Trốn trên nóc tòa nhà, Du Hành không nhịn được mà thở dài, nghỉ ngơi một lúc lại đi săn, còn đặc biệt tìm những con nhỏ-dù thịt có ngon hay không, cộng thêm mẫu trùng nhỏ hơn khác luôn sợ hãi trước cấp bậc của những con lớn hơn chính là bản năng nên không con nào dám tấn công cậu trước.
Cộng thêm không có manh mối nên Du Hành chỉ đành ở lại nơi này, tranh thủ bây giờ có cơ thể thuận lợi với tình hình, cậu nhanh chóng đi thu hoạch sách, trước đây có nhiều thư viện lớn nguy hiểm cậu không thể vào được, nhưng bây giờ đã có thể nghênh ngang bước vào cửa.
Hơn một năm trôi qua, cậu vẫn ở trong hình thái côn trùng, cơ thể càng ngày càng to lớn, tới bây giờ đã cao ngang một tòa nhà ba tầng, lúc bò trên đường luôn có cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt. Đồng thời, lượng thức ăn tiêu hao cũng lớn hơn, một bữa có thể ăn ba con quái sâu to bằng tòa nhà hai tầng.
Ngày qua ngày, cậu có hơi lo lắng bản thân sẽ quên đi cách đi bộ bằng hai chân của loài người. Nhưng loại lo lắng đó hình như hơi xa vời, Du Hành vừa phơi nắng vừa gặm chân quái sâu... không sai, bây giờ răng của cậu rất tốt, cắn xác quái sâu giòn tan, chỉ cần bỏ vuốt của quái sâu đi thì mùi vị cũng không tệ, ngoài giòn trong mềm.
Một tiếng súng vang lên từ xa, sau đó từ từ tới gần. Hơn một năm này, tiến độ săn giết quái sâu của các khu an toàn không ngừng được đẩy nhanh, mà tình hình ở khu an toàn thủ đô cũng dần được bình ổn nhờ thuốc diệt quái sâu, phần trăm người chết rất thấp nên đã mở ra một cuộc thanh trừng quái sâu quy mô lớn.
Nếu không phải bây giờ cậu đang ở trong hình thái này thì chắc chắn cậu sẽ vỗ tay khen hay. Nghe thấy tiếng súng, Du Hành nhanh chóng rời khỏi khu vực vừa nằm phơi nắng, bò sâu hơn vào trong thành phố.
Không còn cách nào khác, nhưng nói chung, các khu an toàn rất phòng bị đối với quái sâu, một khi thấy thì nhất định sẽ bị phê duyệt thành mục tiêu loại trừ đầu tiên. Mà dáng người của cậu lớn như vậy, từ trước tới nay chưa từng thấy con quái sâu nào to như vậy, nếu như bị bắt gặp thì không phải sẽ bị đuổi giết ngàn dặm hay sao?
Một thời gian dài đều sống như vậy, Du Hành đã không thể nhớ được thời gian nữa. Quái sâu không quá nhạy cảm đối với khi hậu, trừ khi tuyết rơi, nếu không cậu cũng biết đã tiến vào mùa đông hay chưa. Muốn phân biệt bốn mùa cũng phải dựa vào quần áo của những người sống sót mặc trên người. Dáng người của cậu to nhanh như thổi khinh khí cầu, càng ngày càng lớn, càng ngày càng khó để che giấu.
Nếu nhìn từ hình ảnh trên vệ tinh sẽ thấy được một chấm đỏ lớn, chấm đỏ lớn đó chính là cậu, một con quái sâu lai tạp lớn nhất hiện tại, sáng loáng gai mắt, không đánh cậu thì đánh ai?
Sau khi gặp ba lần bao vây, Du Hành đành phải bỏ về hướng Đông Nam, nơi tập trung nhiều quái sâu nhất.
Đông Nam nhiều biển, kể từ khi đại dịch xuất hiện thì đó chính là nơi bị nghiêm trọng nhất, bên đó ngay cả khu an toàn cũng không có. Đối với Du Hành, nơi đó chính là một kết giới tự nhiên giúp cậu ẩn núp.
Mặc dù con người không ngừng chinh phục lại các mảnh đất, một ngày nào đó sẽ lan tới vùng Đông Nam, nhưng Du Hành lại không quá lo lắng về vấn đề này.
Dọc đường tới khu vực Đông Nam, cậu thẳng tay vơ vét hết sách cả đường, không biết có phải do làm quái sâu quá lâu không mà suy nghĩ của cậu cũng bị ảnh hưởng, tình cảm cũng bị ảnh hưởng khá trực tiếp. Tóm lại một khi cậu không vui thì sẽ kêu chi chi cả đường, hù dọa một đám quái sâu nhỏ hơn bò tán loạn, cả đường đi cũng trở nên thoáng đãng.
Nói tới đường lớn, lại nhớ tới dáng người to lớn mập mạp bây giờ của mình, Du Hành liền nhức đầu: Chỉ cần đường phố hơi nhỏ một chút là cậu đã bị làm khó. Mặc dù xác trùng của cậu rất cứng rắng, không sợ bị tường đè ép làm bị thương, nhưng bò như vậy rất phiền phức, còn tự chịu tội nữa. Nên phạm vi hoạt động chính của cậu chính là trên đường lớn.
Bây giờ dáng người của cậu đã to khoảng bằng căn nhà sáu tầng, cậu hơi lo lắng sau này ngay cả đường bốn làn cũng không chứa nổi cậu nữa.
Sau khi dạo cả khu vực Đông Nam một lượt, thu hoạch căng tràn thì Du Hành cuối cùng cũng đặt chân tới bờ biển. Chỉ cần là người bình thường nhìn thấy hình ảnh kinh dị này thì nhất định sẽ bị dọa chân mềm nhũn:
Trên mặt biển có từng lớp từng lớp trứng quái sâu đang nổi lên, bất kì lúc nào cũng có ấu trùng mới nở ra, sau khi uống đủ nước biển sẽ bò lên bờ, rồi tản ra bốn phương tám hướng.
Ngoại trừ mẫu trùng vương sống dựa vào bản thân và quái sâu bảo vệ để mang bầu đời sau ra thì những con mẫu trùng khác sẽ nhỏ hơn, địa vị trong trùng tộc cũng không cao. Nếu sinh ra đời sau thì sẽ chọn sinh trứng trùng ở những nơi địa phương ẩm thấp, mà đứng đầu danh sách lựa chọn chính là biển cả.
Nhưng những con ấu trùng được sinh ra bằng cách này thì tiềm năng và chất lượng sẽ thua những con được mẫu trùng chúa sinh ra, chúng sẽ tiếp tục kéo dài cấp bậc thấp kém trong trùng tộc.
Du Hành không biết bây giờ bản thân được coi là gì trong trùng tộc, sau ngần ấy năm, ngoài kích thước và khẩu vị thay đổi cực lớn ra thì vẫn chưa thấy cái bóng của cách làm vương của trùng tộc đâu.
Đến bây giờ cậu chỉ đi theo con đường là tránh sự đuổi giết của loài người, thu Tân Hỏa điểm vào túi trước rồi lại bàn tiếp.
Từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ trong thế giới này, cậu đã lấy được sáu trăm triệu điểm Tân Hỏa, khu vực Đông Nam cũng đã vơ vét xong từ lâu, giờ cậu đang rất rảnh rỗi, thật sự quá nhàm chán, ngay cả đặc sản trên bờ biển-trùng non cũng không khiến cậu vui lên. Ban đầu khi cậu được ăn quái sâu mới nở uống no nước biển bò lên thì cảm thấy hương vị cực kì tươi ngon. Lớp xác kia vừa đụng đã vỡ, khiến cậu mê mẩn một thời gian dài.
Kết quả của việc ăn uống vô độ khiến cậu lại lớn thêm một vòng, bởi vì dáng người khác với quái sâu bình thường nên chưa có con mẫu trùng tới kỳ sinh nở nào tán tỉnh cậu. Nói tới chuyện này không phải là vì Du Hành cảm thấy tiếc nuối, muốn mẫu trùng. Mà là vì cậu thực sự quá chán, ngay cả hoạt động bị mẫu trùng đuổi giết cũng không có.
[Quy tắc kiện thể] đã tu luyện tới tầng cao nhất, từ sau khi biến thành quái sâu, cậu không thể luyện thuật kiện thể được nữa, nhưng vẫn tu luyện được tâm pháp, vì thế mỗi ngày Du Hành đều dùng một thời gian lớn đều tu luyện.
Mấy năm này cậu cũng không khoanh tay không làm gì, sau nhiều lần sử dụng dung dịch cải tạo gen rồi tới dung dịch sửa đổi gen, khi vừa dùng uống dung dịch cải tạo gen xong thì thị lực của cậu trở nên tốt hơn. Lúc mới bắt đầu đuổi giết quái sâu, thị lực của cậu rất mơ hồ, rồi cũng biết quái sâu không có thị lực, chúng chỉ dựa vào thính giáo và tuyến thể trong miệng để dò thám thông tin.
Lần thứ hai uống dung dịch cải tạo ghen thì không có hiệu quả nữa. Vì thế cậu đã uống dung dịch cải tạo gen. Lần đó hiệu quả rất rõ ràng, mắt cậu mọc thêm một tầng mô, sau khi thí nghiệm vài lần thì tầng mô ở mắt vô cùng bền chắc, tựa như lớp mô bảo vệ vậy.
Sau đó, ở trong thế giới nhiệm vụ này Du Hành đã uống những ba ống dung dịch cải tạo gen, đuôi cũng dài ra. Đuôi dài và mảnh, tới khi cậu thành thạo nắm được cách dùng cái đuôi thì một lần hất cũng có thể khiến mặt tường nứt ra, bò cũng nhanh hơn. Cậu nghĩ tốc độ nhúc nhích của cậu đã có thể so với tàu cao tốc rồi.
Du Hành lại uống thêm mấy ống, không có hiệu quả rõ ràng. Cậu đành không uống nữa, tránh lãng phí điểm Tân Hỏa.
Du Hành đoán, dáng người cậu càng ngày càng lớn hơn, ngoài việc do cậu ăn nhiều ra thì chắc chắn có nguyên nhân là do những thí nghiệm thuốc ban đầu.
Thực sự không thể chịu đựng được nữa, cậu không muốn ăn uống phè phỡn qua ngày như vậy, quá lãng phí thời gian!
Mặc kệ những đội săn giết quái sâu kia, dù sao cậu chạy cũng đủ nhanh, cả người từ trên xuống dưới không có nhược điểm gì, ngay cả mắt cũng có lớp mô bảo vệ, cứ đi tới những nơi chưa từng đi qua lục tìm sách trước đã.
Cho dù có vì tìm sách mà chết thì cũng không thiệt gì.
Du Hành thuộc phái hành động, suy nghĩ đó vừa nổi lên trong đầu thì sau một khoảng thời gian ngắn cân nhắc tỉ mỉ, cậu lập tức quyết định. Cũng không cần phải chuẩn bị gì mang theo, dù sao trên đường đều đầy ắp thức ăn rồi. Du Hành lập tức lên đường, lại vơ vét hết phía Nam một lần, rồi lại đến khu vực phía Tây và Tây Bắc.
Vì vậy, tất cả các khu an toàn đều chấn động, rối rít phái quân ra chặn đánh, kết quả quân đội phía đi ra ngoài, những đoàn lính đánh thuê nhận nhiệm vụ đều không thể sờ tới cái bóng của con quái sâu khổng lồ kia.
Nhìn đốm đỏ khổng lồ lại biến mất trên màn hình vệ tinh, người quản lý trông giữ trong khu an toàn than vãn: "Con quái sâu này chạy quá nhanh, lại cực kì linh hoạt. Giờ chỉ có thể cảm thấy may mắn vì nó không có ý tấn công khu an toàn."
"Nhưng cũng không thể để mặc nó tiếp tục hoạt động được, nó là một tai họa ngầm cực lớn! Thông báo cho các khu an toàn xung quanh để bọn họ chú ý một chút."
"Rõ."
Du Hành biết hành động của cậu nhất định sẽ dẫn tới chấn động, vì thế gần như không dừng lại ở chỗ nào quá nửa giờ, vừa dọn hết sách xong thì chạy. Chờ khu an toàn phía Nam và khu an toàn Trung Bộ thành lập một hội liên hiệp diệt cậu thì cậu đã chạy tới phía Tây, khiến bọn họ tóm hụt.
Không còn cách nào khác, ngay cả đội liên hiệp cũng thành lập rồi, không thể tay không về ổ được. Bên trên đành phải thông báo cho các khu an toàn phía Tây, mặt khác lại bắt đầu thanh trừng quái sâu, dù sao cũng phải có thu hoạch gì đó.
Chín năm sau mạt thế, nghiên cứu của khu an toàn thủ đô từ mỏ quặng ở núi Phúc Thọ đã có tiến triển, lúc đầu hương Tạ Thần chỉ được dùng để trấn an những con quái sâu hung hăng bạo ngược mà thôi, bây giờ họ đã có thể nghiên cứu ra loại thuốc khống chế quái sâu rồi. Loại thuốc này được sử dụng trên trứng trùng, chờ sau khi trùng được ấp ra sẽ trở nên thân thiết với con người một trăm phần trăm, và mất đi bản năng công kích.
Thức ăn thì ném cho chúng ăn động thực vật để chúng nhanh lớn, rồi thuần hóa nuôi dưỡng, chúng sẽ giống như loài chó, tuân theo các mệnh lệnh của loài người. Từ những quái nhân trùng ở núi Phúc Thọ, có thể đào tạo những con quái sâu bị điều khiển bởi thuốc có bản năng là công kích quái sâu khác.
Hơn nữa còn cắt bỏ bộ phận giao phối của con đực, diệt sạch mọi nguy cơ sinh sản khi được thả vào tự nhiên.
Cuối cùng, để phòng ngừa sau này chúng bị bản năng chi phối rồi công kích con người, trong cơ thể chúng loài người cũng cài một quả bom nhỏ điều khiển từ xa trong người. Nếu có một ngày không may xảy ra chuyện thì đầu của chúng sẽ bị nổ nát bấy, vĩnh viễn biến mất.
Vũ khí có lực sát thương cực mạnh do con người một tay nuôi nấng cũng ra đời.
Đây là sáng tạo của thời đại, nên nghiên cứu khoa học này cũng được gửi đi khắp các khu an toàn khác. Dĩ nhiên, thứ được gửi đi chính là thành phẩm, số liệu đầy đủ lại thuộc dạng cơ mật, nằm trong tay của khu an toàn thủ đô, được liệt vào hồ sơ bảo mật cấp S.
Khi lần đầu tiên Du Hành chạm mặt với đám quái sâu nhân tạo kia thì không chú ý lắm, vô tình làm nổ quả bom trong người chúng, rồi bị thịt vụn bắn cho đầy mặt, đầu cũng bị thương nhẹ.
"Sao trên người quái sâu lại có bom?"
Ăn thịt con quái sâu kì lạ kia, Du Hành cũng cảm thấy quái quái: "Hương vị cũng thật kỳ quái." cậu cũng được coi là người duyệt qua thịt nghìn con rồi, sao có thể không cảm nhận được điều gì lạ được.
Nhóm quái sâu nhân tạo đầu tiên được thả ra ngoài thiên nhiên phát huy công dụng cực kì rõ ràng, tốc độ tiêu diệt quái sâu cũng tăng lên đáng kể.
Trong bối cảnh cơ thể của đám quái sâu càng ngày càng biến lớn, độ khó tiêu diệt cũng vì thế mà tăng theo, nếu dùng thân thể đánh giáp lá cà vào nhược điểm duy nhất của chúng là mắt kép thì cũng là chuyện cực kì phi lý.
Chó cắn chó, quái sâu cắn quái sâu, đó mới là cách làm tốt nhất.
Sau đó Du Hành liên tục gặp được những con quái sâu nhân tạo, lúc đó cậu không rời đi ngay mà ở bên cạnh quan sát, tận mắt nhìn thấy hai con quái sâu kì quái kia đang tấn công đồng tộc khác.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy ngoài cậu ra còn có những con quái sâu khác chủ động tấn công đồng loại, hơn nữa còn lấy đồng loại ra làm thức ăn. Thật ra những năm qua quái sâu cực kì đoàn kết, chuyện tranh đoạt, gặm cắn nhau thực sự chưa từng xảy ra. Lúc mẫu trùng vương gây giống sẽ có những con quái sâu khác trở thành trùng vệ bảo vệ và kiếm ăn đút lẫn nhau.
Lần trước ở núi Phúc Thọ, sở dĩ trùng nhân ăn quái sâu là vì bị bắt ép, mà cậu cũng vậy, sau khi ăn hết sạch đống đồ trong nhẫn trữ vật cũng phải bất lực mà ăn quái sâu. Có thể nói cậu đã gặp được một kì tích đặc biệt, mà người có cùng suy nghĩ với cậu cũng không ít.
Quái sâu ăn quái sâu? Đúng là kì lạ!
Chính bởi vì sự kì lạ này mà Du Hành không chủ động đi săn những con quái sâu nhân tạo kia mà chỉ đi theo, rồi đứng một bên nhìn. Hai con quái sâu kia sau khi ăn xong liền nhìn cậu, sau khi chít chít một hồi liền nhào tới, cuối cùng lại bị Du Hành dùng đuôi đập cho một cái.
Lần này, Du Hành đã cẩn thận tránh đầu của chúng, rồi kiểm tra bên trong, qua nhiên tìm thấy một quả bom nhỏ bên trong, ở lưng còn tìm thấy một hàng chữ kí hiệu, 10085 và 210098. Đây chắc chắn là kí hiệu chỉ số lượng.
Suy nghĩ một hồi, Du Hành liền nghĩ tới chỗ tốt của những con quái sâu nhân tạo này. Sau khi chén sạch hai con quái sâu, Du Hành có gặp những con tương tự cũng không ra tay, đôi lúc thấy chúng không đánh lại được thì cậu còn ra tay giúp đỡ nữa.
Nếu chúng lấy oán trả ân công kích lại cậu thì cậy chỉ có thể chạy.
Nhận xét
Đăng nhận xét