Sau khi thu được kết quả tốt từ đám quái sâu nhân tạo, khu an toàn thủ đô lại không quá hài lòng với tác động nhỏ nhoi hệt như giọt dầu rơi vào vại này, bắt đầu sản xuất quái sâu nhân tạo trên quy mô lớn, từng nhóm từng nhóm quái sâu được đưa ra ngoài tự nhiên, đi về bốn phương tám hướng.
Điều
này có ý nghĩa cực
kì quan trọng
đối
với
loài người,
nhưng đối
với
Du Hành thì lại
có chút đau đầu.
Sau khi nhiều
lần
gặp
phải
loại
quái sâu nhân tạo
này, cậu
hơi cáu kỉnh
vì không làm gì được chúng. Trong giấc
mơ cũng thường
xuyên thi triển
quyền
cước,
một
đấm
một
đá đánh một
trận
cực
kì hả
giận.
"Tao nói cho chúng mày biết,
tao cũng rất
nóng tính đấy!"
Còn ngây thơ nói ra những lời
thoại
độc
ác, kết
quả
bom trên người
quái sâu nhân tạo
nổ
tung, máu thịt
văng đầy
lên mặt
cậu
khiến
cậu
bừng
tỉnh.
Mở
mắt
ra, định
thò đầu
ra bò thì phát hiện
có chỗ
không đúng? Trước
mắt
có một
con quái sâu đang há to miệng về
phía Du Hành, nước
dãi nhỏ
tong tỏng,
con mắt
kép hồng
hồng
khúc xạ
lại
ánh nắng
ban mai.
Được
rồi,
sau nhiều
năm xưng bá trong hình thể quái sâu, đây là
lần
đầu
tiên xuất
hiện
trường
hợp
cúi đầu
nhìn cậu,
cảm
giác thật
mới
lạ.
Nhưng Du Hành nhanh chóng phát hiện chuyện
khác lạ,
cảm
giác nước
dãi của
con quái sâu kia nhỏ lên mặt
rất
rõ ràng, lạnh
thấu,
cậu
vô thức
giơ tay lên lau mặt
một
cái.....
Du Hành kinh ngạc
nhìn xuống
tay, là tay con người! Rồi
lại
nhìn xuống
cơ thể,
trần
truồng,
nhưng lại
là cơ thể
chân thực
của
con người!
Cảm
giác được
con quái sâu kia lại tới
gần,
Du Hành vội
vàng lăn người
sang một
bên để
tránh né, nhưng mới
lăn một
vòng đã phát hiện
kĩ năng thật
kém cỏi,
suýt nữa
đã mất
đà.
Đêm qua trước
khi đi ngủ,
cậu
đã tìm một
quảng
trường
rất
rộng
lớn,
do có áp chế
cấp
bậc
nên những
con quái sâu khác đều tản
ra xa không dám lại
gần
quấy
rầy.
Bây giờ
nhìn lướt
qua thì chỉ
có con quái sâu này đang đứng trước
mặt,
mà hình như nó không có ý công kích cậu.
Du Hành thở
phào nhẹ
nhõm một
hơi, tầm
mắt
lướt
nhìn xung quanh, rồi tránh vào bên trong một
cửa
hàng vẫn
còn ổn
để
lấy
quần
áo trong nhẫn
trữ
vật
ra để
mặc
vào. Khi đóng cúc áo còn không đóng được, đầu
ngón tay không linh hoạt, vì thế
Du Hành lại
phải
cởi
ra để
mặc
một
cái áo loại
chui đầu.
Trốn
bên trong cửa
hàng, Du Hành vui mừng kiểm
tra thân thể
của
mình một
lượt,
dần
dần
tìm lại
được
khả
năng kiểm
soát cơ thể.
Tóc cậu
rất
dài, dài tới
bắp
chân, râu ria xồm
xoàm, thân thể
cao lên một
đoạn,
so với
cửa
thì cũng phải
được
hai mét.
Vừa
cao vừa
chắc
chắn.
Bên trong nhẫn
trữ
vật
ngoài đồ
ăn ra thì đều
còn đủ
đồ,
trước
tiên Du Hành cắt
tóc, lại
cạo
râu đi. Đáng tiếc
ở
đây không có nước,
chỉ
có thể
dùng khăn lông khô để lau mặt,
trên mặt
nhễ
nhại
toàn nước
dãi thối
khỉnh
của
con quái sâu kia.
Sau khi biến
lại
về
hình dáng nhân loại,
Du Hành cực
kì vui sướng,
cảm
giác đói bụng
cũng truyền
tới,
Du Hành lập
tức
quyết
định
đi tìm cái ăn. Con quái sâu bên ngoài cửa vẫn
đụng
đầu
vào tường,
vừa
rồi
cũng may mà cậu
tỉnh
lại
sớm
rồi
nhanh chân chạy,
nếu
không cũng chui vào bụng của
con quái sâu kia rồi.
Du Hành rời
khỏi
khu vực
vừa
rồi,
trên người
đốt
hương Tạ
Thần.
Nhưng mạt
thế
đã xảy
ra nhiều
năm như vậy
rồi,
thức
ăn và đồ
uống
bên ngoài đã bị
những
người
còn sống
vơ vét gần
hết,
thứ
còn dư lại
không hết
hạn
thì cũng bị
mốc,
thối
rữa.
Không còn cách nào khác, Du Hành
đành phải
đi giết
quái sâu lột
xác, định
đi tìm một
khu an toàn nào đó để đổi
đồ.
Do mạt
thế
đã tới
được
mấy
năm nên giờ
đây khu an toàn đã tràn đầy xác quái sâu, một
ngày có thể
đổi
cho quân đội
ba bộ
xác quái sâu được
nên giá của
chúng rất
rẻ.
Với
suy nghĩ này, Du Hành liền lên kế
hoạch
đánh giết
rất
nhiều
quái sâu để
có thể
lột
được
nhiều
xác hơn.
Khi đang vật
lộn
đánh nhau với
đám quái sâu, Du Hành phát hiện cơ thể
của
cậu
rất
khỏe
mạnh,
móng vuốt
của
đám quái sâu cũng không thể xuyên qua da của
cậu.
Lúc này, da của
cậu
còn bền
chắc
hơn cả
vỏ
ngoài của
quái sâu, phát hiện
đó khiến
Du Hành vừa
ngạc
nhiên lại
vừa
mừng
rỡ.
"Thịt
quái sâu hẳn
là vẫn
có thể
ăn được?"
Với
suy nghĩ này, Du Hành không nhịn được
mà muốn
thử
một
lần.
Thực
sự
bây giờ
cậu
rất
rất
đói rồi.
Thịt
quái sâu có sẵn,
nướng
sống
lên, mùi thơm xộc
vào lỗ
mũi khiến
bụng
Du Hành reo vang.
Nếm
thử
một
miếng
nhỏ,
ngon tới
mức
dạ
dày kêu gào muốn
ăn nhiều
hơn nữa.
Lý trí bị
cơn đói vắt
kiệt,
Du Hành không kiềm
chế
nổi
mà ăn hết
cả
một
con quái sâu, sau đó đống thịt
còn lại
chưa kịp
nướng
đã bị
ăn sống
hết.
Chờ
tới
khi lí trí quay về,
Du Hành sờ
cái bụng
bằng
phẳng
của
mình, lại
nhìn cái xác quái sâu cao bằng một
tầng
lầu,
nhận
ra: Thân thể
của
cậu
quả
nhiên không phải
của
người
bình thường.
Sau đó Du Hành còn phát hiện,
khi cậu
đã trải
qua cuộc
chém giết
với
hàng chục
nghìn con quái sâu đã thu hoạch được
kỹ
năng trị
loài này. Đồng
thời
cũng tổng
kết
được
quy luật,
những
con công kích cậu
đều
mang mùi vị
kỳ
lạ,
trong người
chúng chứa
cả
bom di động.
Còn những
con quái sâu khác thì trừ khi Du Hành công
kích trước,
nếu
không chúng sẽ
không chủ
động
công kích cậu.
Ngay cả
khi Du Hành đã biến
thành người
thì trên người
cậu
vẫn
còn mùi của
đồng
loại
chúng, đây chính là một tin tức
tốt
đối
với
Du Hành.
Do có thể
ăn được
thịt
quái sâu nên Du Hành không tới khu an toàn nữa,
trước
khi rời
khỏi
nơi này, cậu
vẽ
một
tấm
bản
đồ
đơn giản,
ký hiệu
lại
những
nơi mà cậu
đi qua trong mấy
năm này, cuối
cùng đi vòng lại
những
cửa
hàng sách mà cậu
chưa từng
đi qua, định
nhân lúc cơ thể
biến
nhỏ
hoạt
động
linh hoạt
đi một
lượt.
Có trời
mới
biết
khi nào cơ thể
lại
biến
đổi
tiếp?
Cơ thể
của
con người
chạy
rất
nhanh, còn nhanh hơn so với hình thể
lúc còn là quái sâu. Du Hành đi lại nhanh như gió đi
hết
những
nơi đã lên kế
hoạch
một
vòng, ban đêm dừng
lại
nghỉ
ngơi kết
hợp
với
ăn thịt
quái sâu nướng,
cuộc
sống
cũng khá thoải
mái. Khoảng
ba tháng sau thì Du Hành lại biến
thành quái sâu, lúc đó cậu đang nghỉ
ngơi trong tầng
sáu của
một
tòa nhà đã sụp
đổ,
gắng
gượng
lắm
mới
không khiến
tòa nhà đó đổ
sụp
xuống.
Trong giấc
mơ cậu
hơi xoay người
lại,
kết
quả
cơ thể
quái sâu trực
tiếp
trượt
xuống,
dọc
đường
làm sụp
vô số
tòa nhà, ùng ùng như là động đất
vậy.
Lần
biến
thân này, tiếp
tục
biến
lại
thành nhân loại
cũng là ba tháng sau. Sau khi biến đổi
hình thái liên tục
nhiều
lần,
Du Hành cũng nhận
ra được
quy luật
của
nó.
Khi Du Hành còn đang tích cực
nghiên cứu
quy luật
biến
đổi
của
cơ thể
thì không ai biết
rằng,
những
con quái sâu nhân tạo cũng đang dần
thay đổi.
Số
lượng
đưa ra môi trường
bên ngoài quá lớn,
trước
mắt
ngoại
trừ
kỹ
thuật
nòng cốt
ra thì những
con khác đều
được
thả
ra ngoài hết,
các khu an toàn cũng dốc toàn lực
hỗ
trợ.
Mấy
trăm triệu
quái sâu được
thả
ra ngoài, mỗi
một
con đều
gắn
thiết
bị
định
vị
bên ngoài và thiết
bị
dò tìm phản
khoa học.
Những
người
đứng
đầu
trong khu an toàn cho rằng, chỉ
cần
kiểm
soát sống
chết
của
chúng là được,
những
cái khác không quan quan tâm.
Lại
nói, hiểu
biết
của
con người
đối
với
quái sâu chỉ
là hiểu
biết
một
chiều.
Ví dụ
như, tại
sao nội
bộ
quái sâu lại
đoàn kết
như vậy?
Tại
sao trứng
của
quái sâu lại
có sức
sống
dai dẳng
như vậy?
Không thể
biết
được,
vì thế
cũng không có cách nào để ngăn chặn
chúng.
Quái sâu thực
sự
không còn đất
dụng
võ, nhưng chúng lại
nổi
tiếng
không kén chọn
trong tinh hệ
này. Thứ
nhất
là không kén đồ
ăn, thứ
hai là không kén chọn hoàn cảnh,
thứ
ba là không kén chọn khí hậu.
Lạnh
nóng không sợ,
ngay cả
cát, đá, đất
bùn cũng có thể
ăn để
duy trì sự
sống,
không tấn
công đồng
loại,
dù có chết
cũng không ăn thịt
đồng
loại...
sinh cùng sinh, chết cùng chết,
tất
cả
đều
vì sinh sản!
Thiên thạch
xâm lấn
thực
ra được
tới
từ
một
tinh cầu
có khí hậu
biến
đổi
mạnh
mẽ.
Hành tinh đó đã bị
đám quái sâu gọi
là Tam Quang chiếm
lĩnh, sự
sống
trên hành tinh đó đã biến mất
hết,
ngay cả
tầng
lớp
thực
vật
trên hành tinh đã có bị gặm
gần
như không còn.
Tam Quang trùng không phải
là loài hung hãn nhất trong trùng tộc,
nhưng chúng lại
có cơ thể
như ung nhọt,
có thể
dùng sự
sinh sản
vô vùng vô tận
của
chúng đề
giết
chết
bạn.
Hành tinh kia kéo dài hơi tàn một
thời
gian dài mãi tới
khi khí hậu
biến
đổi
cực
lớn,
nhiệt
độ
giảm
xuống
mấy
trăm độ
C, trực
tiếp
giảm
xuống
mức
chịu
đựng
sinh tồn
của
loài Tam Quang trùng này. Vì sinh sôi, tất cả
mẫu
trùng còn sót lại
đang mang thai liền
ăn thịt
hết
con con đực
để
bổ
sung dinh dưỡng
cho trứng.
Sau đó, vô số
con cái chết
vì lạnh,
trứng
trùng trong bụng
cũng bị
đông cứng
thành đá.
Không biết
bao nhiêu năm trôi qua, hành tinh đã sụp đổ,
bay rải
rác khắp
vũ trụ,
một
cách tình cờ
nào đó, chúng lại
rơi xuống
trái đất.
Trở
lại
với
bản
năng không ăn thịt
đồng
loại
của
Tam Quang trùng, thật ra chúng làm thế
cũng để
duy trì sinh sản.
Nghe nói thế
hệ
đầu
tiên của
Tam Quang trùng vì ăn thịt đông loại
mà thực
lực
tăng cao, mất
đi lý trí, cuối
cùng mấy
con quái sâu lớn
chém giết
lẫn
nhau, mười
con không còn lại
một.
Từ
đời
sau trở
đi, trong huyết
mạch
của
chúng đã nghiêm cấm
việc
ăn thịt
đồng
loại,
vì thế
mới
phát triển
thành trùng tộc
khiến
người
ta nghe thấy
danh là sợ
hết
vía, tiếng
xấu
kinh khủng.
Khu an toàn thủ
đô tạo
ra quái sâu nhân tạo vì mục
đích tốt,
nhưng bởi
vì không biết
đặc
tính của
chủng
tộc
Tam Quang trùng mà trái lại, đã tự
tai chôn một
tai họa
ngầm.
Vô số
con Tam Quang trùng không kể ngày đêm ăn thịt
đồng
loại
rồi
phát sinh ra biến
dị,
đầu
tiên là vóc người
ngày một
tăng lên, rồi
sau đó, chúng hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Cho dù không đói bụng, không đi kiếm
ăn cũng há miệng
cắn
xé đồng
loại.
Du Hành may mắn
vì vẫn
giữ
được
lý trí của
loài người,
nếu
không lúc này cậu
cũng lao vào cuộc
giết
chóc này rồi.
Nhìn các chấm
đỏ
trên bàn đồ
giảm
bớt
rõ rệt,
bộ
phậm
kiểm
soát trong khu an toàn lập tức
vui mừng
ra mặt,
không hề
phát hiện
việc
thứ
mà họ
tạo
ra sắp
quay lại
cắn
trả.
Sau khi đi hết
cả
đất
nước
một
vòng, Du Hành nhẩm
tính nhiệm
vụ
lần
này thu hoạch
được
hơn mười
một
triệu
điểm
Tân Hỏa,
trong lòng thầm
nghĩ tới
có nên ra nước
ngoài một
chuyến
hay không, vượt
biển
cũng được,
những
quốc
gia lân cận
cũng nên đi một
lượt.
Dù sao cũng không cần
làm thủ
tục
rồi
thẻ
visa gì, đi là đi.
Không đề
cập
tới
chuyện
thu hoạch
của
Du Hành khi ở
nước
ngoài rồi
gặp
phải
truy kích thế
nào. Vào năm mười
ba sau mạt
thế,
bắt
đầu
xuất
hiện
từng
đợt
tấn
công khu an toàn của quái sâu nhân tạo,
gây ra thương vong rất lớn.
Các khu an toàn bị
tấn
công vội
vã căn cứ
theo kí hiệu
trên lưng đám quái sâu để gọi
cho những
khu an toàn chịu
trách nhiệm,
rồi
vội
vàng yêu cầu
tiêu hủy.
Mười
lăm năm sau mạt
thế,
tai họa
quái sâu nhân tạo
bùng nổ
trên toàn cầu,
nhóm quái sâu nhân tạo đầu
tiên đã mất
khống
chế,
sau khi bắt
một
vài con quái sâu nhân tạo về
để
kiểm
tra thì phát hiện
khả
năng thuần
phục
chúng đã mất
đi hiệu
lực,
và các cuộc
tấn
công bừa
bãi của
quái sâu nhân tạo
cũng bùng phát tới
đỉnh
điểm.
"Chỉ
có thể
tiêu hủy!"
Trong viện
khoa học
của
khu an toàn thủ
đô, người
đứng
đầu
bộ
phận
nghiên cứu
trầm
giọng
nói: "Các khu an toàn phải được
thông báo ngay lập
tức,
tất
cả
kết
thúc kế
hoạch
bồi
dưỡng
quái sâu nhân tạo,
đồng
thời
phải
thu hồi
và tiêu hủy
ngay lập
tức!"
Nhưng đám quái sâu nhân tạo
đã di chuyển
khắp
nơi, hoàn toàn thoát khỏi khống
chế
của
loài người.
Số
lượng
quái sâu nhân tạo
rất
nhiều,
ít nhất
cũng phải
thả
ra môi trường
một
trăm triệu
con, kết
quả
là chúng ăn sạch
các chấm
đỏ
nguy hiểm
trên đất
nước,
giờ
muốn
thu hồi
là thu hồi
được
sao?
Chờ
tới
khi Du Hành chạm
trán với
nạn
quái sâu nhân tạo
ở
quốc
gia nào đó, cậu
kinh ngạc
phát hiện
đám quái sâu này có bộ dáng vô cùng lớn,
mặc
dù không bằng
cậu
nhưng chúng phải
cao tới
năm tầng
lầu.
Chính phủ
khu vực
này khủng
hoảng
vô cùng, phát binh ra giết chết,
nhóm quân đầu
tiên được
phái ra bị
diệt
toàn bộ...
đao thương bất
nhập,
không sợ
đạn,
chẳng
lẽ
phải
bắn
hỏa
tiễn?
Thử
lại
lần
hai thì phát hiện
có con còn lớn
hơn, ông trời
ơi, phải
cao bằng
tòa cao ốc
hai mươi tầng!
Nhưng bọn
họ
còn chưa kịp
ra tay tiêu diệt
thì con quái sâu to tới mức
đáng sợ
kia đã ăn sạch
đám quái sâu nhân tạo. Đám loài người
trợn
mắt
há mồm
nhìn con quái sâu to ngang tòa cao ốc kia đang nhai nhồm
nhoàm, cảm
thấy
tuyệt
vọng
về
cuộc
sống.
"A, sao nó lại
biến
mất?"
Con quái sâu to ngang tòa cao ốc kia đột
nhiên biến
mất
không thấy
tăm hơi! Niềm
vui trong chỗ
chết
khiến
đám người
mừng
rơi nước
mắt.
Bọn
họ
vui sướng
là vậy
nhưng Du Hành thì không. Trong lòng cậu có chút lo lắng
về
tổ
quốc
của
mình, đám quái sâu nhân tạo xuất
hiện
ở
đây cũng không quá kì lạ, nhưng cậu
lại
rất
lo lắng
với
biến
hóa của
chúng. Những
năm này cậu
cũng đoán được
quy luật,
quái sâu lớn
lên tự
nhiên chỉ
cao tới
tòa nhà ba tầng,
to không quá mười
mét. Còn loại
quái sâu cao bằng
tòa nhà năm tầng
này lại
không bình thường
cho lắm.
Du Hành chu du ở
nước
ngoài nhiều
năm, đã đi dạo
xung quanh rồi,
định
trở
về
đất
nước
xem thử
tình hình ở
đó. Nhiệm
vụ
lần
này cậu
thu hoạch
được
tổng
cộng
3,6 tỷ
điểm
Tân Hỏa,
có thể
nói việc
này đã lấp
đầy
lỗ
hổng
do [Bách khoa toàn thư tu tiên] để lại,
thật
không còn gì để
vui hơn nữa.
Sau khi hoàn thành kế
hoạch
và mục
tiêu của
mình, tinh lực
của
Du Hành bắt
đầu
chuyển
sang chỗ
khác, đầu
tiên chính là giết
chết
đám quái sâu. Trong nhiệm vụ
lần
này, Du Hành nhận
được
rất
nhiều
sự
trợ
giúp, cậu
rất
biết
ơn sự
giúp đỡ
của
nhà họ
Lâm, cũng biết
ơn quốc
gia, biết
ơn cả
khu an toàn để
làm nơi nương tựa.
Nhờ
có những
ngón tay vàng này mà cậu mới
có khả
năng sống
sót sau khi trùng hóa, đây chính là may mắn của
cậu,
đồng
thời
cũng trở
thành trách nhiệm
của
cậu.
Giờ
đây cậu
có năng lực,
dĩ nhiên sẽ
không khoanh tay đứng nhìn, giết
nhiều
thêm một
con quái sâu thì sẽ giúp nhân loại
có thêm một
tầng
đảm
bảo.
Tiếp
tục
gặp
phải
đám quái sâu kì lạ
này, Du Hành không thể không tăng nhanh tốc
độ
quay về
đất
nước.
Trên đường
về,
Du Hành đến
kỳ
hạn
khôi phục
cơ thể
nhân loại,
tốc
độ
được
đề
cao, chỉ
mất
bốn
ngày Du Hành đã về
tới
bản
đồ
trong nước.
Sau khi tiến
vào nước,
đám quái sâu kì lạ
đó càng nhiều
thêm, khắp
nơi đều
là xác quái sâu. Dưới thời
tiết
nóng nực
này, xác quái sâu thối rữa
xuất
hiện
mùi lạ,
mùi thối
tràn ngập
khắp
không gian. Khắp
đường
toàn là xác quái sâu, căn bản không còn chỗ
đặt
chân, Du Hành lo rằng với
tình hình này sẽ
gây ra dịch
bệnh.
Một
đường
giết
sạch
quái sâu, thuận
tiện
ăn hết
chúng để
không khiến
môi trường
bị
ô nhiễm,
cậu
tới
khu an toàn gần
đó để
hỏi
thăm tin tức.
Nhận xét
Đăng nhận xét