹ thuật viên** gì, chỉ là người đi tưới nước, nhổ cỏ, làm giá đỡ,... đủ các công việc mệt nhọc thôi. Mục Hằng khá hài lòng, có chỗ ăn chỗ ở, lãnh đạo cũng hay châm chước, phê duyệt cho cậu nghỉ để đi mua mũ bảo hộ, đồng nghiệp cũng sẵn sàng đổi ca cho cậu.
(*Ngành
hóa chất xanh: đề cập đến những nhân tài thực tế, những người có
kiến thức chuyên môn về phủ xanh và
bảo dưỡng, quen thuộc với thói quen sinh trưởng của cây
trồng và coi việc quản lý và bảo dưỡng cây
trồng là nghề của họ. Thường được
làm
việc trong các công ty cảnh quan.
**Kỹ thuật viên:
một công nhân có một kỹ năng nhất
định. Hầu hết các
kỹ thuật viên đều tốt nghiệp
cao đẳng kỹ thuật và
thành thạo công nghệ chuyên ngành.)
Lúc trở lại nhà
trọ thì trời cũng đã nhá nhem tối, nhà
ăn cũng bắt đầu bán cơm. Du Hành bưng nồi đi
lấy
cơm lên
thì gặp một đàn anh làm việc chung, người
này rất nhiệt tình hỏi cậu: "Mua được chưa?"
"Mua được rồi." Du Hành bắt chước Mục Hằng nở
nụ xấu hổ cười: "Cảm
ơn các
anh các chú đã giúp đỡ em, ngày mai đi làm em sẽ cố gắng làm
bù lại công việc của hôm nay."
"Haiz, ơn nghĩa gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà!"
"Nhanh đi lấy cơm đi, hôm
nay có thịt gà đấy, nhanh
nhanh."
Du Hành
lấy cơm xong lại đến bàn có mấy
đồng
nghiệp
quen biết
để ăn tối.
"Mua được mũ
bảo hộ rồi thì khi nào tan làm nhớ sắp xếp thời gian để học, tôi nghe con gái bảo khó
lắm!"
"Ui, con trai tôi
cũng nói khó muốn chết, còn khó hơn thi đại học nữa!"
Tổ trưởng Hoàng
tổ bọn họ khích lệ
Du Hành: "Tiểu Hằng à, cháu đừng nghe họ nói bậy, thật ra học tập cũng giống như chúng ta đi làm vậy, chắc chắn sẽ rất cực, không thì ai cũng có thể làm
chuyên gia rồi! Cháu học hành chăm chỉ thì
sẽ học được, thi được tốt thôi!"
"Đúng vậy, đúng
vậy, Tiểu Hằng cậu còn trẻ, đầu óc
còn rất nhạy bén nên chắc chắn sẽ được thôi!"
Mục Hằng rất cởi mở với đồng nghiệp cả trong lẫn ngoài, cậu là
người
nhỏ tuổi nhất, chỉ mới mười bảy tuổi. Mấy đứa nhóc cỡ tuổi này
có mấy ai làm mấy công việc nặng nhọc như vậy cơ chứ. Mọi người ai cũng lớn hơn cậu thế nên ai cũng xem cậu như con nít
mà chăm sóc. Ban đầu cậu không có đủ tiền, đồng nghiệp còn
bảo muốn góp vốn cho cậu mượn nhưng
lại bị Mục Hằng từ chối.
Bây
giờ cuộc sống của nhà ai cũng không tốt, cậu tự mình
tiết kiệm thì vẫn tiết kiệm
được.
"Cháu
sẽ học tập thật tốt, cảm ơn mọi người."
Ăn cơm xong, Du Hành
trở về nhà trọ. Nhà trọ có
tám phòng, cậu ở đây khá rất bất tiện. Trong sách hướng
dẫn
sử
dụng
mũ bảo hộ có nói khi sử dụng
mũ bảo hộ, nếu
gặp
phải
công kích vật
lý từ
bên ngoài, hoặc là cưỡng chế tháo mũ bảo hộ ra thì
khả năng cao sẽ gây ra tổn thương cho não
bộ. Vì vậy đề nghị người dùng trước khi sử dụng hãy
cẩn thận, đảm bảo xung quanh an toàn.
Nơi này vẫn còn
bảy người đang ở, trong mắt Du Hành, đây đều là
thành phần bất ổn.
Thế nên
cậu tạm thời không tính đi đăng ký, muốn nhanh chóng
kiếm chút tiền, giải quyết xong vấn
đề ăn uống, chỗ ở rồi mới nói sau.
Muốn trong thời gian ngắn thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt
hiện nay đồng thời cải thiện tiêu chuẩn sống, trong lòng Du Hành đã có
ý tưởng đại khái rồi, bởi vì toàn tinh cầu đã
bị gió cát tàn phá nên bây giờ kính
chống gió vô cùng phổ biến, nhưng
cũng chỉ là
cái kính cách ly rất bình thường, giống như rèm
cửa ở đại sảnh vừa
nãy.
Cái loại kính chỉ có tác dụng ngăn cản lúc
đầu, đồng thời chỉ cần vén lên một chút
thôi cát sẽ tràn vào, khuyết điểm vô cùng rõ ràng. Dễ dàng
thấy Lồng bảo hộ tinh cấp cao cấp hơn nó
nhiều.
Một cái
Lồng bảo hộ tinh cấp hơn hai trăm triệu Tân Hỏa điểm, nếu như có
thể đổi lấy một đống vật liệu thì quá hời. Hoặc là
tự cậu nghiên cứu cũng được,
giao kỹ thuật kính
bảo hộ thô sơ ra. như vậy không chỉ tiền mà
còn có thể đổi cho cậu một địa vị nhất định —— có trực tiếp lấy được tư cách
vào nhóm di dân đầu tiên được phê duyệt không?
Rất nhanh Du Hành
đã bỏ phương án hai. Quốc gia của Mục Hằng vốn
là một thể chế liên
bang quốc gia, đủ loại đảng phái chính trị mọc lên
như nấm sau mưa, đến tận bây giờ, phần lớn xã
hội đã tan rã, mỗi thế lực ở đây đều là
để sáu
mươi năm sau ngươi tranh ta đoạt phần lớn người di
dân.
Mấy cái tranh chấp này đều ở trên
mặt nổi, giống như tai họa lần này đã làm cho đất nước này
tách rời, lúc này không tranh thì khi nào tranh?
Ngay cả Mục Hằng thân
là người ở tầng thấp nhất của ngành hóa chất xanh cũng biết, văn phòng
của khu này là do thế lực a kiểm soát, văn phòng kế bên
là do thế lực b kiểm soát, nghe bảo giá
tiền mũ bảo hộ rẻ hơn chỗ này tận năm trăm tệ!
Tiếc là
lúc mua họ đã
mua bằng thẻ căn cước rồi, chỉ có thể mua bằng thẻ căn cước tại nơi đăng ký hộ khẩu. Nếu không Mục Hằng cũng sẽ chạy xe sang bên cạnh mua.
Du Hành
suy nghĩ một chút xong vẫn có ý đi tới chợ đen để bán
một cái Lồng bảo hộ tinh cấp để tạm ứng trước. Nói
đến chợ đen, nó mới xuất hiện
hai năm gần đây
thôi. Mặc dù chính phủ đã đàn áp mạnh mẽ, duy trì
tính lưu thông của tiền tệ, nếu không đợi đến lúc
di dân thì kinh tế của cả quốc gia sẽ phải sụp đổ, nhưng mọi người vẫn ngầm
lo sợ việc tiền tệ sẽ mất giá và bốc hơi một ngày không xa, cũng
vì thế mà
chợ đen ra đời.
Ở đây,
bạn có thể lấy vật đổi vật để
lấy thứ bạn muốn, dĩ nhiên
cũng có thể cầm theo vàng, tiền tệ để làm
trao đổi. Chỉ cần đối phương đồng ý thì loại trao đổi gì
cũng có.
Ngày tiếp theo, sau khi Du Hành
tan làm đã đi ngay đến quán cà phê internet
gần đây, dùng một đồng để mua hai giờ
lên mạng. Đầu tiên
là tìm nhà, bây giờ giá phòng rất thấp, cách
thời gian di dân chỉ còn
lại bốn mươi lăm năm, gần như chẳng còn ai mua phòng nữa. Cậu chọn được một chỗ khá tốt, một phòng và một phòng
khách chỉ cần một trăm ngàn tệ.
Sau đó
mới lên chợ đen bán đồ, hơn nữa còn
kèm theo video đặc biệt do cậu quay. Hình ảnh video được
làm rất bình
thường nhưng vẫn có thể thấy rõ hiệu quả của lồng
bảo hộ, bên ngoài là tiếng gió, hạc và
bão cát đang bay lượn, chỉ có chậu đảo khấu trong vòng
đường kính bốn mét là phẳng lặng như nước, hiệu quả hình ảnh vô cùng đẹp.
Cậu không
khách sáo mà treo ngay giá mười triệu, chỉ sau năm
phút
mọi người đã không ngừng gọi cho cậu. Cậu lờ đi mấy cái trả giá
với nghi ngờ đi, cuối cùng cũng tìm được một người trực tiếp hẹn thời gian địa điểm trao đổi với cậu. Hai người vừa
hẹn xong thời gian trao đổi thì cậu gỡ hàng xuống ngay.
Thời gian hẹn là
ba tiếng sau, trong công viên đã sớm bị bỏ hoang trước quán cà phê internet.
Du Hành rời khỏi quán
cà phê Internet rồi vào nhà vệ sinh công cộng ở công
viên lấy bù
nhìn thế thân để mang Lồng bảo hộ tinh cấp, tự thay đổi khuôn
mặt và bộ quần áo khác xong lại quay lại quán
cà phê internet để mua ba tiếng nữa. Trong lúc đợi cậu luôn
xem tin tức liên quan tới "Bang Minh Thế
Giới", có
thể nói
tin tức sốt dẻo nhất trên mạng hiện nay là về "Bang Minh Thế Giới".
Ở trong trò
chơi, 100% các số liệu chỉ tiêu của nhân vật đều là
thật, mệt nhọc, đau đớn trông không giả chút
nào. Người thiết kế cho biết việc mô phỏng theo 100% như vậy là để mọi người có thể lấy được số liệu thực nghiệm chính xác trong quá trình học.
Trừ mấy lời than phiền ra thì mọi người chú ý nhất là
thành tích cuộc thi.
Trong trò
chơi đều do thầy giáo ảo dạy học,
cũng có
bộ phận coi thi chuyên môn nên bất cứ khi nào
cũng có thể tham gia thi, không bị hạn chế số lần thi, nhưng quá ba lần thi miễn phí
sẽ phải nộp tiền, trò chơi bắt đầu sử dụng tiền thật và kênh trao đổi của trò chơi 1:1.
Thành tích đạt được có
thể lựa chọn công khai hoặc ẩn đi, hiện nay trên
mạng có không ít người thích công khai. Bây
giờ có
một cái tựa đề mới rất bắt mắt:
"Mỹ nữ học bá
Trần Hỉ Trân phá kỷ lục lịch sử của
tinh cầu xưa! (phần 1)" tựa đề nhỏ là "Đạt được số điểm cao 7453 điểm, đánh giá là cấp S!"
Phải biết rằng, lịch sử của tình cầu xưa bao gồm cả hai mươi ba ngàn năm khi tinh cầu vẫn chưa có
loài người, lịch sử đều là từ tài liệu khảo cổ, hóa
thạch,... mà ra, mênh mông như biển. Mà
toàn bộ kiến thức để thi trong hệ thống cũng không phải chỉ đơn giản là
học thuộc là được —— cho dù có muốn thì
độ khó cũng vô cùng cao, trừ học hiểu còn
phải đi kèm với thí nghiệm.
Cứ cho là
"gặm" được hết toàn bộ đi nữa thì không khác gì trở thành
một tên giáo sư lịch sử viễn cổ
rồi.
Căn cứ vào
tin tức Du Hành biết được, giữa
"Bang Minh Thế Giới" bao gồm đúc, thiết kế, kiến trúc,
nghệ thuật nấu ăn, trồng trọt, lịch sử, dệt, khoa học kỹ thuật,
âm nhạc, múa,...
hơn 999 hạng mục lớn sản xuất và đời sống, dưới
hạng mục lớn còn
có hai hạng mục nhỏ và ba hạng mục nhỏ khác
đang chờ, có thể nói từng chút
từng chút cộng lại cứ lặp đi lặp
lại như vậy, tổng cộng là
có hơn mười ngàn hạng mục nhỏ.
Bất kể là
nhân tài của phương diện hay môn gì, thí sinh cũng có thể tìm
được vị trí của mình.
Trước mắt chính
quyền vẫn chưa thông báo chỉ tiêu
đợt di dân đầu, nhưng đã thông báo dự đoán
sơ lược: Đến lúc đó nhất định sẽ căn cứ vào thành tích cuộc thi mà
tiến hành sàng lọc. Thế nên phá vỡ kỷ lục của người khác
chính là cạnh tranh lớn nhất.
Du Hành
cảm thấy nhiệm vụ của thế giới này rất thú
vị, lấy kiến thức và năng lực để đánh
giá giá trị của một con người, thậm chí còn ảnh hưởng tới sống chết, không thể so tướng mạo và gia thể với thành
tích, đơn giản là một sáng kiến lớn. Đối với người có [sáng suốt] hơn nữa lại có nhiều năm kinh nghiệm học tập như cậu mà nói, nhiệm vụ trước mắt đúng
là đơn giản.
Cũng bởi vì
vậy mà cậu mới dám giải quyết vấn đề sinh tồn trước, hơn nữa cũng không đăng ký
"Bang minh thế giới".
Trong quá
trình xem tin tức, cậu cảm giác có người tới công
viên, cậu khống chế bù nhìn thế thân
đã sớm bị cát vàng bao bọc thành pho tượng đứng ở cửa, khiến cho người ta không phát hiện ra nó,
lúc đi tới nhà vệ sinh công cộng chỉ thấy trên
tường dán tờ giấy: chuyển tiền,
phía
sau có số tài
khoản.
Có
thể mang lại nhân khí rất xấu!
"Làm
sao đây? Công viên này không có người!"
"Ông
chủ quán cà phê internet nói, người sử dụng máy
tính kia đã đi từ ba tiếng trước rồi, tôi nhìn camera rồi, thật đấy!"
Triệu Hoành
Vũ hít một hơi thật sâu, hỏi: "Tra được tài
khoản không?" Trong lòng cũng không ôm hy vọng, người xảo quyệt như vậy làm sao có thể mở tài
khoản thật chứ. Quả nhiên sau khi cấp dưới điều tra được cái tài khoản này là số tài
khoản đen, không tra được chủ của nó.
"Nhưng tôi đã cho người nhìn
chằm chằm cái số tài khoản này
rồi, chỉ cần người đó lấy được tiền
ta sẽ nhận được tin tức. Vậy có chuyển không ạ?"
Triệu Hoành
Vũ trầm mặt: "Chuyển." Nếu kế hoạch bắt người thất bại
thì cũng
phải lấy được đồ chứ? Chỉ hy vọng người kia tuân thủ cam kết, anh
ta không
thiếu mười triệu này, nhưng nếu đúng
là bị lừa thật thì chắc chắn phải tìm
ra kẻ đó
rồi bóp hắn tới chết.
Rất nhanh Du Hành
đăng nhập vào tài khoản trên mạng, tra ra được bên
trong có thêm mười triệu. Tiền đã vào tài khoản, cậu cũng rời khỏi quán cà phê internet, vừa chờ xe buýt
vừa khống chế bù nhìn thế thân
đứng dậy, nó mang cả người toàn
cát vàng đi vào công viên, tìm được xe rồi thả đồ lên mui xe còn thân
thiết mở công tắc để cho khách nhìn một cái
là thấy.
Giữa gió
bụi, một bóng người cao lớn đột nhiên biến mất không
dấu vết, ai cũng không thấy cát
vàng cuốn một giọt máu đi về nơi khác.
Có tiền rồi, Du Hành
chắc chắn là đang vội mang lấy hết ra, cậu
có
chiếc nhẫn trữ vật có thể chứa được. Cậu
tùy
tiện tìm một cái ngân hàng rồi rút
tiền, đợi nửa giờ để ngân hàng làm thủ tục, vờ như không
thấy mấy cái ánh mắt dòm ngó kia rồi xách
mấy túi tiền lớn rời đi.
Vừa rời khỏi ngân
hàng, khói cát cuồn cuộn bên ngoài, rất nhanh đã đem bóng người núp
đi. Cậu không lo mình đi đập vào mặt, dù
sao cũng không phải mặt mình. Lúc ở trên đường, cậu đã
nhét toàn bộ tiền nhét vào nhẫn trữ vật, sau đó lại tiếp tục đổi khuôn
mặt, quần áo thì không cần, lúc đi trên đường, mỗi người đều mặc đồ giống nhau y đúc.
Có thu nhập rồi, đầu tiên
Du Hành tới chợ đen mua thẻ căn cước giả để mua nhà rồi đi tìm
đơn vị để từ chức.
Nhận xét
Đăng nhận xét