Buổi
trưa ngày hôm sau, Du Hành liền gặp
được
La tướng
quân.
"Nghe nói cậu
muốn
gặp
tôi, ngày hôm qua hơi bận nên hôm nay mới
tới
được."
La tướng
quân trông rất
uy nghiêm, cho dù mỉm cười
cũng khiến
cho người
khác cảm
thấy
bị
uy quyền
đè ngặn:
"Tôi that mặt
cho khu an toàn thủ đô cảm
ơn cậu,
thí nhiệm
về
loại
hương ngày hôm qua cho thấy rất
có hiệu
quả,
đường
xá xa xôi không ngại mang tới,
cậu
cực
khổ
rồi."
Du Hành nói: "Có loại
hương này giúp đỡ
nên tôi đi đường
không hề
khổ
cực
chút nào. Có thể
nhìn thấy
ngài coi trọng
loại
hương này tôi rất
yên lòng. Dù sao vật này quá quan trọng
với
quốc
gia, tôi nghĩ tới
nghĩ lui, cuối
cùng thủ
đô cũng là nơi quan trọng nhất
của
đất
nước,
lại
biết
rằng
ngài ở
đây nên tôi càng yên tâm hơn.
La tướng
quân mỉm
cười
nói: "Cậu
là người
rất
thận
trọng."
"Sao có thể
không cẩn
thận
cho được.
Để
tôi nói cho ngài biết, thứ
trong tay tôi trước
đây từng
là nguyên nhân gây ra sự tranh đọa
của
các thế
lực,
làm liên lụy
tới
hàng trăm nghìn mạng
sống
của
nhiều
người.
Tôi sợ
nên không dám tùy tiện giao cho người
của
khu an toàn, chỉ
sợ
trong số
đó lại
có một
người
cấp
cao nào đó bị
lợi
ích cho mù mắt.
Khi tới
thủ
đô, việc
đầu
tiên, cũng là việc
cuối
cùng mà tôi làm chính là giao đồ cho ngài, hy vọng
ngài có thể
dùng nó thật
tốt,
mà người
được
lợi
phải
là dân chúng thực
sự.
Hơn nữa
nếu
có xảy
ra vấn
đề
gì thì tôi cũng không phải hổ
thẹn
với
lương tâm." Ý của Du Hành chính là, ngay cả
khu an toàn thủ
đô cũng không thể
tin cậy
được,
nhưng cậu
không còn cách nào cả.
La tướng
quân kinh ngạc
nói: "Cụ
thể
thì đã xảy
ra chuyện
gì? Là khu an toàn nào?"
Du Hành nói: "Ngài từng
nghe nói qua trùng nhân chưa?" Nhìn ánh mắt
thay đổi
của
La tướng
quân, cậu
hỏi
tiếp:
"Xin hỏi
cái nhìn của
ngài với
trùng nhân như thế
nào?"
La tướng
quân nhìn chằm
chằm
vào cậu,
nói: "Nếu
ăn thịt
người
thì không được
phép tồn
tại."
"Đúng thế.
Nói thật,
loại
sinh vật
như quái sâu này quá mạnh, mà thoạt
nhìn chúng còn đang không ngừng lớn
mạnh,
nếu
loại
người
có thể
có được
một
ít đặc
tính tốt
của
trùng tộc
thì nhất
định
có thể
đề
thăng thực
lực
của
loài người.
Nhưng nếu
lầm
lỡ
tạo
ra trùng nhân ăn thịt người
thì đây là chuyện
không nên." Du Hành mỉm cười
nói: "Bây giờ
tôi muốn
hỏi
thêm một
câu, mà tôi cũng chỉ có thể
đưa đồ
cho ngài mà thôi, nếu như ngài lừa
tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác."
"Haiz, tôi biết
ý của
cậu,
đây là do lỗi
của
chúng tôi không làm tốt công việc,
khiến
cho cậu
mất
niềm
tin vào cấp
cao. Tôi không thể
bảo
đảm
chuyện
gì, chỉ
xin cậu
có thể
tin tưởng
tấm
lòng này."
La tướng
quân đứng
dậy,
chào Du Hành theo kiểu quân đội:
"Tất
cả
lấy
nhân dân làm đầu."
Du Hành cũng đứng
dậy
đáp lễ.
Sau một
trận
dò xét, bầu
không khí giữa
hai bên đã tốt
hơn rất
nhiều.
Du Hành kể
lại
mọi
chuyện,
trọng
tâm là núi Phúc Thọ, cộng
thêm cả
khoáng vật
trên núi. Cậu
không thể
lừa
gạt
rằng
tác dụng
của
khoáng vật
đã biến
thành chế
tạo
ra trùng nhân, dù sao trên ngọn núi Phúc Thọ
kia có rất
nhiều
trùng nhân, tra thử liền
biết.
Hơn nữa
không thể
cứ
giết
chết
trùng nhân là được,
cần
phải
tìm ra hướng
đi đúng, sau đó tạo
phúc cho nhân dân.
"...Bây giờ
trên núi có khoảng
hai mươi nghìn trùng nhân, trước khi tôi đi đã dạy
cho trùng nhân ăn thịt chính là quái sâu."
Mặt
của
La tướng
quân khi vừa
nghe xong cực
kì phức
tạp,
có vui sướng,
cũng có nặng
nề.
Chờ
Du Hành nói xong, ông thở nhẹ
một
hơi, nghiêm nghị
nói: "Tôi đại
diện
cho khu an toàn thủ đô cảm
ơn cậu,
tôi sẽ
nhanh chóng phái người qua đó." Loại
khoáng vật
quan trọng
như vậy
phải
nhanh chóng nắm
trong tay mới
được!
"Làm phiền
cậu
dẫn
chúng tôi lên núi được không? Chờ
nhiệm
vụ
lần
này kết
thúc tôi sẽ
thưởng
hạng
ba cho cậu,
tặng
cậu
một
vị
trí vinh dự."
La tướng
quân rất
thưởng
thức
đôi mắt
nhìn người
của
người
trẻ
tuổi
này.
"Có thể,
không hề
phiền."
"Được."
La tướng
quân đứng
dậy,
bắt
tay với
Du Hành: "Cậu
đi nghỉ
ngơi trước
đi, tôi đi sắp
xếp
mọi
chuyện,
thời
gian lên đường
cụ
thể
sẽ
thông báo cho cậu."
"Được."
Mạt
thế
năm thứ
ba, trung tuần
tháng tám, khu an toàn thủ đô tung ra vắc
xin phòng ngừa
trứng
trùng thành công, mọi người
chỉ
cần
dùng một
trăm điểm
trong thẻ
tín dụng
là có thể
xếp
hàng tiêm chủng,
trẻ
mồ
côi, người
bệnh
tật
và tàn tật
thì được
tiêm miễn
phí.
Ở
một
nơi mà đa số
dân chúng không biết, trong hệ
thống
cao tầng
của
khu an toàn Biên Hãi bị thay đổi
hoàn toàn, một
cuộc
thanh trừng
quan chức
quy mô lớn
được
thực
hiện,
ba phòng thí nghiệm
đen ẩn
núp đã bị
loại
bỏ.
Khu an toàn Biên Hãi đổi tên thành khu an toàn thứ
hai của
thủ
đô, tiếp
nhận
sự
quản
lí trực
tiếp
từ
bên trung ương.
Đồng
thời,
tất
cả
những
khu an toàn thuộc
quản
lí của
nhà nước
đều
bị
liệt
vào danh sách thanh tra toàn diện, cuộc
thanh tra kéo dài từ giữa
năm nay tới
sang năm, thậm
chí là sang cả
năm sau. Cuộc
thanh tra tập
trung chủ
yếu
vào các hạng
mục
liên quan tới
vấn
đề
quản
lí, dân sinh và quan trọng nhất
là những
thí nghiệm
liên quan tới
thân thể
con người.
Nếu
không nằm
trong hạng
mục
được
phê duyệt
thì đều
bị
cấm
hoạt
động
tiếp.
Khi bộ
phận
cao tầng
của
thủ
đô ra quyết
định
này, họ
đã dự
đoán trước
được
sẽ
xảy
ra một
cuộc
nội
chiến
lớn.
Dù sao hiện
tại
cũng không phải
thời
kỳ
hòa bình, quyền
lực
và tư tâm sẽ
không bị
thể
chế
nào ràng buộc
cả.
"Không thể
buông tha vì kiêng kỵ được,
những
tế
bào gây ung thư này phải được
nhổ
bỏ
càng sớm
càng tốt.
Nếu
ngay cả
chúng ta cũng không làm thì càng không ai có thể
làm được,
cũng chẳng
có ai đi làm." La tướng quân nói trong
hội
nghị,
ông chắp
tay sau lưng đứng
trước
màn chiếu,
hai bàn tay sau lưng nắm chặt
thành quyền.
"Chúng ta không được
phép quên điểm
mấu
chốt
và trách nhiệm
đối
với
quốc
gia!'
Cuối
năm đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ
ở
núi Phúc Thọ,
Du Hành trở
về
khu an toàn ở
thủ
đô đã được
khen ngợi
rất
lớn.
Sau khi biết
Du Hành muốn
đón cả
nhà tới,
cao tầng
còn phân cho cậu
một
căn nhà ba phòng ngủ trong khu quân đội,
phải
nói là mọi
phương diện
đều
được
ưu ái.
Trong thẻ
tín dụng
của
cậu
nhiều
thêm một
trăm nghìn điểm,
coi như là phần
tưởng
cấp
ba của
cậu.
Tuy rằng
thứ
hạng
danh dự
là thấp
nhất
nhưng tên của
cậu
đã được
ghi vào biên chế,
mỗi
tháng sẽ
được
hưởng
trợ
cấp
là tám trăm điểm
tín dụng.
Có thể
nói là cậu
có đủ
cả
danh cả
lợi.
Trước
khi tết
đến,
cậu
vội
vàng quay lại
Trầm
Vân Hương một
chuyến,
để
đảm
bảo
đường
về
có thể
an toàn lớn
nhất,
cậu
đã thuê cả
lính đánh thuê. Hệ
thống
lính đánh thuê trong khu an toàn của thu đô được
phát triển
rất
tốt,
mười
mấy
đội
lính đánh thuê nổi
danh và có uy tín rất lớn
trong khu an toàn, một nhiệm
vụ
đưa đón đối
với
họ
mà nói là cực
kì đơn giản.
Một
buổi
sáng sớm
của
mùa đông, Du Hành mang theo năm tên lính đánh thuê lên đường.
Năm tên lính đánh thuê này đều từng
sống
sót đi qua một
biển
quái sâu, kinh nghiệm cực
kì phong phí, cộng
thêm cậu
có hương Tạ
Thần
trong tay nên dọc
đường
vô cùng thuận
lợi,
đường
đi nhanh đến
khó tin.
Khi tới
gần
Trầm
Vân Hương đã là hơn bảy giờ
tối,
còn tới
sớm
hơn cả
dự
đoán.
Đoàn người
vượt
qua một
loạt
kiểm
tra để
vào Trầm
Vân Hương, Du Hành thấy phạm
vi của
khu an toàn đã phát triển thêm ra ngoài rất
nhiều.
Có thể
thấy
trong hai năm cậu
vắng
mặt,
nơi này đã phát triển với
tốc
độ
rất
nhanh.
Sau khi vào khu an toàn, cậu
tìm một
nơi để
an trí cho năm lính đánh thuê, do Trầm Vân Hương rất
gần
khu an toàn của
thủ
đô nên các sáng kiến ở
khu an toàn thủ
đô tới
nơi này rất
nhanh, bên này cũng bắt đầu
sử
dụng
cả
thẻ
tín dụng
rồi.
Du Hành hỏi:
"Có thể
sử
dụng
thẻ
tín dụng
của
khu an toàn thủ
đô không?"
"Xin lỗi,
hiện
tại
vẫn
chưa thể
liên thông được
nên chưa thể
sử
dụng.
Văn phòng thẩm
định
đến
tám giờ
tối
mới
đóng cửa,
bây giờ
ngài có thể
tới
văn phòng thẩm
định."
Vì thế,
cậu
nhanh chóng đi tới
văn phòng thẩm
định,
lấy
được
hai tấm
thẻ
có hai nghìn điểm
tín dụng,
sau đó nộp
tiền
thuê nhà trước,
một
đêm sáu người
hết
ba trăm điểm.
Sáng sớm
hôm sau, cậu
liền
chuẩn
bị
ra ngoài.
"Mọi
người
tùy ý đi dạo
đi, tôi về
nhà một
chuyến."
Thuận
tiện
để
lại
cho họ
một
tấm
thẻ.
Khi tới
khu ký túc xá cho nhân viên ban đầu Du Hành bị
ngăn lại,
hỏi
ra mới
biết
bây giờ
quản
lý rất
nghiêm khác, ra vào phải có thẻ
nhận
diện.
Không còn cách nào khác, Du Hành đành nhờ nhân viên quản
lý lên tầng
gọi
hộ,
gọi
người
nhà họ
Lâm xuống
đón người.
"Đúng là có một
gia đình họ
này, cậu
chờ
một
chút."
Hôm nay Lâm Vinh Tiêu làm ca sáng
nên phải
dậy
sớm,
Lâm Song Phượng
đang chuẩn
bị
bữa
sáng cho ông, dặn
dò: "Phải
chú ý an toàn."
"Anh biết
rồi."
Vừa
ra khỏi
cửa
đã gặp
quản
lí trong tòa đi tới:
"Ông Lâm, có người tìm ông, ông xuống
xem thử
xem có quen hay không đi."
"Được,
cảm
ơn."
Lâm Vinh Tiêu vừa
xuống
cầu
thang vừa
nghĩ: Có thể
là ai được
chứ?
Là Ông Thiệu
Huy hay là Điền
Tiểu
Tiền?
Nhưng khi nhìn thấy
Du Hành, ông lập
tức
ngây người!
Du Hành mỉm
cười
nói: "Là do con mặt mày hốc
hác nên cha không nhận ra sao?"
Lâm Vinh Tiểu
nhấp
môi, hai mắt
trợn
lớn,
sau đó quản
lí toàn kí túc liền
hỏi
ông: "Là thân thích của bạn
thân ông sao? Nếu
đúng thì ký tên dẫn
lên. Ông Lâm?"
Lúc này Lâm Vinh Tiêu mới
tỉnh
táo, đột
nhiên kêu lên: "Là con trai của tôi!!"
Người
nhà họ
Lâm kích động
mất
một
lúc lâu mới
có thể
bình tĩnh trở
lại,
mấy
người
phụ
nữ
là bà nội
Lâm khóc lóc không thể kìm được,
ngay cả
Lâm Vinh Tiêu cũng không kiềm được
nước
mắt.
"Thằng
nhóc thối,
sao không quay lái ớm một
chút, mẹ
con sắp
khóc mù cả
hai mắt
rồi."
Lâm Song Phượng
mắng
Lâm Vinh Tiêu: "Không được mắng
con trai, anh đi sang một bên." Sau đó đẩy
chồng
mình sang một
bên, ôm chầm
lấy
con trai.
"Đánh lẽ
con phải
gửi
thư về
nhà." Lâm Vinh Tiêu vẫn còn nghi ngờ
với
chuyện
con trai đã mất
tích hai năm trời.
Trước
khi tới
đây Du Hành đã nghĩ tốt một
cái cớ:
"Con được
người
cứu,
sau đó cùng tới
khu an toàn Biên Hãi, mới ngẩn
người
cái đã qua nửa
năm. Bên kia quá xa nên con không thể về
được.
Sau đó có dịp
tới
được
khu an toàn ở
thủ
đô, bây giờ
đã có một
ngôi nhà ở
đó nên đã thuê người bảo
vệ
vội
vàng quay về
đón mọi
người."
"Chỉ
cần
con còn sống
thì lúc nào cũng có thể về."
Bà nội
Lâm lau nước
mắt.
Khi nhắc
tới
chuyện
di cư tới
khu an toàn ở
thủ
đô, tất
cả
mọi
người
đều
đồng
ý.
Lâm Song Phượng
mỉm
cười
nói: "Mẹ
nghe những
người
từng
tới
khu toàn ở
thủ
đô nói, cuộc
sống
ở
nơi đó rất
tốt!'
"Thế
thì mọi
người
nhanh chóng thu dọn
đồ
đạc
đi rồi
lên đường."
Lâm Vinh Tiêu nói: "Để
cha giới
thiệu
cho con hai người,
là Ông Thiệu
Huy và Điền
Tiểu
Điền,
mọi
người
trong gia đình đều
cho rằng
con đã chết,
sau đó hai người
này thường
tới
nhà chúng ta chơi, con làm quen một chút đi, vừa
vặn
từ
biệt
với
bọn
họ."
"Hai người
này là bạn
của
cha sao?"
"Không phải,
nói cũng có lẽ
là do duyên phận,
hai người
họ
đều
là hàng xóm lúc còn ở biệt
thự."
Lâm Vinh Tiêu nói chuyện lúc còn ở
biệt
thự
nhà họ
Lam: "Khi bọn
họ
biết
chuyện
của
con thì đều
xách đồ
tới
thăm hỏi.
Nói là cảm
ơn chúng ta năm xưa đã thông báo chuyện tới
khu an toàn cho bọn
họ,
Tiểu
Điền
còn nói nhờ
có thức
ăn mà nhà chúng ta để lại
nên đã giúp đỡ
họ
rất
nhiều."
Du Hành vẫn
còn chút ấn
tượng:
"Con nhớ
Điền
Tiểu
Điền...
Là người
dẫn
đầu
muốn
xông vào nhà chúng ta đầu tiên phải
không?" Không nghĩ tới người
này lại
có thể
nhớ
ân tình của
nhà họ
Lâm.
"Đúng vậy,
cha cũng không nghĩ tới..." mặc
dù không tới
mức
hoạn
nạn
thấy
chân tình, nhưng Lâm Vinh Tiêu cũng rất cảm
kích đối
phương đã mang đồ
sang thăm hỏi
kết
thân.
"Vậy
thì con phải
cảm
ơn họ
rồi."
"Cha và mẹ
con đi xin từ
chức,
sau khi từ
chức
xong sẽ
mời
bọn
họ
tới
ăn một
bữa
cơm."
"Tới
tiệm
cơm đi, đồ
ăn ngon lại
phong phú." Du Hành nói: "Cha, con có điểm
tín dụng,
cha cứ
yên tâm!"
"Có gì mà phải
không yên lòng chứ,
cho dù con không có thì cha cũng có!" Lâm Vinh Tiêu kiêu ngạo
nói một
cái số
với
Du Hành: "Nhà chúng ta vẫn rất
giàu có." Chọc
Du Hành bật
cười.
Một
nhà ba người
đồng
loạt
từ
chức,
khi Du Hành mất
tích bà nội
Lâm đã bệnh
nặng
một
trận
nên đành phải
nghỉ
công việc
đang làm. Vì thế
trong nhà chỉ
còn bà nội
Lâm và Du Hành thu dọn đồ
đạc,
bà nội
Lâm cứ
một
lúc lại
quay đầu
sang nhìn cậu,
Chu Bình cũng đi theo sau cậu như cái đuôi nhỏ.
Đồ
trong nhà bình thường đều
được
sắp
xếp
ngăn nắp
nên thu dọn
cực
kì nhanh. Chờ
mấy
người
Lâm Vinh Tiêu đi xin từ chức
xong, còn mang theo cả tiền
lương về
lại
tiếp
tục
gia nhập
đội
quân thu dọn,
tốc
độ
lại
càng nhanh hơn nữa,
chưa tới
giữa
trưa đồ
đã chuẩn
bị
xong.
"Nghe con nói điểm
tín dụng
của
hai khu an toàn chưa thể hoán đổi
nên lần
này mọi
người
không lấy
điểm
tín dụng
nữa
mà là đồ
ăn." Lâm Vinh Tiêu còn hỏi Du Hành:
"Trước
khi tới
văn phòng thẩm
định
trao đổi
vật
tư, cha muốn
chuyển
một
ít điểm
tín dụng
cho bọn
Tiểu
Điền,
con thấy
sao?"
"Nghe theo cha cả."
Lâm Vinh Tiêu cao hứng
cười,
nói: "Được,
vậy
cha đi ngay, thuận
đường
thì nói địa
điểm
với
thời
gian dùng cơm cho bọn họ."
Lâm Song Phượng
nói: "Vậy
để
mẹ
tới
tiệm
đặt
cơm, con ở
nhà với
bà nội
của
con đi." Sau đó mang theo Chu Quân Phương và Chu Bình ra ngoài.
Nhận xét
Đăng nhận xét