Dùng một
ngày một
đêm để
xử
lý xong chuyện
ở
nơi này, tới
ngày hôm sau, cả
ngọn
núi gần
như trống
rỗng,
dĩ nhiên, trống
rỗng
ở
đây là bóng người.
Sau đó, Lam Tiểu
Bố
có xuống
khu an toàn để
nghe ngóng, đám người bệnh
bị
gióng trống
khua chiêng đưa về
khu an toàn để
chữa
trị
đã nhận
được
sự
chữa
trị
tốt
nhất,
hơn nữa
còn bị
khu an toàn nhân cơ hội tiến
hành giáo dục
và tuyên truyền
một
phen làm tăng lên uy tín và hình tượng của
khu an toàn, một
lần
nữa
có được
lòng dân.
Khu an toàn có tiếp
tục
làm thí nghiệm
trên cơ thể
con người
ở
một
nơi không ai nhìn thấy hay không thì cậu
không thể
can thiệp
vào được,
ở
một
vài tình huống
chỉ
có thể
dựa
vào khu an toàn, không thể vì vài chuyện
mà bỏ
qua tự
gánh chịu
được.
Núi Phúc Thọ
vốn
đang rất
có danh vọng
nháy mắt
ầm
ầm
sụp
đổ,
mất
hết
lòng dân. Dân số
trên núi giảm
nhanh khiến
núi Phúc Thọ
vắng
bóng con người,
người
còn ở
lại
thì chỉ ở trong thôn Mộ
Đắc
mà thôi, nên trên núi Phúc Thọ lúc này chỉ
còn có thôn Mộ
Đắc
là còn người
sinh sống.
Đối
với
đám trùng nhân đông đúc hơn mất chục
nghìn người,
Du Hành không biết
nên xử
lí thế
nào, bây giờ
đều
là Trần
Uy nghe theo mệnh
lệnh
của
cậu
ra ngoài xử
lí mọi
chuyện.
Không có Thần
Long Nương Nương ở
đây, chỉ
có chồng
của
Thần
Long Nương Nương là có thể hơi hàng phục
được
chúng. Mọi
người
đã quen làm trùng nhân, họ không thể
sống
trong khu an toàn, mà khu an toàn cũng không tiếp
nhận
bọn
họ
được.
"Không ăn con người
thì ăn cái gì?"
Trần
Uy nói: "Ăn động vật
cũng được,
ăn quái sâu cũng được, dù sao hai thứ
đó các người
cũng ăn được,
chịu
đựng
đi! Nếu
như không chịu
nổi
mà xuống
núi tấn
công người
khác rồi
bị
bắt
thì tôi cũng không quản, hơn nữa
cũng sẽ
không đưa cho các người thuốc
hoàn hoàn. Tóm lại,
các người
tự
mà cân nhắc
rồi
làm!" Sau khi chuyển xong lời
của
chủ
nhân, Trần
Uy quay lại
căn nhà nhỏ,
chỉ
để
lại
đám trùng nhân trố
mắt
nhìn nhau.
"Vậy
chúng ta đành nướng
thịt
của
đám quái sâu lên mà ăn vậy? Ngửi
khá thơm, tôi chưa từng ăn thử
bao giờ
cả."
"Hay là chúng ta đi làm ruộng?
Lâu lắm
chưa được
ăn cơm."
Dĩ nhiên cũng có trùng nhân không
khống
chế
được
mà ăn thịt
người,
nên Trần
Uy đã để
thủ
hạ
theo dõi rồi
ghi vào danh sách, chờ tới
thời
điểm
nửa
tháng phát thuốc
hòa hoãn một
lần
sẽ
không đưa cho người
đó. Những
trùng nhân gây chuyện hay đi cướp
đều
bị
chủ
nhân giết
toàn bộ.
Đây là lần
đầu
tiên Du Hành đứng
đầu
kiểu
này, dùng võ lực
mạnh
mẽ
giết
trùng nhân thành danh.
Còn ở
khu an toàn, do số
lượng
dân chúng lớn
tràn vào khu an toàn, dù thời điểm
đó vui sướng
hay đau khổ
thì Du Hành vẫn
phải
dùng một
đống
thời
gian và công sức
để
chỉnh
đốn
lại
núi Phúc Thọ.
Những
trùng nhân ăn thịt
người
kia cậu
cũng không để
mặc
cho bọn
họ
còn sống
mà rời
khỏi
núi.
Trong lúc không ngừng
thăm dò, đám trùng nhân phát hiện mặc
dù họ
có thể
ăn được
rất
nhiều
thứ
nhưng cuối
cùng họ
vẫn
có một
nửa
là con người.
Mà một
nửa
đó chính là mặt
yếu
của
họ,
dù họ
có thể
ăn đất,
rễ
cây nhưng tiêu hóa không được tốt
cho lắm,
cơm ăn cũng ngon cũng bụng thì đói tới
phát sợ.
Thử
đi thử
lại
thì ăn thịt
vẫn
là tốt
nhất,
một
là thịt
động
vật,
nhưng động
vật
rất
khó bắt,
dù sao cả
ngọn
núi này đều
là quái sâu cả,
có bắt
cũng chỉ
bắt
được
trùng tộc
mà thôi. Thứ
hai chính là thịt
quái sâu, họ
không giống
như con người
khi ăn thịt
quái sâu vào thì không tốt cho cơ thể,
cơ thể
của
trùng nhân có thể
tiêu hóa rất
tốt
thịt
quái sâu. Ăn chúng không những có thể
no bụng
mà mùi vị
còn khá ngon.
Vì thế
những
trùng nhân còn được
bảo
tồn
vui sướng
dùng quái sâu làm thức ăn, hơn nữa
trong lúc rảnh
rỗi,
họ
cảm
thấy
ăn sống
quá nhàm chán nên đã nghiên cứu ra rất
nhiều
phương thức
nấu
nướng.
Trong lúc này, hai vị
cao tầng
của
khu an toàn từng
làm giao dịch
với
Mai Nhược
Quân lại
phái người
tới
tìm Trần
Uy để
yêu cầu
làm tiếp
đợt
tiến
hóa thứ
hai.
Du Hành cực
kì chán ghét hai tên đại lão trong khu an toàn này, từ
chỗ
Trần
Uy cậu
biết
được,
lần
này bọn
họ
đã cung cấp
hai trăm ống
dung dịch
hóa rồng,
chỉ
kém vật
được
lấy
ra từ
khoáng vật
lần
thứ
hai mà thôi.
Bây giờ
càng không thể
cung cấp
được,
đáng tiếc
lúc Mai Nhược
Quân và hai tên cao tầng kia hợp
tác không để
lại
vật
làm tin nên Du Hành chỉ có thể
gây cho bọn
họ
chút phiền
phức
mà thôi. Vì thế
khi Trần
Uy ra mặt
hủy
bỏ
hôn ước,
hy vọng
có thể
đổi
vật
tư lấy
những
tễ
thuốc
giai đoạn
hai khiến
hai người
trong khu an toàn kia tức điên lên.
Nhưng bây giờ
thí nghiệm
đã làm được
một
nửa,
không thể
hủy
bỏ
giữa
đường
được,
họ
nghiến
răng mang theo vật
tư lên núi, Trần
Uy cất
hết
đống
thuốc
giai đoạn
hai đi, chỉ
đưa những
ống
thuốc
có vấn
đề
cho họ.
Sau đó hình như khu an toàn xảy
ra chút chuyện,
trùng nhân được
phái đi giám sát khi an toàn báo lại bên trong khu an
toàn đã xảy
ra tranh chấp
binh khí quy mô lớn,
dùng hết
ba ngày mới
có thể
lắng
xuống.
Khi khu an toàn đã dẹp
hết
nội
loạn,
đang trong quá trình gây dựng lại
thì Du Hành đã đưa cho Trần Uy năm mươi tờ
khế
ước
chủ
tớ,
để
cho hắn
ta đi sàng lọc
ra hai mươi người
có năng lực
tốt
nhất,
nguyện
ý ký khế
ước
chủ
tớ
với
hắn
ta.
Trần
Uy bắt
đầu
tỏ
ra sợ
hãi, cuối
cùng Du Hành nói tiếp: "Chỉ
cần
anh phục
tùng tôi, bọn
họ
phục
tùng anh với
phục
tùng tôi thì không khác gì cả." Bây giờ
cậu
giao hết
mọi
chuyện
lớn
nhỏ
cho Trần
Uy, rồi
Trần
Uy lại
phái người
đi làm, thế
nên để
cho Trần
Uy đi kế
khế
ước
mới
là phương pháp hữu
dụng
nhất.
Sau khi kết
kết
khế
ước
với
trùng nhân xong, Du Hành liền bắt
tay xử
lí chuyện
khai khoáng. Theo lý thuyết thì tài nguyên của
ngọn
núi này phải
báo lên khu an toàn để bọn
họ
cho người
có chuyên môn tới
khai thác, rồi
sử
dụng
hợp
lý mới
phải.
Nhưng cậu
không tin vào nội
bộ
cao tầng
của
khu an toàn, chỉ
cần
trong cao tầng
xuất
hiện
một
người
có tâm tư không nghiêm chỉnh thì khoáng vật
sẽ
không được
sử
dụng
với
mục
đích kiềm
chế
đám quái sâu ăn thịt người
nữa,
mà là dùng để
chế
tạo
trùng nhân.
Bây giờ
vẫn
nên thu hết
vào tay trước,
chờ
tới
khi cậu
tới
được
thủ
đô xem tình hình bên trong thế nào rồi
lại
quyết
định
tiếp.
Chờ
khu an toàn phái người tới
thì thôn Mộ
Đắc
đã tạo
ra một
đợt
hương Tạ
Thần.
Người
ra mặt
giao thiệp
vẫn
là Trần
Uy như cũ, dùng vật
liệu
để
đổi
lấy
hương Tạ
Thần.
"Họ
nói với
tôi rằng
sau cuộc
bạo
động
thì khu an toàn hơi loạn, hai vị
cao tầng
họ
Lưu âm thầm
dùng con người
làm thí nghiệm
mang tới
ảnh
hưởng
rất
nghiêm trọng,
đã bị
xử
tử."
"Ừ.
Tạo
ra một
đợt
hương Tạ
Thần
để
tôi mang theo. Sau khi tôi đi, trùng nhân ở
nơi này giao cho anh trông coi, nguyên tắc duy nhất
là không cho bọn
họ
ăn thịt
người.
Sinh tồn
không dề
dàng gì, phải
canh giữ
tốt
ngọn
núi này,:
Đó cũng là lý do mà Du Hành để
cho Trần
Uy ký khế
ước
chú tớ
với
năm mươi trùng nhân, cậu không thể
ở
lại
nơi này mãi được.
"Tôi sẽ
để
lại
một
ít súng ống
và đạn
dược
cho anh, mấy
ngày này nhân cơ hội học
đi."
Du Hành ở
lại
núi Phúc Thọ
gần
một
năm, sau đó mới
mang theo một
đống
lớn
hương Tạ
Thần
và khoáng vật
vừa
mới
đào ra rời
đi. Cậu
đã giao phó hết
mọi
chuyện
cho Trần
uy, sau khi cậu
đi chỉ
được
phép chế
tạo
ra hương Tạ
Thần,
những
loại
thuốc
rửa
tội
hay làm biến
đổi
thành trùng nhân kia không được làm tiếp.
Sau khi rời
khỏi
núi Phúc Thọ,
cậu
cảm
nhận
rất
rõ ràng những
khu vực
xung quanh xuất
hiện
quái sâu cực
kì ít. Xem ra sau khi phía khu an toàn lấy được
hương Tạ
Thần
thì lập
tức
dốc
hết
sức
lực
thanh trừng
quái sâu. Dựa
theo tốc
độ
này thì việc
tiêu diệt
trùng độc
đã nằm
trong tầm
tay.
Suốt
đoạn
đường
đi, tác dụng
của
hương Tạ
Thần
hết
sức
rõ ràng, khi lái xe trên đường, đám quái sâu
không còn đuổi
theo đằng
sau xe cậu
nữa.
Loại
khoáng vật
này thực
sự
rất
thần
kì, có thể
áp chế
được
thiên tính tàn bạo
của
quái sâu, không biết đống
khoáng vật
này có còn cách dùng nào khác hay không.
Trong điều
kiện
thô sơ này mà hai vợ chồng
Trần
Uy có thể
nghiên cứu
ra thành quả
như này, hơn nữa
còn dùng thân phận
của
người
trái nghề
để
làm thí nghiệm
thì quả
nhiên là người
tài cao gan lớn.
Đối
với
Du Hành, những
đồ
như này phải
dược
giao cho khu an toàn đáng tin thì mới có tác dụng
tạo
phúc cho nhân dân.
Lần
này, phương hướng
của
cậu
rất
rõ ràng, đó là đi thẳng về
phía thủ
đô. Dưới
sự
trợ
giúp của
hương Tạ
Thần,
đoạn
đường
này không hề
khó đi chút nào, ít nhất là cậu
không cần
phải
vất
vả
chạy
thục
mạng
như xưa nữa.
Sau đó cậu
phát hiện,
quái sâu có cơ thể
càng nhỏ
thì bị ảnh hưởng
với
hương Tạ
Thần
càng lớn,
trái lại,
quái sâu có cơ thể
càng lớn
thì sức
ảnh
hưởng
của
hương Tạ
Thần
sẽ
giảm
dần.
Vì thế,
địch
chủ
yếu
của
cậu
chính là quái sâu có cơ thể lớn.
Nói tới
đây, cậu
từng
gặp
phải
quái sâu khổng
lồ,
dáng người
nó đã to lên một
tầm
cao mới,
đó là một
con quái sâu cao hai tầng, khi đứng
trước
mặt
nó đã che khuất
bầu
trời,
tầm
nhìn trở
nên mờ
tối.
Lúc đó, Du Hành đã trực
tiếp
bỏ
xe chạy
lấy
người,
cũng may là con quái sâu đó quá lớn, không thể
chui vào trong hẻm
nhỏ
được.
Nghe thấy
tiếng
vang kinh thiên động
địa
đằng
sau lưng, Du Hành càng chạy nhanh chân hơn.
Hai ngày sau, sau khi cậu
vơ vét hết
cách tiệm
sách được
vạch
sẵn
lộ
trình trong đầu
rồi
thì mới
trở
về
chỗ
cũ, tìm lại
chiếc
xe bị
bỏ
lại,
giờ
nó chỉ
còn là một
mớ
sắt
vụn.
Được
rồi,
sắt
vụn
thì vẫn
phải
lấy,
chờ
sau khi tới
khu an toàn thì cũng có thể đổi
lấy
vật
liệu.
Cứ
thế,
Du Hành vừa
đi thẳng
tới
hướng
Bắc,
vừa
thu thập
sách. Đi nửa
tháng đường
cuối
cùng cũng vào được
thủ
đô. Sau khi tiến
vào phạm
vi thủ
đô, Du Hành mang theo một cái đài radio. Nghe đài radio
xong, cậu
lại
nhặt
được
một
chiếc
xe, sau đó lái tới
địa
chỉ
của
khu an toàn ở
thủ
đô.
Khi tới
gần
khu an toàn, Du Hành ngửi được
mùi thối
quen thuộc,
chắc
là thuốc
đuổi
côn trùng. Đi thêm một đoạn
nữa
có thể
thấy
được
tấm
lưới
sắt.
Bức
tường
bằng
lưới
sắt
này rất
cao, ngẩng
đầu
cũng không nhìn thấy đỉnh.
Sau khi binh lính phía sau tấm lưới
sắt
kiểm
tra xong, Du Hành mới có thể
lái xe đi vào.
Sau đó là một
màn kiểm
tra toàn bộ
thân thể,
nhận
được
thông báo qua được
kiểm
tra thân thở,
Du Hành thở
phào nhẹ
nhõm một
hơi.
Chờ
tới
khi tiến
được
vào khu an toàn duy nhất ở
thủ
đô thì đã chạng
vạng
tối,
nơi nào cũng có thể ngửi
được
mùi thức
ăn thơm phức.
Nơi nào cũng giao dịch
bằng
cách dùng vật
đổi
vật,
nhưng lại
có thêm một
bên trung gian là: Nhà thẩm định.
Chỉ
cần
đưa hàng hóa tới
nhà thẩm
định
thì có thể
nhận
được
một
tấm
thẻ
tín dụng.
Trong tấm
thẻ
này ghi chép giá trị của
hàng hóa đã được
thẩm
định
dưới
dạng
điểm,
và có thể
dùng tấm
thẻ
này để
giao dịch
với
tất
cả
mọi
nơi có trao bảng
thương nhân.
Dĩ nhiên, hiện
tại
vẫn
chưa thông dụng
đối
với
những
tiểu
thương bình thường.
Nếu
mua đồ
ăn sáng ở
sạp
ven đường
thì phải
đổi
đồ
theo yêu cầu
của
ông chủ.
Để
thuận
tiện
cho việc
đi lại,
Du Hành cũng tới
nhà thẩm
định
để
đổi
điểm,
lấy
ra một
ít xác quái sâu đã tích lũy từ lâu và một
chút sắt
vụn
không dùng tới,
cuối
cùng cũng đổi
được
hơn hai mươi tư nhìn điểm. Bây giờ
muốn
ăn cơm ở
một
tiệm
cơm khá, không tính tiền rượu
thì trung bình cũng phải tiêu hơn hai trăm điểm
rồi.
Hơn hai mươi tư nghìn điểm này có thể
sống
tốt
một
khoảng
thời
gian ngắn.
Nhưng Du Hành lại
không phải
người
ưa hưởng
lạc,
sau khi sắp
xếp
lại
ổn
thỏa
thì ngày hôm sau, cậu bắt
đầu
thăm dò tin tức
bên trong khu an toàn.
Khu an toàn quản
lý rất
nghiêm khắc,
trên đường
lúc nào cũng có đội
tuần
tra đang đi, trật
tự,
không khí chung sống
rất
tốt.
Khi cậu
tới
vừa
hay mới
qua năm mới,
hơi thở
mùa xuân vẫn
còn bao trùm lên khắp khu an toàn, nơi nào cũng bừng
bừng
sinh cơ.
Mới
ở
lại
vài ngày mà Du Hành đã nảy sinh suy nghĩ định
cư luôn.
Cũng chỉ
có sức
mạnh
của
thủ
đô mới
có thể
xây dựng
nên hoàn cảnh
sinh hoạt
trong thời
kỳ
mạt
thế
như này. Trầm
Vân Hương và nơi mà cậu đã ở
một
thời
gian ngắn
là Cung thiếu
nhi thành phố X cũng không tệ, nhưng vẫn
kém hơn so với
nơi này.
Cậu
chợt
nghĩ: Nếu
có cơ hội
trở
về
Trầm
Vân Hương thì cậu
sẽ
mang theo người
nhà họ
Lâm tới
đây.
Sau vài ngày dò la tin tức,
Du Hành nghe ngóng được một
tin tức
tốt.
Viện
nghiên cứu
thủ
đô nghiên cứu
thuộc
diệt
trứng
trùng đã có hiệu
quả,
đột
thuốc
phòng ngừa
đầu
tiên sắp
thành công, rất
có thể
sẽ
được
ra mắt
vào tháng tám.
Đây chính là niềm
vui cực
lớn!
Tai họa
vì quái sâu đã hơn hai năm không thể chấm
dứt
được,
trong các khu an toàn, việc khử
trùng nước
sinh hoạt
chính là việc
quan trọng
nhất
và phức
tạp
nhất.
Nhưng dù vậy
cũng không thể
loại
bỏ
trứng
trùng hoàn toàn được, sót một
hai quả
rơi vào bụng
con người
thì sợ
rằng
sẽ
sinh ra một
tổ.
Trở
thành ổ
trùng thì trứng
sẽ
nở
ra thành hàng nghìn hàng chục nghìn con, tương
đương với
một
quả
bom hẹn
giờ
cỡ
nhỏ
vậy.
Nếu
không xử
lý kịp
thời
thì rất
dễ
lây lan sang người
khác.
Vì thế,
vắc
xin ngừa
trứng
trùng đã được
nghiên cứu
trong vài năm, cuối
cùng cũng có được
thành quả.
Mọi
người
ai cũng vui mừng
và hy vọng
một
tương lai tươi sáng.
"Tôi phải
chăm chỉ
kiếm
tiền,
sau đó mới
mua được
vắc
xin!'
"Có được
tiêm miễn
phí không?"
"Tốt
hơn hết
là tiết
kiệm
điểm
trong thẻ
đi, phòng trường
hợp
phải
tính phí thì sao?"
Khu an toàn của
thủ
đô náo nhiệt
liền
mấy
ngày trời,
sau đó mọi
người
vẫn
không hết
nhiệt
tình với
đề
tài này, khát vọng
với
tương lai của
họ
chưa bao giờ
phai nhạt,
vì thế
làm việc
cũng hăng say hơn bình thường rất
nhiều.
Du Hành cũng vui mừng,
dù sao khoảng
cách từ
Trầm
Vân Hương tới
thủ đô, một đường
lái xe thuận
lợi
cũng mất
khoảng
mười
bảy
tiếng,
nếu
dùng hương Tạ
Thần
thì lại
càng bảo
đảm
an toàn hơn. Sau khi ghi nhớ vấn
đề
này vào lòng, cậy
lập
tức
báo cáo chuyện
của
hương Tạ
Thần
lên.
Cạu
đã hỏi
thăm được
người
lãnh đạo
lớn
nhất
của
khu an toàn là ai, chính là La tướng quân, lãnh đạo
tối
cao của
quốc
gia trước
khi bị
tai họa
trùng tộc
ập
tới.
Dĩ nhiên, cho dù biết thì những
vị
lãnh đạo
của
khu an toàn đều
ở
trong khu vực
cốt
cán của
khu an toàn, người
thường
tuyệt
đối
không thể
vào trong.
Vì thế
cậu
đã đặc
biệt
đi hỏi
thăm tin tức
của
cao tầng.
Thông tin này không khó hỏi thăm, những
ngành cục
sở
quan trọng
bên trong khu an toàn đều có thể
tiết
lộ
tên của
người
phụ
trách. Cuối
cùng cậu
đã nhìn trúng Nhà thẩm định....
Nhà thẩm
định
bây giờ
không hề
kém so với
ngân hàng ngày trước, đều
là bộ
phận
trọng
điểm,
mà quân hàm của
người
phụ
trách phía sau khẳng
định
không hề
thấp
chút nào.
Cậu
đã tới
văn phòng thẩm
định
lớn
nhất
trong khu an toàn vào sáng sớm, nói ra yêu cầu
của
mình, sau đó bắt
đầu
chờ
thời
gian báo lên trên. Khi chưa thấy người
phụ
trách, cậu
nhất
định
không chịu
mang hương Tạ
Thần
lấy
ra.
Chờ
tới
khi nhìn thấy
người
phụ
trách lớn
nhất,
cậu
mới
chịu
đưa ra một
ít để
làm thí nghiệm.
Bằng
cách này, một
ngày nữa
lại
trôi qua.
"Ngày mai mới
có kết
quả
thí nghiệm,
cậu
đi nghỉ
ngơi đi." Vị
phụ
trách lớn
nhất
của
văn phòng này ôn hòa nói với Du Hành, sau đó
cho người
mang cậu
đi nghỉ
ngơi, rồi
đi ăn bữa
tối.
Nhận xét
Đăng nhận xét