Chương 180: Trò chơi thời mạt thế 01

Sau khi đi ra bờ sông, Du Hành nhận được nhiệm vụ mới, nội dung nhiệm vụ mới là:


[Độ khó: Cấp độ đơn giản.


Mục tiêu công lược: Giành được tư cách trong đợt di dân đầu tiên.


Phần thưởng hoàn thành: 100 điểm Tân Hỏa.


Hình phạt thất bại: Trừ 30 điểm Tân Hỏa.


Những thứ khác: ***(chờ quyết định)"


"Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ lần này có thể thong dong một chút rồi." Rt9009 nói, ôi chao đến cả nó cũng cảm thấy sầu não vì nhiệm vụ ở thế giới trước chứ đừng nói gì tới việc người xem phát trực tiếp, ai cũng phải kêu:


"Khẩu vị nặng quá!"


"Thật là buồn nôn!"


"Tôi là một người xem trọng khuôn mặt đấy, trả anh trai nhỏ cho tôi" .... vân vân


Cũng có người kêu: "Bà nội tôi nói chương trình này không đáng ghét, bảo tôi học tập phẩm chất của người chơi cho tốt, nhưng người chơi lại ăn quái sâu! Bà nội, bà muốn cháu học ăn quái sâu như vậy sao?" Cô gái nhỏ này cảm thấy mình bị mấy chương trình trực tiếp của người lớn tuổi gạt cả rồi, cô gào khóc trên đạn mạc*.


(Đạn mạc: là các bình luận ngắn do người xem video gửi lên được xuất hiện trực tiếp trên video bằng nhiều hình thức như cuộn, giữ nguyên,...)


Được rồi, dù vậy rating cũng đang tăng ổn định, chứng tỏ vẫn có người thích, nhưng có được một nhiệm vụ đơn giản cũng rất tốt, để tim người xem đập chậm lại, nhìn anh trai ký chủ rửa mắt một chút cũng là chuyện tốt với người xem.


Du Hành cười: "Đơn giản hơn nữa thì cũng là mạt thế thôi." Trò chuyện mấy câu rồi bắt đầu đi mua đồ, chờ đến nửa tiếng sau cậu lập tức được đưa đến thế giới nhiệm vụ.


Mở mắt ra, trước mặt là một phòng khách, từng hàng ghế đều đã đầy người, gần như trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ lo lắng, mong đợi và thấp thỏm. Nhìn phòng khách thêm lần nữa, trừ người ngồi ra thì người đứng đều mặc đồng phục nhân viên.


Mọi người dù trông có vẻ đứng ngồi không yên nhưng tất cả đều yên lặng, chỉ có tiếng nói chuyện nho nhỏ. Trong lúc quan sát xung quanh, bên tai vang lên tiếng loa phóng thanh: "Mời số 19899, 19900, 19901,... trở lên mời đến sảnh C để kiểm tra." Sau khi lập lại ba lần, hai mươi người được nhân viên hướng dẫn dẫn tới sảnh C, rất nhanh đã có tiếng phát thanh gọi số mới, tốc độ khá nhanh.


Du Hành cúi đầu nhìn tờ giấy trắng trong tay mình, nó được gấp thành một trái tim nhỏ, cậu từ từ mở ra, phía trên viết "22305", trong thời gian ngắn hẳn sẽ không tới lượt mình. Cậu muốn rời khỏi nơi này ngay, dòng người đông đúc như vậy mang cho cậu cảm giác không an toàn.


Sau khi hỏi đường dưới ánh mắt khó hiểu của nhân viên, Du Hành vội vàng bước nhanh tới cửa, dọc đường đi đều có nhân viên an ninh nhưng nhân viên an ninh ở cửa chính không ngăn cậu lại. Cậu thuận lợi đi ra ngoài, vừa mới vén rèm ra đã bị gió cát dính đầy mặt. Hóa ra bên ngoài cát vàng đầy trời, gió cũng lớn, khiến cậu phải khép hờ mắt.


Đau mắt quá!


Không còn cách nào đành vội lui về sau, tiếng gió cát dừng lại trong nháy mắt. Cậu nghe thấy an ninh cười cậu: "Sao cậu ngu thế? Ra ngoài mà không mặc đồ bảo hộ, tôi gọi không kịp!"


Sau khi thấm thía được cảm giác bị thế giới bên ngoài đè bẹp bất cứ lúc nào, Du Hành cảm thấy việc tiếp nhận trí nhớ quan trọng hơn việc thoát khỏi dòng người, đây chắc hẳn không phải mạt thế tang thi bình thường.


Sau khi hỏi vị trí nhà vệ sinh rồi cảm ơn nhân viên an ninh, cậu đi tới phòng vệ sinh. Nghĩ lại thì đây cũng là lần thứ ba phải vào nhà vệ sinh để tiếp nhận trí nhớ của nguyên thân rồi.


Xem qua trí nhớ của nguyên thân, Du Hành biết được tại sao cấp bậc của nhiệm vụ thế giới này đơn giản. Đầu tiên phải nói tới bối cảnh nơi đây: Mười lăm năm trước, sự tàn phá môi trường đã dẫn tới cát vàng ngập trời, bề mặt của một số khu vực bị sụp đổ trên diện rộng, có nơi bị chìm xuống hàng nghìn mét; núi lửa thường xuyên phun trào, rừng rậm biến thành hoang mạc; tài nguyên khai thác bị cạn kiệt, loài người sau này không còn cách nào tiếp tục phát triển...


Tinh cầu suy tàn với tốc độ nhanh chóng, theo các chuyên gia, học giả hàng đầu thế giới nghiên cứu, thời gian cho đến lúc tinh cầu bị hủy diệt hoàn toàn chỉ còn nhiều nhất sáu mươi năm, lúc đó toàn bộ tinh cầu bắt buộc phải di dân.


Dưới bối cảnh như vậy, các nước bỏ qua hiềm khích lúc trước, hình thành một hợp tác liên minh kiên cố, nỗ lực thúc đẩy toàn cầu đi đến việc di dân. Cũng may hoạt động thám hiểm không gian vẫn không ngừng lại, những năm này các hành tinh đều được mang đi sàng lọc, đáng tiếc hành tinh tốt nhất đều không thích hợp cho con người sinh sống, khí hậu quá lạnh.


Vào lúc đó, nước J đứng ra nói quốc gia họ đã từng phát hiện ra một hành tinh, đánh giá ban đầu cho thấy nó gần như tương tự tinh cầu gốc, bất kể là khí hậu, nguồn nước, diện tích đường biển,... nhìn thế nào cũng là một hành tinh mà con người có thể sinh sống.


Để bọn họ giao hành tinh này ra có hai điều kiện: Một là cả nước J đều được di dân, hai là nước J phải là nhóm di dân đầu tiên và số lượng người di dân phải chiếm ít nhất 50%. Nói cách khác, phải đảm bảo nước J có số lượng dân di cư nhiều nhất trong quá trình di dân.


Trải qua nhiều cuộc nói chuyện của các phe thế lực, cuối cùng họ cũng đồng ý với điều kiện đầu tiên của nước J. Còn với điều kiện thứ hai, các quốc gia khác cũng nói: "Phi thuyền chở người vẫn chưa được chế tạo ra, nhóm đầu tiên có thể chở bao nhiêu người còn là một ẩn số, bây giờ vẫn chưa có cách nào để đảm bảo được."


Nước J lập tức nói: "Vậy thì cho chúng tôi một phần mười vị trí đầu tiên, đã lùi một bước dài như vậy mà mọi người còn không đồng ý thì ôm nhau cùng chết đi." Toàn tinh cầu có tổng cộng hai mươi ba quốc gia, rất muốn chia đều đợt đầu tiên nhưng sẽ không bao giờ có sự công bằng, dù sao thì dân số của mỗi nước cũng không giống nhau. Lại thêm một hồi tranh luận, cuối cùng các quốc gia cũng thỏa hiệp với nước J, đồng ý với phương án của bên đó.


Như vậy, nhiều cuộc thăm dò diễn ra rầm rộ về sự tồn tại của hành tinh mới mang tên "Tinh cầu hy vọng", sau cùng kế hoạch di dân cũng đã được quyết định xong.


Kế hoạch di cư chủ yếu bao gồm ba phương diện, một mặt là chở người chế tạo phi thuyền, mặt khác là văn minh cần được bảo tồn của tinh cầu gốc. Mà trong quá trình gìn giữ văn minh của tinh cầu, vì để trấn an người dân đang hốt hoảng, đồng thời cũng cho họ làm chút chuyện có ý nghĩa trong khoảng thời gian chật vật chờ di dân, hạ thấp tỷ số phạm tội, toàn cầu mở ra "Kế hoạch chứng nhận tư cách để vào nhóm di dân đầu tiên".


Xem tới đây, Du Hành cũng biết đây là nội dung chính của nhiệm vụ lần này.


"Kế hoạch chứng nhận tư cách vào nhóm di dân đầu tiên" sẽ được mở toàn bộ trong trò chơi có tên là "Truyền thừa cùng trí nhớ", vốn ba mươi năm trước do Bộ văn hóa của quốc gia Bang Minh - nơi nguyên chủ phụ trách nghiên cứu tạo ra trò chơi ba chiều có toàn bộ tài liệu học tập, bên trong có đủ loại văn hóa lưu truyền của Bang Minh từ xưa đến nay, mang tính giáo dục rất cao.


Sau khi phổ biến rộng khắp cả nước, các trường, các cấp học đều bắt buộc mỗi tuần phải mở hai lớp môn "Truyền thừa cùng trí nhớ", sau khi tiến vào trò chơi học tập ba chiều sẽ có giai đoạn thi cử, thành tích cuộc thi dựa trên điểm tổng kết của học sinh.


Bốn năm trước lúc khởi động "Kế hoạch xác nhận tư cách vào nhóm di dân đầu tiên", hệ thống của trò chơi này bị chuyên gia của các nước cải tạo trở nên tốt hơn, máy chủ được mở ở hai mươi ba quốc gia, bắt đầu mở rộng các hoạt động tuyển chọn tại quốc gia. Trong nước Bang Minh, bộ máy phục vụ trò chơi này được gọi là "Bang minh thế giới".


Nguyên thân tên là Mục Hằng, trước khi Du Hành tới thì đang xếp hàng chờ đăng ký và nhận mũ bảo hộ, giá tiền mũ bảo hộ không quá cao, chỉ cần ba ngàn tệ, Mục Hằng cũng đã làm việc rất vất vả mới kiếm được.


Năm nay cậu vừa tròn mười bảy tuổi, sau khi trưởng thành lập tức tích cực đi làm kiếm tiền, vất vả lắm mới tích đủ tiền đã vội đến nơi bán mũ bảo hộ gần đây, xếp hàng lấy số, hơn hai mươi nghìn người xếp hàng. Bây giờ có xếp cả ngày cũng không đến lượt cậu.


Mục Hằng là một người vô cùng lạc quan, dù cậu mua chậm hơn người ta bốn năm nhưng nhìn chung vẫn có nhiều người vẫn chưa mua được mũ bảo hộ, chậm đôi chút cũng không sao. Chờ đến lúc mua được mũ bảo hộ rồi cậu nhất định phải nhanh chóng đi học! Cậu tin rằng chăm chỉ có thể bù cho sự chênh lệch.


Nhanh chóng xem qua mười bảy năm cuộc đời của Mục Hằng, Du Hành biết được vài mốc thời gian quan trọng, vì vậy nhanh chóng trở lại phòng khách xếp hàng. Cứ như vậy một lúc mà đã qua được một nghìn số rồi.


Người mua được mũ bảo hộ hoặc là kho ảnh ba chiều rồi thì vội vã rời đi, việc di dân không thể cản được, vào nhóm di dân đầu tiên mới có thể đảm bảo mạng sống của mình! Ai biết được tinh cầu bây giờ còn có thể chịu được bao lâu nữa? Nếu vào phải nhóm di dân cuối rồi xui xẻo không đi được thì phải làm sao bây giờ?


Du Hành ngồi xuống chờ, chờ đến tận lúc bụng réo lên. Cậu lấy bánh khô ra ăn, hoàn cảnh gia đình của Mục Hằng vốn không tệ, nhưng mấy năm trước cha mẹ của cậu đã qua đời giữa trận thiên tai, đến cả nhà cũng trở thành phế tích. Cậu trải qua mấy năm tuổi vị thành niên của mình ở trong viện mồ côi vì thiên tai do nhà nước thành lập, sau khi được mười sáu tuổi cậu đã bắt đầu tự lực cánh sinh.


Không phải do nhà nước nhẫn tâm mà là mười mấy năm gần đây, thiên tai cứ thay nhau ập tới, những cô nhi nhỏ tuổi hơn cậu có rất nhiều, những cụ già cô đơn càng cần được giúp đỡ hơn. Vì vậy sau khi Mục Hằng trưởng thành, không hề oán hận giống các cô nhi khác, ngay cả việc viện mồ côi không mua mũ bảo hộ cho mình mà cũng oán hận.


Cậu rất rõ, viện mồ côi đã nuôi mình rất tốt rồi, sau khi trưởng thành rồi mà vẫn làm tổ trong viện không chịu đi chẳng phải tăng thêm gánh nặng cho đất nước sao? Còn về mũ bảo hộ thì nhanh chóng kiếm việc làm rồi mua là được.


Tính cách Mục Hằng như vậy khiến cho cuộc sống của cậu lúc nào cũng tốt đẹp hơn. Mặc dù những năm thiên tai vừa qua đã khiến nền kinh tế sụp đổ, tiêu dùng bị cắt giảm mạnh, sản xuất bị gián đoạn nghiêm trọng.... Nhưng muốn tìm công việc cũng không phải khó, hiện nay còn rất nhiều công việc như bảo dưỡng môi trường, sửa chữa kiến trúc do chính phủ ban hành.


Cho dù muốn di dân cũng phải bảo vệ môi trường trước mắt đã, nếu như có thể làm chậm tốc độ suy tàn lại thì càng tốt. Chẳng qua những công việc này vô cùng vất vả.


Mục Hằng không sợ khổ, rất nhanh đã tìm được công việc, đó là dọn dẹp viện mồ côi. Vốn tính cậu chịu khó, để dành được đến ba nghìn tệ cũng không khó, nhưng bởi vì giúp đỡ bạn... nên để dành ba nghìn tệ mới cực khổ như vậy.


Chờ đến khi tới lượt mình thì đã sang ngày hôm sau, Du Hành trải qua bài kiểm tra trí tuệ, sau khi chắc chắn trí lực bình thường mới trả tiền, ký giấy xong mới lấy được mũ bảo hộ. Mũ bảo hộ rất nhẹ, cậu vào nhà vệ sinh rồi đặt chiếc mũ bảo hộ trong hộp vào nhẫn trữ vật rồi ôm hộp rỗng ra cửa.


Lần này khi đi ra Du Hành đã nhớ mặc theo đồ bảo hộ, quần áo bảo hộ được đặt ở phòng gửi đồ trong sảnh, đồ bảo hộ của Mục Hằng là do đơn vị làm việc cấp, vừa rộng vừa lớn, không vừa người. Du Hành mặc cẩn thận xong rồi kéo dây khóa lên, theo dòng người đi ra ngoài.


Ở cửa đợi nửa tiếng mới đợi được xe buýt tới, Du Hành bỏ tiền xong lên ngồi, mãi đến tận trạm cuối mới về đến nhà.


Chương 179                                                                                                 Chương 181


Nhận xét