Sáng sớm
ngày hôm sau, có một chuyện
đã xảy
ra, Du Hành nhìn thấy sự
kiện
còn kinh khủng
hơn cả
chuyện
lần
trước
toàn khu an toàn bị đầu
độc
bởi
dung dịch
hóa rồng.
Sáng sớm
ngủ
dậy,
đánh răng rửa
mặt
nấu
bữa
sáng, dù cái ăn có thiếu thốn
thì ít nhất
cũng phải
uống
một
hớp
nước
cho trơn cổ
đúng không? Thế
nên đa phần
tất
cả
mọi
người
đều
không thể
tránh thoát.
Du Hành thì do lần trước từng trúng chiêu ở trong khu an toàn nên bây giờ thân thể luôn biến hóa như có như không, vì thế cậu không dám uống nước ở bên ngoài, tức ăn cũng đều ăn đồ trữ bên trong nhẫn trữ vật. Vì thế khi cậu nghe thấy tiếng kêu cứu của bà cụ mà cậu phòng, Du Hành đã nhanh chóng xuống xe đi xem xét.
"Cứu
cháu trai tôi, mau cứu cháu trai của
tôi..."
Chạy
tới
căn phòng cho thuê nhìn thử, bà cụ
nằm
trên mặt
đất,
dường
như bà đang rất
khó chịu,
từng
tầng
gân xanh xanh nổi
trên mu bàn tay đang dùng hết sức
lực
nắm
chặt
chiếc
chiếu
cói dưới
người
để
bò đi xem đứa
bé nằm
trên giường.
Du Hành lập
tức
đi kiểm
tra đứa
bé, bà cụ
đang nằm
trên đất,
mặt
nó đã tím bầm,
miệng
há lớn
hút khí nhưng lại
không thấy
thở
ra.
Bà cụ
thấy
cháu trai thì trợn
mắt
lên: "Mau cứu
nó!" Bàn tay dùng hết sức
lực
lôi kéo quẩn
áo của
Du Hành, nhưng không dám lớn tiếng
gào, bà cụ
sợ
kinh động
tới
lũ quái sâu.
Du Hành thoạt
nhìn có hơi chật
vật,
nói: "Để
cháu xem thử
thằng
bé thế
nào đã." Tình huống của
đứa
bé rất
không tốt,
trong tay cậu
lại
không có máy kiểm
tra, chỉ
biết
được
tim đứa
bé đang đập
rất
nhanh, mạch
đập
tim nhảy
lên mãnh liệt.
"Bà có cho thằng
bé ăn thứ
gì hay không?"
Bà cụ
chỉ
đống
bát đang rơi tán loạn trên mặt
đất,
đó là bát mỳ
sợi
để
qua đêm. Sau khi Du Hành nhìn thử thì không thấy
có vấn
đề
gì, nếu
như đứa
bé này bụng
yếu
ăn phải
bị
đau bụng
thì cũng không có chuyện đau tới
mức
này.
Dưới
tình huống
cấp
bách như hiện
tại,
Du Hành chỉ
đành cho đứa
bé ăn [Vua vạn
cổ],
nếu
thực
sự
là do quái sâu khiến thân thể
khó chịu
thì có thể
dùng được.
"Thằng
bé, có phải
không ổn
hay không?" Bà cụ hy vọng
nhìn cháu trai đang nằm trên giường.
"Bà có thấy
không thoải
mái chỗ
nào không?"
"Tôi chỉ
hơi đau bụng
thôi, không sao đâu."
"Sáng nay bà ăn cái gì?"
"Chưa ăn cái gì cả."
Bà cụ
cảm
thấy
kì lạ,
"Lúc dậy
tôi mới
đi súc miệng
mà thôi."
"Bà ăn cái này đi."
Bà cụ
nhanh chóng nuốt
[Vua vạn
cổ]
vào bụng,
không biết
có phải
do vấn
đề
tâm lý hay không mà sau khi nuốt thứ
mà Du Hành đưa xong, bà cụ liền
không cảm
thấy
đau bụng
nữa.
Khoảng
một
lúc sau, bà cụ
đi vệ
sinh, đứa
bé thì đang nô mửa,
sau đó nhanh chóng trở lại
bình thường.
Từ
trong bãi nôn của
đứa
bé, Du Hành nhìn thấy được
đống
trứng
trùng quen thuộc.
Vừa
rồi
cậu
chỉ
cho rằng
là do ăn nhầm
trứng
trùng mà ra, dù sao ở trên ngọc
núi này nơi này cũng có sự xuất
hiện
của
quái sâu cả.
Tuy rằng
vẫn
biết
có sự
lãnh đạo
của
Thần
Long Nương Nương ở
đây nên đám sâu ở
thôn Mộ
Đắc
này chỉ
đẻ
trứng
ở
một
nơi cố
định,
nhưng nếu
vẫn
có ngoại
lệ
thì sao?
Nhưng rất
nhanh, Du Hành biết
cậu
đã nghĩ sai.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ kể từ khi bà cụ kêu cứu khiến cậu chú ý, mùa đông thì trời sáng muộn, bây giờ trời vẫn còn xâm xẩm tối, núi Phúc Thọ bình thường vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên trở nên xôn xao.
Vừa
mới
bắt
đầu
được
một
lúc thì mọi
người
không có ai quá lo lắng cả,
có người
nào nhà ở
gần
thôn Mộ
Đắc
một
chút thì định
chờ
trời
sáng hơn một
chút mời
gánh người
bị
đau tới
chỗ
Thần
Long Nương Nương chờ chữa
trị
nữa.
Chờ
tới
khi trời
sáng trưng, mọi
chuyện
lập
tức
thay đổi
đến
đáng sợ.
Khắp
nơi đều
vang lên tiếng
kêu gào, người
lăn lộn,
người
thi cảm
thấy
vô cùng thống
khổ,
căn bản
không có ai quan tâm tới người
khác được
lúc này cả.
Động
tĩnh lần
này dẫn
tới
trận
tấn
công cuồng
bạo
của
đám quái sâu trên núi, không quả nửa
ngày sau, núi Phúc Thọ đã biến
thành địa
ngục
trần
gian.
"Chút đau này đã không thể
chịu
nổi
rồi,
phế
vật."
Mai Nhược
Quân kéo cửa
sổ
lên.
Du Hành dẫn
bà cụ
cho thuê phòng và đứa bé núp vào trong xe, đầu
tiên cậu
muốn
rời
khỏi
nơi này trước,
nhưng mới
chạy
được
một
đoạn
thì không thể
lái xe tiếp
được
nữa,
cậu
liền
bắt
đầu
đánh giết
đám quái sâu.
Đứa
bé đã khỏi
hẳn,
nó trợn
tròn mắt
ngạc
nhiên nhìn anh trai đang bắn đám quái sâu bên
ngoài, anh trai này là một siêu anh hùng!
"Sao có thể xảy ra chuyện này được chứ..." Bà cụ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặc dù cậu chàng trẻ tuổi thuê phòng nhà bà có bản lĩnh rất lớn, kĩ thuật bắn súng cực kì chính xác, thân xe đã bị đám quái sâu vây thành mấy lớp, nhưng tổng số lượng thực sự quá nhiều!
Du Hành nhanh chóng cất
khẩu
súng đi, đóng cửa
nóc xe lại
rồi
ngồi
xuống
ghế
lái. Xác quái sâu đã bao bọc chiếc
xe, chờ
cậu
vừa
ngồi
xuống
thì nóc xe cũng nhanh chóng bị đám quái sâu bao
kín.
Cả chiếc xe bị chôn vùi trong đống quái sâu, không khí không tốt, cũng không thể di chuyển được. Rõ ràng giờ đã là ban ngày nhưng tầm nhìn trong xe lại trở nên mờ tối, dù chiếc xe đừng đỗ lại nhưng lại bị đám quái sâu đè ép làm chiếc xe thỉnh thoảng lại lay động mấy cái. Nhưng ít nhất ba người họ đã an toàn.
Trên núi Phúc Thọ loạn thành một nồi cháo thập cẩm, mà đội ngũ quân đội đang đóng quân bên dưới chân núi thì lại cảm thấy bối rối.
Không phải
nói chỉ
hạ
thuốc
mê thôi sao? Sao lại xảy
ra động
tĩnh lớn
như thế?
Thế
này thì họ
lẻn
vào tấn
công thế
nào được?
"Quái sâu đang bạo
động,
giờ
chúng ta đi lên thì quá nguy hiểm."
"Không phải
đã nói đám quái sâu trên núi không công kích con người
sao? Đã liên lạc
được
với
người
trên đó chưa?" Người mà bọn
họ
nói tới
chính là nội
ứng
trên núi, cũng là người thực
hiện
việc
hạ
thuốc
tối
qua.
"Không, chúng tôi đã gọi
nhiều
lần
rồi
nhưng không thấy
ai trả
lời."
Người
chỉ
huy nghiến
răng nói: "Nhanh chóng phát tín hiệu về
khu an toàn, báo cho khu an toàn biết nơi này xảy
ra dị
trạng!"
Kết
quả
quá rõ ràng, kế
hoạch
tạm
thời
bị
đình chỉ.
"Để
lại
người
quan sát núi Phúc Thọ!" Chị
thị
lần
này cất
chứa
không biết
bao nhiêu là ác ý, mà sĩ quan chỉ huy nơi tiền
tuyến
lại
không biết,
chỉ
cẩn
thận
sắp
xếp
người
ở
lại
quan sát kĩ động
tĩnh trên núi, còn nói: "Nếu có người
sống
sót thì giúp họ
một
tay."
"Rõ!"
Động
tĩnh trên núi Phúc Thọ đã vượt
qua tầm
kiểm
soát của
con người.
Ngay cả
Mai Nhược
Quân tự
cho rằng
đây là kế
hoạch
không kẽ
hở,
nhưng khi tới
một
bước
này, cô ta đã không thể khống
chế
được
sự
bạo
động
của
đám quái sâu.
Khi nghe thuộc
hạ
vội
vàng báo cáo tin tức quái sâu bạo
động,
cô ta có chút không dám tin nói: "Không thể
nào!'
"Nương nương, là thật!
Một
số
Long thị
vệ
cũng phát điên rồi!"
"Để
ta đi xem, đừng
nôn nóng."
Thực
ra hiện
tại
thôn Mộ
Đắc
lại
là nơi an toàn nhất,
dù sao người
ở
nơi này cũng ít, bởi vì nhân nhượng
và tôn kính Thần
Long Nương Nương và đám hộ vệ
của
cô ta nên mọi
người
đã dọn
ra ngoài ở,
thế
nên vòng ngoài nơi này nhiều nhất
là quái sâu, muốn
hạ
thuốc
cũng khó khăn, vì thế thôn này lại
là nơi bình thường
nhất,
không có gì khác so với ngày thường
cả.
Thậm
chí hôm nay mai Nhược Quân còn dậy
muộn
hơn cả
ngày thường.
Lúc đầu
khi có người
báo cáo thân thể
của
mọi
người
trên núi đang khó chịu thì Mai Nhược
Quân còn có thể
giả
vờ
ân cần
hỏi
han mấy
câu. Nhưng sau khi tình huống bên ngoài ngày
càng trở
nên tồi
tệ
hơn thì thôn Mộ
Đắc
chính là nơi nhận
được
tin tức
chậm
nhất.
Chờ
tới
khi nhìn thấy
tình hình bên ngoài, mặc Mai Nhược
Quân thay đổi
chóng mặt.
Cô ta biết
sẽ
có người
gây ồn
ào lớn
chọc
giận
đám quái sâu, nhưng cô ta không ngờ bây giờ
đám quái sâu lại
có thể
tấn
công bừa
bãi như thế!
Vậy
giờ
cô ta nên làm thế
nào? Chồng
con của
cô ta thế
nào bây giờ?
"Nương nương, nên làm thế
này đây? Ngài nên tranh thủ thời
gian làm lễ
cho bọn
chúng nghe lời
đi!"
"Đi lấy
Tạ
Thần
hương cùng ta!"
Du Hành chờ
tới
khi chiếc
xe không còn động
tĩnh gì nữa
mới
chậm
rãi khởi
động,
chiếc
xe như rùa bò chậm
rãi chui ra khỏi
đống
xác quái sâu. Sau khi tầm mắt
sáng lên, phát hiện
đám quái sâu xung quanh không còn cáu kỉnh nữa
thì mới
thở
phào nhẹ
nhõm được
một
hơi.
Trong không khí vất
vưởng
mùi hương gay mũi, khắp nơi đều
là khơi khói bốc
lên.
"Cả
núi này cháy rồi
sao?"
Bà cụ
nhìn một
lúc rồi
bịt
mũi, giọng
nói chắc
nịch:
"Đó là Tạ
Thần
hương, chắc
chắn
là do Thần
Long Nương Nương đốt."
Tạ
Thần
Hương sao? Du Hành cũng có chút ấn tượng
với
thứ
này, trước
đây khi cậu
tham gia cầu
phúc thì vị
Thần
Long Nương Nương này cũng đốt Tạ
Thần
hương, cậu
vẫn
còn nhớ
cái mùi gay mũi nồng
nặc
này.
"Loại
hương này có tác dụng gì?"
Bà cụ
lắc
đầu
nói: "Đốt
lâu lắm
rồi,
chắc
là được
hai năm rồi
nhỉ?
Mỗi
lần
cầu
phúc đều
đốt,
nghe nơi bình thường
Thần
Long Nương Nương đều đốt
trong nhà, nói rằng
đây là loại
hương thơm mà đám quái sâu rất thích."
"Hiệu
quả
không tệ? Bây giờ đám quái sâu đã ổn
định
lại
rồi."
Du Hành cảm
thấy
thật
thần
kỳ,
cũng càng tò mờ
với
loại
hương này hơn.
Khói hương lan tỏa
khắp
ngọn
núi, nếu
có thể
nhìn từ
dưới
chân núi lên thì cả ngọn
núi này nhìn tiên khí thoắt ẩn
thoắt
hiện
hệt
như tiên phủ.
Hơn nữa,
theo làn khói hương lan tỏa, đám quái sâu rõ
ràng đã giảm
bớt
nóng nảy
hơn, rồi
tới
buổi
chiều,
cuối
cùng núi Phúc Thọ
cũng khôi phục
sự
"bình tĩnh."
Hiển
nhiên, đám quái sâu đã kích thích bản năng khát máu
trong người,
mặc
dù chúng không tiếp
tục
công kích những
ngôi nhà để
tìm con người
nữa,
nhưng chỉ
cần
con người
xuất
hiện
trước
mặt
chúng thì chúng sẽ
tấn
công ngay lập
tức.
Loại
hiện
tượng
này tất
cả
những
người
còn sống
đều
có thể
thấy
được,
cũng vì vậy
mà núi Phúc Thọ
từ
một
nơi là thiên đường
nhân gian trở
thành một
cái vực
sâu nguy hiểm
trùng trùng.
"Cầu
cậu
mang tôi và cháu trai rời khỏi
nơi này đi, tới
khu an toàn, kiếp
sau tôi nguyện
làm trâu làm ngựa
báo đáp ân huệ
này của
cậu."
Thấy
Du Hành có năng lực
rời
khỏi
nơi này, bà cụ
vội
vàng nói.
Du Hành lắc
đầu
nói: "Không cần phải
làm trâu làm ngựa
đâu, cháu thuận
đường
nên đưa hai người
đi là được."
Sau khi suy nghĩ, cậu tò mò hỏi
một
vấn
đề:
"Cháu thấy
bà là người
minh mẫn,
tại
sao vẫn
ở
lại
nơi này?"
Bà cụ vỗ đầu cháu trai, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ là một bà lão mà thôi, nhà không có gì, sao có thể đi được?"
Có người
muốn
lên núi, bất
chấp
khu an toàn ngăn cấm thế
nào vẫn
trăm phương nghìn kế muốn
lên núi, nhưng cũng có người muốn rời
đi nhưng lại
không thể
đi được.
Du Hành thấy
vậy
liền
an ủi:
"Trong khu an toàn mỗi ngày đều
có thức
ăn phát miễn
phí."
Bà cụ miệng cười toe toét: "Cậu là một thanh niên tốt."
Hôm nay là một
ngày rất
hỗn
loạn.
Tất
cả
kế
hoạch
của
Thần
Long Nương Nương Mai Nhược Quân mới
thực
hiện
một
ngày đã đứt,
nếu
sau này còn tiếp
tục
cứu
chữa
trên danh nghĩa thì thực tế
đó chỉ
là giai đoạn
thí nghiệm
thứ
hai sau khi hoàn thành giai đoạn thứ
nhất
mà thôi, chủ
yếu
là mục
tiêu chính vẫn
chưa có cơ hội
thực
hiện.
Mà cô ta thì suýt chút nữa không bảo
vệ
nổi
cái mạng
này!
Vì thế
sau khi trấn
an được
trùng tộc,
cô ta mới
rảnh
tay tiếp
tục
kế
hoạch
của
mình, nhưng lúc này cô ta mới phát hiện,
những
người
còn sống
sót trên núi Phúc Thọ lại
đang rút lui với
quy mô lớn,
làm cô ta giận
tới
đau gan.
Du Hành lái xe cẩn
thận
đi qua đường
núi phủ
đầy
quái sâu. Bên cạnh
xe không ít người
đi bộ
mang theo túi lớn
túi nhỏ,
mọi
người
đều
đang nơm nớp
lo sợ
đám trùng nhân bên cạnh. Ai cũng ôm theo một
cái lò hương nhỏ,
bên trong đang bốc
ra luồng
khói nghi ngút với
mùi hương gay mũi.
Cậu
mở
cửa
sổ
hỏi:
"Anh trai này, anh đang đốt hương Tạ
Thần
đúng không?" Sau khi lấy được
câu trả
lời
khẳng
định,
Du Hành liền
hỏi:
"Lấy
ở
chỗ
nào?"
"Thần
Long Nương Nương cho người đốt
khắp
nơi, sau khi tôi ra khỏi hầm
trú ẩn
đã lén trộm
một
ít."
Du Hành khen anh ta: "Anh trai thật là một người nhanh nhẹn."
Bà cụ bóp cổ tay nói: "Đáng tiếc thật, sớm biết thế chúng ta đã đi trộm một ít rồi."
Không có cách nào khác cả, cũng không thể
quay lại
lấy
được.
Sắp
tới
chân núi thì gặp
được
đội
quân tiếp
ứng
của
quân đội
dưới
chân núi, không ít người mừng
chảy
cả
nước
mắt.
Gần
đây Du Hành đang đeo mặt nạ
nên không lo lắng
bị
nhận
ra, vì thế
thoải
mái giao phó bà cụ
và đưa bé cho quân nhân.
"Cậu
không tới
khu an toàn cùng chúng tôi sao?"
Du Hành mỉm
cười
nói: "Cháu còn chuyện phải
làm, mọi
người
hãy sống
cho tốt."
Sau đó liền
kín đáo đưa cho bà cụ một
bao gạo:
"Đây là tâm ý của cháu, hẹn
gặp
lại."
Bà cụ
ngơ ngác nhận
lấy
bao gạo,
rồi
nhìn cậu
thanh niên trẻ
tuổi
biến
mất
trong dòng người.
Bà cụ
thức
tỉnh,
há hốc
miệng
nhưng lại
không biết
nên nói gì.
"Anh, anh ấy
đi rồi."
Thấy
cháu trai khóc òa lên, bà cụ liền
rưng rưng nước
mắt
xoa đầu
cậu
bé: "Anh không đi, anh ấy vẫn
ở
trong lòng Hàm Hàm mà. Phải nhớ
kĩ ân tình của
anh nhé, nhớ
không?"
"Tất
cả
ngồi
đàng hoàng, xe sắp
khởi
động
rồi!"
Một
đoàn xe quân đội
chờ
người
tiến
vào khu an toàn, người ngồi
trên xe lần
này không chỉ
là dân số,
mà còn là lòng người.
Du Hành không rời
đi, cậu
lại
quay về
núi, vẫn
ở
trong căn nhà mướn
của
bà cụ.
Sau đó đi tìm đám trùng nhân mà cậu kí khế
ước
để
hỏi
tin tức.
Đầu
tiên cậu
tới
nhà của
Lôi Phong Hoa, ngồi
một
mạch
tới
trời
tối
mới
thấy
người
này trở
về.
Cũng may là lần
này đi không vô ích, Lôi Phong Hoa hôm nay cẩn
trọng
làm rất
nhiều
nhiệm
vụ
nên tin tức
mà cậu
lấy
được
cũng rất
nhiều.
Hóa ra hôm nay Mai Nhược
Quân để
cho những
người
mắc
phải
bệnh
lạ
kia mà còn sống
kia tới
thôn Mộ
Đắc,
nói là có thể
cứu
bọn
họ.
Nhưng lần
này căn bệnh
kì lạ
quá lợi
hại,
vô duyên vô cớ
liền
hóa trùng, không thể nghịch
chuyển
được
nữa.
Bây giờ
biện
pháp duy nhất
chính là hoàn toàn biến thành trùng nhân, nếu
không thì sẽ
luôn phải
chịu
đau đớn,
sống
sờ
sờ
đau tới
chết.
Mai Nhược
Quân đã nói như vậy
thì bọn
họ
đâu còn lựa
chọn
nào khác? Phần
lớn
mọi
người
đều
đồng
ý tiếp
nhận
cô ta chữa
trị,
một
số
ít người
thì không chịu.
Thật
ra có một
số
người
tới
núi Phúc Thọ
chỉ
để
hưởng
thụ
sự
an nhàn ở
núi Phúc Thọ,
không cần
ngày ngày lo lắng
quái sâu phục
kích nên mới
lên núi. Bọn
họ
chưa bao giờ
muốn
thành quái sâu! Vì thế họ
liền
từ
chối
Mai Nhược
Quân, quyết
định
quay về
khu an toàn tìm trợ giúp.
"Nương đã để
cho chúng tôi ăn thịt đám người
từ
chối
đi." Lôi Phong Hoa liếm khóe miệng
mở
rộng,
vẻ
mặt
vẫn
chưa thỏa
mãn cho lắm.
Nhận xét
Đăng nhận xét