Đi một
ngày một
đêm ở
Tông Thiên Khiếm
mới
tới
Nam Châu, sau khi lên bờ liền
phát hiện
bên này cũng có một
tòa thành Tông Thiên Khiếm, cấu
tạo
trong ngoài y đúc Tây Châu.
Do quy định
lên bảo
thuyền
không được
phép mang theo súc vật nên bọn
họ
đã bán hết
vật
để
cưỡi
ở
thành Tông Thiên Khiếm, đa số
đều
chấp
chận
bán với
giá thấp.
Kết
quả
khi người
của
thành Tông Thiêm Khiếm bên này lại
bán với
giá gấp
mười
lần.
Đừng
nói tới
chi phí ăn ở
ngủ
nghỉ,
đúng kiểu
"Đắt
thế
đấy,
không mua thì thôi."
Độc
tài tới
mức
khiến
mọi
người
kêu oán ngập
trời,
nhưng mọi
người
chỉ
dám mắng
qua miệng
một
chút chứ
không dám oán trách gì.
Cho dù bóc lột
nặng
hơn nữa
thì cũng phải
tiêu tiền,
trong bán kính trăm dặm xung quanh nơi này chỉ
có mỗi
thành Tông Thiên Khiếm này mà thôi.
Mấy
người
Du Hành vẫn
còn lương khô nên không chọn dừng
chân nghỉ
lại,
họ
vội
vàng mua một
cỗ
xe ngựa,
định
nhân lúc trời
vẫn
đang buổi
chiều
đi tới
một
tòa thành khác.
Tiêu mấy
nghìn đồng
xương để
mua sắm
công cụ
thay cho đi bộ,
cả
nhà liền
ngồi
lên xe đi sang thành khác. Trong thành Tông Thiêm Khiêm có bán cả
bản
đồ,
nhưng Du Hành lại
không mua, nói: "Con biết đường,
không cần
mua đâu."
Bản
đồ
khắp
nơi ở
chỗ
này cậu
đã em qua rồi,
do có ý định
tới
Nam Châu từ
đầu
nên Du Hành còn đặc
biệt
xem cực
kì kĩ mỗi
trang về
Nam Châu trong đầu,
hướng
nào đi tới
đâu cậu
đã nhớ
kĩ hết.
Trên đường
đi, Du Hành định
nhân thời
gian rảnh
rỗi
để
tu luyện,
cậu
mở
hệ
thống
trao đổi
ra, phát hiện
bên trong có thảm
bay luyện
khí cấp
ba. Lại
nhận
ra một
vấn
đề,
đó là hàng hóa trong mục tu tiên đa phần
đều
không cao, bây giờ
cậu
biết
đại
khái nguyên tắc
định
giá của
công ty của
rt9009: Công ty sử
dụng
định
giá và ứng
dụng
trong thế
giới
thực,
ở
hiện
đại
giá trị
càng cao thì định
giá càng cao, trái lại, cho dù hàng hóa đó có tốt
đi chăng nữa
mà ở
trong thời
đại
của
nó có giá trị
không nhiều
thì định
giá rất
thấp.
Luyện
khí cấp
ba thảm
bay chuyên dụng
được
định
giá là mười
điểm,
vật
phẩm
được
chế
tạo
tinh mỹ
nhất
trong các loại
bảo
thuyền
cũng chỉ
có giá ba mươi điểm,
phù triện
thành phẩm
lại
càng không đáng giá, một cọc
lớn
hơn trăm lá chỉ
mất
có mười
điểm,
giá từ
trong hệ
thống
của
công ty không thể
nâng lên theo giá trị thời
gian được.
Trái lại
thì một
số
loại
đan dược
lại
cực
kì đắt,
cái gì mà Kiện
Thể
Đan, Trú Nhan Đan, Trường Sinh Đan... Mấy
phương thuốc
của
các hàng hóa này có giá trị nghiên cứu
và tham khảo
rất
cao, chỉ
cần
tìm được
nguyên liệu
thay thế
trong thực
tế
thì khả
năng nghiên cứu
chế
tạo
ra rất
lớn.
Cho nên khi định
giá thì nó đắt
hơn nhiều
so với
Dẫn
Khí Đan và Trúc Cơ Đan.
Với
Du Hành thì đây lại
là chuyện
tốt.
Không phải
trên đường
đi cha mẹ
cũng nói muốn
mở
một
tiệm
cơm nhỏ ở Nam Châu hay sao?
Nhưng cậu
lại
có ý khác: Đó là mở một
cửa
tiệm
nhỏ
chuyên bán vật
phẩm
tu tiên. Đồ
không cần
phải
cao cấp
gì, chỉ
trao đổi
một
chút đan dược
cấp
thấp,
phù triện,
bảo
khí trong hệ
thống
mà thôi. Tuy không bắt mắt,
nhưng ít nhất
không khổ
cực
như mở
tiệm
cơm.
Đây là tưởng
tượng
trong đầu
Du Hành, còn chưa bàn bạc với
cha mẹ,
chờ
định
cư xong cậu
muốn
đo lường
linh căn của
cha mẹ
trước,
và cũng cẩn
phải
bàn bạc
với
Thôi Nam nữa.
Khi tới
tòa thành khác, bọn
họ ở lại
nơi đó qua đêm. Phải nói điểm
khác nhau nhất
giữa
thành trì ở
Nam Châu và Tây Châu đó chính là nơi nào cũng có dấu
vết
của
tu tiên.
Khi vào thành, các sạp
bày bán trên đường
nào là linh thảo,
linh dược,
các cửa
hàng xung quanh cũng cờ vải
bay phấp
phới,
bên trên viết
"Bách Bảo
Các", "Phù Triện"... sinh ý
rất
tốt.
Khác với
sự
cô lập
ở
Tây Châu, cuộc
sống
của
người
phàm ở
Nam Châu có liên quan rất nhiều
tới
người
tu tiên. Người
phàm nếu
không bái nhập
sư môn mà có linh căn thì thường tự
tu luyện,
tự
xưng là tán tu. Những tán tu thường
có một
tâm nguyện
đó chính là tu luyện tới
Trúc Cơ kỳ,
lúc đó họ
có thể
tiến
nhập
tiên môn.
Vì thế
ở
trong dân gian, các gian hàng bán đồ tu tiên rất
được
hoan nghênh. Khát vọng trường
sinh bất
lão dù ở
nơi nào cũng là cám dỗ vô cùng lớn.
Sau khi ở
lại
tòa thành này mấy
ngày, Du Hành cảm
thấy
mở
cửa
tiệm
như vậy
rất hợp lý, mở
một
cửa
tiệm
nhỏ
tầm
thường,
vật
phẩm
bán ra không có phẩm chất
cao, cũng không dễ
dây vào thị
phi. Cho dù có dính thị phi thì chờ
tới
khi hắn
tu luyện
tốt
là có thể ứng phó được.
Sau khi bàn bạc
với
cha mẹ
và Thôi Nam, bọn
họ
cũng cảm
thấy
công việc
làm ăn này rất
tốt,
Thôi Nam nói: "Tôi thấy mấy
cửa
tiệm
kia và đám con buôn làm ăn cực kì tốt!"
Cho dù vẫn
còn khó khăn: "Nhưng chúng ta không có nguồn
hàng."
"Cái này không thành vấn
đề."
Du Hành nói chuyện
với
cha mẹ
và Thôi Nam về
việc
đo linh căn: "Nếu mọi
người
đều
có linh căn thì sau khi cả nhà chúng ta tu
luyện
lên thực
lực
thì mấy
thứ
như linh thảo,
linh thú kia chúng ta có thể tự
đi tìm, cũng có thể học
vẽ
chút phù triện,
hoặc
cũng có thể
học
làm đan dược.
Mà trước
đó, chúng ta có thể dùng đồ
mà sư phụ
đưa cho để
bán."
Thực ra, khi nói lời này cậu đã phải cân nhắc rất nhiều, ví dụ như phù triện hay đan dược, không phải cứ tu hành là có thể làm ra được, phải có thiên phú bên trong nữa. Vả lại, lấy đồ mà "sư phụ"
cho để mang ra bán thì bán nổi mấy ngày? Chẳng qua cha mẹ Du không biết mấy thứ này, đồng thời cũng bị câu nói đo linh căn của Du Hành dọa sợ.
"Đo, đo linh căn sao?" Ôi chao, trong
trí nhớ của đồng chí Du Ái Quốc, chỉ có tiên nhân mới có thủ đoạn cao cấp như thế!
Thôi Nam được cho biết rằng cậu em hàng xóm này của mình gặp được một vị tiên nhân tốt bụng, bây giờ cũng bắt đầu tu hành rồi. Anh còn đang nghĩ: Một nhà chú dì sắp được rạng danh mặt mày rồi. Nhưng anh chưa
bao giờ nghĩ tới bản thân lại được đo lường linh căn.
Mọi người vừa vui vừa sợ, nghe Du Hành nói đây cũng là do sư phụ dạy, mọi người nghĩ quả là một vị sư phụ
tốt, thật chu đáo biết bao.
Khi đo lường, cha mẹ Du đều là ngũ linh căn,
Thôi Nam là Thủy Mộc song linh căn, độ tinh thuần là tám mươi ba phần trăm. Du Hành lại không vui nổi, dựa theo hiểu biết của cậu, ngũ linh căn gần như là vô vọng với tu tiên.
Cha mẹ không hiểu điều này, thấy bản thân mình có linh căn thì vô cùng vui mừng, Du Hành không muốn cha mẹ cậu khổ cực tu luyện mà không gặt hái được thành quả nào, tới lúc đó lại mặt ủ mày chau, vì thế cắn răng giải thích rằng ngũ linh căn tương đương với ngụy linh căn cho họ biết.
"Không sao, không sao đâu mà! Nhìn mặt con mà xem..." Cha mẹ Du thất vọng một chút rồi cũng thôi: "Cha mẹ đã tới tuổi này rồi, muốn thay đổi cũng không thể đổi được.
Con với nhóc Nam tu luyện tốt phần mình là cha mẹ đã an tâm rồi."
Du Hành chỉnh đốn lại tâm trạng, gật đầu. Sau đó liền giải thích công pháp thích hợp với Thủy Mộc song linh căn cho Thôi Nam nghe, để
anh tự nghiền ngẫm, cuối cùng còn đưa cả từ điển cho anh học chế tạo công cụ.
Nếu đã quyết định mở cửa tiệm thì chọn vị trí cũng rất quan trọng. Ý của Du Hành là tìm tới một thành trấn gần môn phái tu tiên, như vậy mới đảm bảo được lượng khách, cũng an toàn hơn khi hoạt động trong địa bàn của môn phái tu tiên.
"Môn phái gần nơi này chính là Kim Thủy Môn, nhưng con thấy cách làm việc của Thiên Khiếm Thành hình như không ổn lắm..." Du Hành không liệt Kim Thủy Môn vào danh sách, tuy nói Tông Thiên Khiếm là thế lực do Kim Thủy Môn nâng đỡ, nhưng không thể đổ cách hành sự của Thiên Khiếm Thành lên người Kim Thủy Môn được, nhưng cậu bắt buộc bản thân phải cân nhắc mọi chuyện trong tình huống xấu nhất...
Nếu thực sự là do Kim Thủy Môn bày mưu đặt kế, muốn mở cửa hàng ở trong địa phận của
Kim Thủy Môn thì e là sẽ bị bóc lột nghiêm trọng.
"Hay chúng ta tới Từ Anh Tông đi, đó là tiên môn được truyền thừa từ lâu, thành trấn xung quanh vô cùng sầm uất."
"Được, nghe con cả."
Nam Châu không phân chia số như ở Tây Châu, mọi người đều dùng tiên môn hay quốc gia nào đó để gọi, thật ra địa vực của Nam Châu rộng gấp bốn
lần Tây Châu, đủ loại môn phái mọc lên như nấm sau mưa, thế lực mâu thuẫn vô cùng.
Đi tới khu vực quản lý của Từ Anh Tông đã là nửa tháng sau, khi tới nơi này, bốn người họ cảm thấy đi đường xa xa xôi như vậy thực sự rất đáng giá.
Từ trung tâm tông môn của Từ Anh Tông, bốn phía xung quanh có vô số người tụ tập lại xây dựng nên thành trấn sầm uất, bốn người Du Hành đặt chân ở một tòa thành tương đối, dùng mười nghìn tinh tệ mua một ngôi nhà, lại tiêu tốn thêm mười hai nghìn tinh tệ để mua một cửa tiệm nhỏ.
Một lần tiêu hao nhiều như vậy khiến mẹ Du sợ hết hồn, vội vàng hỏi Du Hành: "Bảo nhi, sư phụ của con cho con nhiều đồ như vậy con lại lấy ra bán như vậy, nhỡ sư phụ con tức giận thì sao?"
"Sư phụ nói con có thể tùy ý dùng."
"Vậy nếu bán đi thì không phải con sẽ không còn cái gì để dùng nữa hay sao? Nếu không để mẹ và cha con mở tiệm cơm đi! Tuy mặt bằng có hơi nhỏ,
nhưng cũng đủ để làm quán mỳ rồi."
Du Hành an ủi bà: "Thực sự đủ dùng mà mẹ, đồ mà sư phụ cho con nhiều lắm." Còn đặc biệt bỏ
ra một ít cho bà xem, đó đều là hàng hóa mà cậu mua sẵn từ trong hệ thống trao đổi, bao gồm có Dẫn Khí Đan, Trúc Cơ Đan, phù triện sơ cấp như Bạo Liệt Phù, Thanh Tảo Phù... Đều là loại khá phổ thông.
Đan dược thì cậu chỉ định bán hai loại là Dẫn Khí Đan và Trúc Cơ Đan, những đan dược thường dùng khác như Thanh Tâm Đan, Ích Cốc Đan thì giá mua quá đắt, không tiêu nổi. Cậu còn định bán cả phù triện, phù triện cần phải có linh lực để thúc giục nên giá còn cả rẻ hơn cả cải trắng.
Thấy con trai lấy đồ ra, mẹ Du yên tâm hơn, hỏi con trai: "Con định giá bán thế nào?"
"Con sẽ tới chỗ những lái buôn khác để hỏi thăm, giá cả không chênh quá là được."
Cứ
vậy,
nhà họ
Du mở
cửa
tiệm
vô cùng khiêm tốn.
Mặc
dù ít chủng
loại
đan dược,
nhưng cái nào cái nấy đều
vô cùng hữu
dụng!
Ở
cái thời
đại
mà tu tiên vô cùng phồn thịnh
như này, Nam Châu gần như toàn dân tu tiên, cho dù là
người
có ngũ linh căn cũng ôm ước mơ tu tiên không
từ
không bỏ,
khi nhìn thấy
một
ông lão mái tóc hoa râm bước vào trong tiệm
mua Dẫn
Khí Đan, Du Hành không nhịn được
mà cảm
khái.
Đặt
trong tình hình hiện tại,
Dẫn
Khí Đan bán vô cùng tốt, cho dù linh căn không tốt
nhưng nếu
thực
sự
dẫn
khí nhập
thể
thành công thì sao? Một viên Dẫn
Khí Đan bán với
giá một
trăm tinh tệ,
cửa
tiệm
của
nhà họ
Du kiếm
được
rất
nhiều
tiền.
Vả
lại
Trúc Cơ Đan lại
là thứ
mà tu sĩ Luyện
Khí kỳ
cần
nhất,
một
viên năm trăm tinh tệ nhưng vẫn
bán rất
tốt.
Thật
ra ở
Nam Châu này, chẳng
mấy
cửa
tiệm
nào bán đồ
dành cho người
tu tiên mà không khá lên, sinh ý nhanh chóng đi vào quỹ
đạo,
thỉnh
thoảng
Du Hành ngồi
trong cửa
tiệm
bán, thỉnh
thoảng
lại
ngồi
trong nhà tu luyện,
khi cậu
bước
vào Luyện
Khí kỳ
tầng
một
thì Thôi Nam cũng vừa dẫn
khí nhập
thể
thành công.
Cha mẹ
Du do công việc
kinh doanh tốt
nên tinh thần
và tâm trạng
rất
tốt,
lại
uống
Tẩy
Tủy
Đan và Trường
Thọ
Đan mà Du Hành đưa cho nên tố chất
thân thể
lại
tăng thêm một
tầng.
Nhìn lợi
nhuận
ghi vào sổ
hàng ngày, việc
hai vợ
chồng
già thích nhất
chính là đóng cửa
đếm
tiền,
sau đó đưa cho Du Hành: "Cất vào nhẫn
trữ
vật
của
con đi, nhớ
cất
cho kỹ
đó!"
Trên Chân Úy đại
lục,
nhà họ
Du chậm
rãi sáp nhập
vào cuộc
sống
ở
nơi đây. Nơi đây nhân khẩu đông đúc, tính
lưu động
vô cùng mạnh,
thương nghiệp
phát đạt,
là một
trong ba đại
lục
phiên bản
thu nhỏ ở Nam Châu, thậm
chí là toàn bộ
Chân Úy đại
lục.
Cầu
tiên vấn
đạo,
người
người
đều
cầu
giống
nhau.
Nói tới
ba đại
lục
khác thì phải
nhắc
tới
biển
vô tận,
là nơi giao thoa giữa bốn
nơi bị
chia cắt
ở
Chân Nguyên đại
lục.
Biển
vô tận
bị
người
trong giới
tu tiên coi là vùng đất hiểm
nhất,
rộng
lớn
vô biên. Nghe nói, nếu không phải
là Nguyên Anh Chân Nhân trở lên thì không thể
nào đi qua, thật
ra thì Nguyên Anh mới chỉ
có thể
ngăn cản
được
linh áp trên biển
mà thôi, nếu
thật
sự
muốn
một
mình vượt
qua thì tám chín mươi phần trăm sẽ
bị
đủ
loại
nguy hiểm
nghiền
nát, ngay cả
Nguyên Anh cũng trốn không thoát.
Trừ
khi đó là tu sĩ Độ
Kiếp
kỳ,
còn những
tu sĩ đẳng
cấp
khác muốn
đi qua thì phải
kết
bạn
mà đi, hơn nữa
yêu cầu
đối
với
phi hành khí rất
lớn,
ít nhất
phải
là trung cấp
bảo
khí. Cho dù một
đường
thông thuận
cũng mất
tới
nửa
năm đi đường.
Đủ
loại
khó khăn, cũng đồng
nghĩa với
việc
vượt
biển
không phải
loại
chuyện
tùy tiện
muốn
đi là có thể
đi được,
vì thế
tin tức
giữa
bốn
đại
lục
bị
gián đoạn
rất
nhiều.
Cũng vì vậy,
khi Chân Mậu
đại
lục
bị
bí cảnh
thưởng
cổ
mạnh
mẽ
nện
xuống,
phá hủy
hơn nửa
khối
đại
lục
và một
phần
nhỏ
của
lãnh vực
biển
vô tận
thì tạm
thời,
các đại
lục
khác cũng không thể biết
được
chuyện
này.
Thật
ra, nếu
nói một
vài bí cảnh
động
phủ
khiến
người
tu tiên phải
đổ
xô vào thì với
bí cảnh
thượng
cổ,
nó càng là tiêu điểm khiến
người
tu tiên điên cuồng
tranh đoạt.
Nhưng bí cảnh
thượng
cổ
đột
nhiên xuất
hiện
này lại....
lại
là bí cảnh
Ma Vực!
Thượng
cổ
là thời
kì rực
rỡ
nhất,
nghe nói ngay cả
linh khí thiên địa
cũng nồng
đậm
hơn bây giờ
hàng nghìn, hàng trăm triệu lần.
Cuối
cùng vẫn
không thể
kiểm
tra xem nó là thật
hay không, nhưng khi thấy một
mảnh
bí cảnh
đen tối
xuất
hiện
từng
luồng
ma khí, tâm can đám tu sĩ ở Chân Mậu
đại
lục
run rẩy
không thôi, là ma khí của ma cảnh
thượng
cổ,
thực
sự
rất
đáng sợ!
Nhưng sợ
hãi qua đi, khát vọng đào được
bảo
vật
thượng
cổ
lại
dâng cao!
Chân Mậu
đại
lục
rơi vào sự
hành hạ
ngọt
ngào, mà lúc này, Du Hành đang ở Chân Úy đại
lục
xa xa lại
không hề
biết
chuyện
này. Kỳ
nghỉ
của
cậu
đã kết
thú. Tu vi hiện
tại
là Luyện
Khí kỳ
tầng
một,
thật
ra cậu
không tu luyện
quá nhiều,
không thể
bằng
Thôi Nam tu luyện
cả
ngày lẫn
đêm được.
Cậu
sắp
xếp
thời
gian một
cách hợp
lý, thường
xuyên ở
bên cạnh
cha mẹ
trông cửa
tiệm,
thỉnh
thoảng
còn ra chợ
dạo
một
vòng.
Mặc
dù đây không giống
dáng vẻ
một
của
một
người
tu tiên bình thường,
nhưng con đường
tu tiên rất
dàu, cậu
không chắc
chắn
bản
thân mình có thể
kiên trì tới cuối cùng, vì nó mà bỏ
mặc
cha mẹ
thì không phải
làm sai mục
đích ban đầu
rồi
hay sao?
Sau khi kỳ
nghỉ
phép kết
thúc, Du Hành lại
tiếp
tục
nhiệm
vụ
của
mình, cũng mong đợi
lần
gặp
lại
tiếp
theo với
cha mẹ.
Chương 178 Chương
180
Đọc từ mạt thế qua các thế giới đến luyện khí thì phải công nhận là truyện độc đáo thật. Cảm ơn admin đã dịch và đăng lên cho mng đọc ạaaa
Trả lờiXóa