Du Hành cau mày nói: "Vậy
cô có biết
Mai Nhược
Quân chữa
thế
nào không?"
"Cho bọn
họ
uống
thuốc,
thuốc
đó tôi cũng giữ
một
ít, cậu
nhìn xem."
Du Hành nhận
lấy,
bất
đắc
dĩ cất
đi, nhìn bằng
mắt
thường
thì có thể
thấy
cái gì chứ?
"Kết
quả
chữa
trị
bây giờ
thế
nào rồi,
có thành công không?"
Lôi Phong Hoa lắc
đầu
nói: "Hơn mấy
chục
người
đau tới
chết,
mới
có một
người
thành công mà thôi." Đôi mắt kép màu đỏ
của
cô ta càng mở
to hơn: "Người
thành công kia vẫn
còn hình dáng của
con người!
Thật
đáng ghen tị."
Nói rồi
cô ta hỏi
Du Hành: "Chủ
nhân, có thể
đưa phần
linh dược
đó cho tôi không? Tôi cũng muốn trở
nên đẹp
hơn một
chút."
Cậu
từ
chối:
"Cô đi trộm
thêm một
phần
nữa
đi, cái này tôi cần
dùng."
"Ồ."
"Đúng rồi,
trùng nhân mới
kia có ăn thịt
người
không?"
"Ăn, ăn rất
nhiều
là đằng
khác, những
người
đau chết
đều
bị
hắn
ta ăn hết."
Mai Nhược
Quân này thực
sự
là một
mối
tai họa
ngầm.
Cậu
không tin toàn bộ
người
trên núi Phúc Thọ
vô duyên vô cớ
bị
trùng hóa, gạt
quỷ
hết!
Cô ta biến
tất
cả
mọi
người
trên núi trở
thành trùng nhân, cũng là người mà Lôi Phong Hoa
đã nói, giống
hệt
con người
như đúng, trùng nhân ăn thịt người,
rốt
cuộc
cô ta muốn
làm gì?
Nên nhớ
trên núi Phúc Thọ
này có tới
mấy
trăm nghìn người!
Loại
người
như cô ta không thể để
cô ta còn sống
được.
Tới
lúc này, Du Hành cảm thấy
việc
đi tìm ra bí mật
của
Mai Nhược
Quân là gì không còn ý nghĩa nữa, chỉ
cần
người
chết
thì bí mật
sẽ
bị
chôn vùi mãi mãi trong thời gian.
"Nếu
tôi để
cô đi giết
chết
cô ta thì cô có thể làm được
không?"
Lôi Phong Hoa hoảng
sợ
lắc
đầu:
"Không được,
không thể,
người
này chết
thì sẽ
không còn ai cho tôi thuốc, tôi sẽ
rất
khó chịu."
Lúc này Du Hành mới
biết
cứ
nửa
tháng Mai Nhược
Quân sẽ
cho tất
cả
trùng nhân uống
một
loại
thuốc,
nếu
không có loại
thuốc
này, trùng nhân sẽ
đau cả
người.
"Vậy
cô có thể
bắt
cóc cô ta ra ngoài không?"
Lôi Phong Hoa tiếp
tục
lắc
đầu
điên cuồng:
"Không được,
bên người
cô ấy
có sáu vị
Long thị
vệ
thiếp
thân, tôi đánh không lại bọn
họ.
Hơn nữa
sau khi cô ấy
mang thai thì sẽ
không tới
gần
chúng tôi, lúc nói chuyện cũng đứng
rất
xa."
"Mang thai?" Du Hành bắt
được
trọng
điểm:
"Chồng
cô ta cũng ở
bên cạnh
cô ta sao?" Cậu không hề
biết
Mai Nhược
Quân có chồng,
xem ra là do cô ta quá nổi danh nên đã lấn
mất
hình tượng
của
chồng
cô ta trong mắt
mọi
người,
ngay cả
khi cậu
hỏi
thăm tin tức
của
đám người
cũng chưa từng
nghe tới
tên của
chồng
cô ta.
"Đúng vậy."
"Là nhân loại
hay là trùng nhân?" Du Hành hỏi, nghe thấy
Lôi Phong Hoa nói là nhân loại thì cậu
lập
tức
có một
chủ
ý: "Nếu
là chồng
của
Mai Nhược
Quân thì cô có thể
bắt
hắn
ta tới
không?"
Lần
này, Lôi Phong Hoa lại gật
đầu:
"Tôi có thể."
Sau khi rời
khỏi
nhà của
Lôi Phong Hoa, Du Hành lại tới
nhà của
mười
hai người bị cậu
khế
ước
khác, cuối
cùng cũng chỉ
tìm được
chín người,
nghe nói ba người
còn lại
đã bị
cuồng
hóa lúc ban ngày, bây giờ không thể
tìm thấy
bóng dáng ở
đâu. Sau khi sắp
xếp
thông tin theo thứ
tự
dò hỏi
được,
lại
lập
nên một
bảng
kế
hoạch
xong Du Hành mới
nhân lúc trời
còn đêm muộn
quay về
sân viện
đã thuê lần
trước
để
ngủ
một
giấc
thật
ngon.
Chạng
vạng
tối
ngày hôm sau, Du Hành tiếp nhận
Trần
Uy mà Lôi Phong Hoa bắt tới.
"Không có ai phát hiện!"
Lôi Phong Hoa cười
ha hả
nói, thậm
chí còn sờ
soạng
mấy
cái lên lồng
ngực
trần
trụi
của
Trần
Uy: "Đây chính là chồng của
Thần
Long Nương Nương, tôi đã sờ qua!" Hành động
này của
cô ta khiến
Du Hành ba chấm
không nhẹ.
Người
là nhân lúc đang tắm rửa
bắt
cóc được,
Lôi Phong Hoa thực
sự
rất
có tài năng. Du Hành khen cô ta làm rất tốt,
rồi
để
cô ta ra ngoài canh trừng.
Cậu
đánh thức
Trần
Uy dậy,
mỉm
cười
hỏi
hắn
ta: "Chúng ta ký khế ước
thế
nào?" ngay cả
chiêu [Uy hiếp
của
thi hoàng] cũng được sử
dụng,
khí tràng quanh người lập
tức
biến
đổi,
trở
thành bóng tối
cực
kì thị
huyết
bao trùm lấy
Trần
Uy, hắn
ta dường
như bị
đưa tới
một
ngọn
núi tràn đầy
xác người
và máu đỏ,
vạn
quỷ
kêu khóc không yên.
Nỗi
sự
hãi, tuyệt
vọng
khiến
trái tim khiếp
đảm
muốn
nhảy
ra khỏi
lồng
ngực!
Trần
Uy gần
như sợ
chết
khiếp,
trạng
thái tinh thần
đang trên đà suy sụp, hiện
đang cực
kì yếu
ớt.
"Là nô của
tôi, sống
chết
không phản
bội,
có trời
đất
làm chứng,
anh có bằng
lòng không?"
Ác ma đang mỉm
cười
với
hắn
ta, hỏi
hắn
có nguyện
ý thần
phục
hay không. Nếu
như nói nguyện
ý thì có thể
được
cứu
thoát khỏi
địa
ngục
này sao? Đối
mặt
với
một
con ác quỷ
không thể
nói ra được
lời
kháng cực,
cũng không thể
sinh một
chút lòng phản
kháng nào, lúc này Trần Uy cảm
thấy
bản
thân hệt
như con kiến
hôi đang chờ
bị
xẻ
thịt,
run run nói nguyện
ý, sau đó thở
phào nhẹ
nhõm, tê liệt
ngã quỵ
xuống
đất.
Du Hành hài lòng nhìn khế
ước
đã được
thành lập,
trong linh hồn
nhiều
thêm một
sự
liên kết.
Sau khi nhiều
lần
sử
dụng
[Uy hiếp
của
thi hoàng], cậu
gần
như muốn
gì được
nấy,
đối
phó với
một
người
đàn ông nho nhã yếu
đuối
như Trần
Uy này thực
sự
quá dễ
dàng.
"Tốt
lắm,
bây giờ
chúng ta chuyện
trò một
chút, là chuyện
của
anh và cô vợ
Mai Nhược
Quân của
anh. Tôi hỏi
cái gì thì anh đều
phải
nói thật."
Du Hành ném cho hắn
ta một
bộ
quần
áo, sau đó ngồi
lại
xuống
ghế.
Lúc này mồ
hôi lạnh
của
Trần
Uy tuôn đầm
đìa, không phải
vì lạnh
do không mặc
quần
áo, mà là vì hắn
ta vẫn
chưa hết
hoảng
sợ,
người
đàn ông trước
mặt
này là ai?
"Vậy
tôi sẽ
vào thẳng
vấn
đề
chính, hai người
làm cách nào để
khống
chế
đám quái sâu đó? Chế tạo
ra trùng nhân thế?
Ngọn
núi này có bí mật
gì? Cuộc
tai nạn
rối
loạn
ngày hôm qua là do hai người làm ra sao? Đừng
gấp,
cứ
mặc
quần
áo vào trước
đi rồi
trả
lời
tôi từng
câu một."
Trần
Uy càng ngày càng hoảng sợ,
muốn
từ
chối
trả
lời
nhưng lại
không thể
nói lời
từ
chối
ra bằng
miệng
được,
chợt
hắn
ta nghe thấy
bản
thân nói rằng:
"Được."
Hai mắt
hắn
trợn
to. Sau đó, rõ ràng hắn không hề
muốn
nói nhưng lại
từ
từ
nói ra hết
bí mật
từ
miệng
cho người
đàn ông trước
mặt
này nghe, thậm
chí, càng nói hắn
càng cảm
thấy
kính sợ
người
đàn ông trước
mặt
này và có cảm
giác muốn
thuận
theo nữa.
Tới
khi nói xong toàn bộ, cảm
giác kháng cự
ít ỏi
trong lòng đã biến
mất
hoàn toàn, tất
cả
chỉ
còn lại
cung thuận.
Đó chính là sức
mạnh
của
khế
ước
chủ
tớ.
Nghe lời
của
Trần
Uy, cuối
cùng Du Hành cũng hiểu rõ ngọn
nguồn
mọi
chuyện.
Hóa ra Trần
Uy và Mai Nhược
Quân đều
là nghiên cứu
sinh ngành địa
chất,
đã kết
hôn được
năm năm. Năm ngoái, hai người họ
vì một
đề
tài nghiên cứu
mà lên núi Phúc Thọ, sau đó bị
phong cảnh
ở
nơi này hấp
dẫn
nên quyết
định
định
cư lại
luôn, mỗi
ngày đều
dắt
tay nhay ra ngoài, mặt trời
lặn
lại
về
nhà, cuộc
sống
trong núi đơn giản,
sống
một
cuộc
sống
thần
tiên quyến
lữ
chỉ
có hai người.
Sau đó, hai người
họ
phát hiện
một
cục
khoáng vật
kì lạ ở trong hẻm
núi nhỏ
trên núi Phúc Thọ,
hai người
như nhặt
được
bảo
vật,
nghiên cứu
quên cả
trời
đất.
Sau đó phát hiện,
toàn bộ
núi Phúc Thọ
đều
xuất
hiện
loại
khoáng vật
này, khi nghiên cứu
vừa
mới
tiến
triển
được
một
bước
thì trùng tộc
đã xuất
hiện.
May mắn
thay, đám quái sâu trên núi không có tính công kích mạnh,
so với
loài người
thì bọn
chúng càng thích ăn đất hơn. Hai người
bọn
họ
nhanh chóng phát hiện ra, nguyên nhân khiến
đám quái sâu trên núi khác với đám quái sâu ở
nơi khác là do những
cục
khoáng vật
kia.
"Chúng tôi đã chiết
hết
tinh chất
bên trong những
cục
khoáng vật
kia để
đút cho quái sâu ăn." Sau khi nhóm quái sâu kia được
đút tinh chất
xong, chúng bắt
đầu
coi hai vợ
chồng
họ
như cha mẹ,
cực
kì nghe lời,
đó cũng là đội
quân quái trùng chủ lực
canh nhà ở
thôn Mộ
Đắc.
Trần
Uy nói hết
toàn bộ
quá trình đôi vợ
chồng
bọn
họ
làm thế
nào để
giả
tạo
màn tạo
phúc, rồi
biến
nơi này thành núi tiên, thành lập nên một
đội
ngũ mê tín dị
đoan, mà sự
kiện
quan trọng
nhất
chính là trùng nhân mà bọn họ
chế
tạo
ra.
"Rất
đơn giản,
đầu
tiên cho bọn
họ
uống
dung dịch
lấy
từ
chất
hỗn
hợp
bên trong trứng
trùng mà chúng tôi chiết ra, nếu
mà bọn
họ
không thể
chống
đỡ
được
thì cho họ
uống
tinh chất
từ
khoáng vật
là được."
"Đó gọi
là lễ
rửa
tội?"
"Không sai." Trần
Uy gật
đầu,
nói tiếp:
"Lễ
rửa
tội
là bí mật
lớn
nhất,
là bí mật
mà khu an toàn luôn muốn moi bằng
được.
Phòng thí nghiệm
của
bọn
họ
luôn muốn
làm ra thí nghiệm
trùng nhân, nhưng lại thiếu
bước
lễ
rửa
tội
này nên vật
thí nghiệm
của
bọn
họ
vẫn
chưa thể
hoàn thiện
được."
Du Hành nhạy
bén nắm
bắt
được
ý chính: "Các ngươi có liên lạc với
khu an toàn?" Nghe được Trần
Uy nói rằng
khu an toàn và hai người bọn
họ
có quan hệ
đổi
chác, cậu
cảm
thấy
cực
kì tức
giận.
Tai nạn
hôm qua chết
nhiều
người
như vậy
hóa ra là do hai phe này cấu kết
mà ra!
Một
khi những
người
nắm
quyền
lực
trong tay mờ
mắt
vì lợi
ích thì người
tổn
thương luôn là muôn dân vô tội!
Du Hành không tiếp
tục
nghe Trần
Uy kể
lể
rằng
gần
đây vợ
của
hắn
ta như bị
ma mê quỷ
ám khiến
hắn
ta đau khổ
thế
nào, mà chỉ
ra lệnh
cho hắn
một
nhiệm
vụ:
"Giết
cô ta."
Trần
Uy không thể
tin nổi
trợn
lớn
hai mắt,
nhưng miệng
vần
nói: "Được."
Nhìn Lôi Phong Hoa đưa Trần
Uy trở
về,
Du Hành ngồi
xuống
ghế,
lấy
hai lõi thuốc
mà Lôi Phong Hoa trộm được
ra xem, hóa ra đây chính là thứ lấy
ra từ
khoáng vật.
Cậu
bắt
đầu
suy nghĩ xem tiếp
theo nên làm thế
nào, từ
trong miệng
Trần
Uy biết
được,
người
bắt
đầu
mọi
chuyện
là Mai Nhược
Quân, mặc
dù cậu
không tin tưởng
hoàn toàn nhưng bây giờ cậu
đã nắm
bắt
được
Trần
Uy- một
điều
kiện
quan trọng
nhất
trong tay, đây là con đường tắt
duy nhất
để
diệt
trừ
Mai Nhược
Quân.
Muốn
hủy
diệt
cơ cấu
quyền
lực
do tín ngưỡng
xây dựng
nên thì Thần
Long Nương Nương chính là chìa khóa quan trọng
nhất.
Sau này cậu
có thể
khống
chế
Trần
Uy làm rất
nhiều
chuyện,
ngọn
núi này đã có ưu thế bẩm
sinh, không nên biến nó thành chiến
trường
của
tranh đấu
quyền
lực
được.
Cậu
ra lệnh
cho trùng nhân quan sát thôn Mộ Đắc,
tới
buổi
trưa ngày thứ
ba, Du Hành nhận
được
tin tức
chắc
chắn
rằng
Mai Nhược
Quân đã bỏ
mạng.
Đây là lần
đầu
tiên cậu
bước
chân vào thôn Mộ
Đắc,
vừa
mới
đi vào cửa
thôn liền
thấy
được
một
ngôi nhà mấy
tầng
đang nằm
sâu bên trong thôn. Đi vào thôn, nơi nơi đều
có quái sâu với
thân hình đồ
sộ,
dáng người
cũng to hơn rất
nhiều
với
những
con quái sâu ở
nơi khác.
Dưới
con mắt
lạnh
lùng soi mói như hai cái đèn lồng màu đỏ,
Du Hành bước
vào tòa nhà kia.
Trần
Uy lập
tức
ra đón: "Mời
vào." Hai con mắt của
hắn
ta sưng đỏ,
khuôn mặt
phờ
phạc:
"Ngài muốn
đi xem.... Nhược
Quân trước,
hay là tới
phòng thí nghiệm
trước?"
"Đi xem Mai Nhược
Quân."
Trên tầng
hai, có một
căn phòng ấm
áp bố
trí một
cái giường
rất
ấm
cúng, đây là lần
đầu
tiên Du Hành được
nhìn thấy
mặt
của
Thần
Long Nương Nương, mặc dù cô ta đang nhắm
mắt
nhưng biểu
tình trên mặt
vẫn
rất
dữ
tợn,
trên cổ
còn có dấu
vết
khâu một
vòng.
Trần
Uy nói một
cách máy móc: "Đầu tiên tôi dùng thuốc
ngủ,
nhưng tôi mới
biết
Nhược
Quân... Cũng thay đổi cả
thân thể,
cơ thể
của
cô ấy
kháng thuốc
cực
kì mạnh.
Sau đó thì dùng dao..." Tự tay giết
chết
người
vợ
đang mang thai, trong lòng hắn hiện
tại
đang thống
khổ
tột
cùng, nhưng cho dù là linh hồn, tư tưởng
hay hành động
đều
không thể
vi phạm
người
đàn ông trước
mặt.
"Ừ."
Sau khi xác nhận
Mai Nhược
Quân đã chết
thực
sự,
Du Hành mới
nhấc
chân bước
ra ngoài: "Tới
phòng thí nghiệm
xem đi." Đột
nhiên cậu
dừng
bước
quay đầu
lại
nhìn, ánh mắt
rơi xuống
bụng
Mai Nhược
Quân.
"Cô ta mang thai đúng
không?"
"...Đúng."
Du Hành bước
trở
lại,
nhìn chằm
chằm
vào bụng
thi thể:
"Bụng
động."
Trần
Uy ngẩng
đầu
lên kinh ngạc
nhìn Du Hành, nói: "Sao có thể?!"
Thuần
thục
ấn
mấy
cái lên bụng
thi thể,
Du Hành lui về
phía sau rồi
nói: "Bên trong có thứ đang động,
tôi nghi ngờ
cô ta không phải
mang thai đứa
trẻ,
lập
tức
mang thi thể
đi thiêu."
Cậu
thấy
bụng
của
thi thể
đã nhấp
nhô mấy
lần,
sau khi dùng tay ấn
thì có thể
cảm
nhận
được
bên trong ổ
bụng
có rất
nhiều
sinh vật
đang di chuyển,
trong hoàn cảnh
này thì khả
năng rất
lớn
là trùng.
"Làm sao có khả
năng đó được?
Không thể
nào?! Đó là con của
chúng tôi!'
"Anh tự
kiểm
tra đi, sau đó lập
tức
mang thi thể
đi thiêu hủy."
Du Hành xoay người
đi xuống
dưới
tầng,
để
Lôi Phong Hoa dẫn
tới
phòng thí nghiệm,
để
lại
mình Trần
Uy chần
chờ
tiến
lên kiểm
tra, sau đó run rẩy
thu bàn tay về.
Đột
nhiên hắn
ta hiểu
ra, tại
sao bốn
tháng trước
thái độ
của
vợ
đột
nhiên thay đổi
lớn,
cấp
tiến,
lạnh
lùng, tạo
ra càng nhiều
trùng nhân hơn. Lúc đó hắn đang đắm
chìm vui sướng
vì trước
đó bác sĩ đã từng
kết
luận
vợ
của
hắn
không thể
mang thai được,
nên đã không nghĩ quá nhiều, chỉ
một
lòng chăm sóc cô ta. Chờ tới
khi hắn
ta thoát khỏi
trạng
thái vui sướng
vì được
lên chức
thì cả
ngọn
núi này đã thay đổi
hoàn toàn.
"Sao mày có thể
ngu như thế..."
Trần
Uy bật
khóc, hắn
đoán vợ
mình đã sử
dụng
cách nào đó để
có thể
mang bầu
trùng thai, từ
đó mới
trở
nên thân thiết
với
trùng tộc
hơn.
Sau khi mang thi thể
xuống
lầu,
chân Trần
Uy đau xót, cúi đầu
nhìn xuống,
những
con quái sâu nhỏ
bé đang rơi xuống
từ
cơ thể
của
Mai Nhược
Quân, bên ngoài bao bọc bởi
chất
nhờn
đang nhúc nhích muốn bò lên.
Không còn cách nào khác, hắn
đành thả
thi thể
lên ghế,
bắt
đầu
thu dọc
đống
ấu
trùng trên đất.
Đám ấu
trùng không hề
cắn
hắn,
chỉ
nhanh chóng bò ra ngoài, chờ tới
lúc hắn
thu dọn
xong thì mới
gọn
được
một
phần,
đa số
đều
bò đi chỗ
khác.
Dùng một
chiếc
thùng để
chứa
ấu
trùng, đậy
kín rồi
đặt
trong xó cửa,
chờ
hắn
xử
lí thi thể
của
Mai Nhược
Quân xong sẽ
quay lại
nhìn, nhưng khi xem thì chiếc thùng đã bị
cắn
thủng
mấy
lỗ,
bên trng không còn gì cả.
Trần
Uy đứng
bên cạnh
chiếc
thùng rất
lâu.
Du Hành đứng
trong phòng thí nghiệm nhìn tất
cả
mọi
thứ
qua một
lần,
từ
trong miệng
Trần
Uy cậu
biết
được,
nổi
bật
nhất
ở
nơi này là một
người
đàn ông cao lớn
lớn
lên trong ống
dinh dưỡng.
Cậu
để
Lôi Phong Hoa đi tìm Trần Huy tới
hỏi:
"Đây là ai?" Sau khi nghe nói là vật
thí nghiệm
hoàn mỹ
nhất,
Du Hành liền
hỏi
thăm quá trình chế
tạo.
"Chất
lỏng
này đều
được
lấy
ra từ
trong khoáng vật,
để
có được
vật
thí nghiệm
này, chúng tôi đã mất toàn bộ
khoáng vật
cất
trữ."
Đối
với
thí nghiệm
được
gọi
là cao cấp
này, Du Hành chỉ
hỏi:
"Làm thế
nào để
đánh thức
hắn?"
Trần
Uy nói: "Cho hắn ăn một
người,
ăn xong sẽ
tỉnh
trong tám giờ."
Thí nghiệm
này còn phải
lên dây cót?
"Hắn
có nghe lời
không?"
Trần
Uy ho khan một
cái, nói: "Có, trí khôn của hắn
bằng
với
đứa
trẻ
năm tuổi,
gọi
tôi là cha."
Du Hành hơi suy nghĩ một
chút rồi
nói: "Ăn thịt
người
tuyệt
đối
không được,
tôi nghĩ ăn quái sâu là được rồi.
Nếu
có thể
để
hắn
thay đổi
lương thực
thì có thể
lưu lại,
nếu
không thì tống
khứ
đi." Chờ
Trần
Uy đồng
ý, cậu
chợt
nhớ
tới
một
chuyện:
"Không phải
mấy
ngày trước
có một
ca bệnh
thành công sao? Tình huống thế
nào rồi?"
"Đang rơi vào thời
kỳ
ngủ
say, chắc
cũng phải
đút thức
ăn thì mới
tỉnh
lại
được."
"Vậy
thì xử
lý giống
vật
thí nghiệm
này, tạm
thời
không đút đồ
ăn cho hắn
được,
cứ
trói lại
trước
đi." Cậu
đi loanh quanh căn nhà một vòng, sửa
lại
không ít thứ
mang lại
nguy hiểm.
"Được."
Trần
Uy gọi
thủ
hạ
tới
xử
lý. Trước
đã từng
nói, vợ
chồng
bọn
họ
có sáu tên Long thị vệ
thiếp
thân, bây giờ
Mai Nhược
Quân qua đời
rồi,
bọn
chúng chỉ
nghe lời
của
Trần
Uy.
Chờ
Lôi Phong Hoa báo cáo những người
mang bệnh
xong, Du Hành thở
dài một
hơi.
Mai Nhược
Quân chết
đi để
lại
một
đống
cục
diện
rối
rắm...
Còn có một
vài nhân vật
cao tầng
ở
khu an toàn nữa.
"Cứ
báo Thần
Long Nương Nương đã chét, bên này không thể
điều
trị
nữa,
hỏi
bọn
họ
là muốn
tiếp
tục
chống
đỡ,
hay là muốn
chúng ta đưa họ
xuống
khu an toàn để
tìm bệnh
viện
chữa
trị,
tùy ý bọn
họ,
tôi nhớ
là đội
quân đang đóng dưới
chân núi vẫn
chưa đi đâu."
"Hiểu
rồi."
Nhận xét
Đăng nhận xét