Sau
khi ở
lại
hai ngày, Du Hành thực sự
có cảm
xúc sâu hơn về
nơi này. Núi Phúc Thọ quả
nhiên có vốn
liếng
hấp
dẫn
người
khác, thế
giới
như này chỉ
cần
tới
nhìn một
lần,
cảm
thụ
qua một
lần
thì tuyệt
đối
sẽ
rung động
sâu sắc.
Chỉ
cần
nghe tới
buổi
cầu
phúc thứ
hai của
Thần
Long Nương Nương thì ngày bị tẩy
não sẽ
cách không xa.
Bây giờ cậu đang đứng tại hiện trường, nơi diễn ra một buổi cầu phúc, nghe bà cụ cho thuê phòng nói, buổi cầu phúc như này cứ cách ba ngày sẽ có một lần, nữa tháng lại có một buổi cầu phúc lớn. Chỉ cần là người núi Phúc Thọ thì đều phải nghe, nếu không thì Thần Long Nương Nương sẽ tức giận, hậu quả là quái sâu sẽ tập kích người đó.
"Nếu
không về
kịp
nghe thì thế
nào?" Du Hành hỏi. Núi này lớn
như vậy,
mặc
dù mọi
người
đều
cố
gắng
ở
gần
chỗ
Thần
Long Nương Nương hết sức,
nhưng ở
vẫn
là ở
rìa ngoài, đi lại
không thuận
tiện
cho lắm.
Căn cứ
theo thống
kê của
khu an toàn, ngọn
núi này cộng
thêm dân bản
địa
đã hơn một
trăm ba mươi nghìn người rồi.
"Vậy
thì quỳ
bái ở
nhà, tới
khi buổi
cầu
phúc kết
thúc là được
rồi."
Bà cụ
nói: "Không nếu không tin, trước
kia có người
tỏ
ra không tôn kính nương nương nên cả nhà đó đều
bị
ăn thịt
rồi."
Hoạt
động
cầu
phúc sẽ
diễn
ra trên một
bãi đất
bằng
phẳng
lớn
nhất,
đó là bề
mặt
trái đất
do tự
nhiên tạo
thành, trước
kia hơn mười
xóm trên núi thường
dùng để
bái thần
màu xuân hàng năm.
Những
người
chạy
tới
tham gia cầu
phúc sẽ
tập
trung ở
vòng người,
từng
vòng lan dần
ra xa.
Du
Hành đứng
ở
giữa,
bên cạnh
là bà cụ
cho thuê phòng hai hai đứa cháu.
Khoảng
cách khá xa, nhưng khi Thần Long Nương Nương
vừa
đi ra, Du Hành đã nhìn thấy người.
Nơi cậu
đứng
chỉ
có thể
nhìn được
bóng lưng của
bà ta, nhưng có thể thấy
đó là một
người
đàn bà nhỏ
gầy,
khoác trường
bào màu đen trên người, thật
cao gầy.
Giọng
nói lạnh
nhạt,
xuyên thấu
qua loa phóng thanh vọng vào trong núi, truyền
tới
lỗ
tai của
mỗi
người.
"Từ
khi Long thần
đại
nhân phái Trùng đại
nhân tới
trần
gian đã gần
hai năm..."
Thần
Long Nương Nương tự xưng trùng tộc
là quân tiên phong mà Long Thần phái tới,
đó là khảo
nghiệm
của
toàn bộ
nhân loại,
những
loài người
không hợp
cách trước
kia sẽ
bị
tiêu trừ.
Mà bà ta là sứ
giả
của
Long Thần
ở
nhân gian, dẫn
theo đoàn quân tiên phong là hạt giống
ưu tú mà Long Thần
lựa
chọn,
hóa thành trùng, sau khi trùng hóa xong sẽ thành rồng!
Diễn
giảng
theo thông lệ,
sau đó đồng
loạt
dâng hương tạ
ơn xong thì chính là nghi thức hóa rồng
rung động
lòng người.
Những
người
tới
tham gia cầu
phúc chỉ
cần
trong lòng cảm
thấy
nóng lòng muốn
tiếp
nhận
lễ
rửa
tội
thì cần
phải
tới
thật
sớm,
chiếm
vị
trí đầu
tiên thì mới
có cơ hội
được
Thần
Long Nương Nương chọn lựa,
rửa
tội
tại
chỗ.
Lần
này cũng không ngoại lệ,
Thần
Long Nương Nương chọn ra hai mươi người,
nhiều
hơn lần
trước
gấp
đôi, nói là để
ăn mừng
hoạt
động
tế
thiên lần
trước
diễn
ra thuận
lợi.
Nhìn
bà cụ
đứng
bên cạnh
thành kính chắp
hai tay trước
ngực,
còn dạy
cháu trai nhắm
mắt
khẩn
cầu,
bộ
dáng tín đồ
không lẫn
vào đâu được.
Du Hành hạ
giọng
nói: "Nếu
bà đã tin tưởng
như thế
thì tại
sao không lên?"
Bà cụ
mở
mắt
ra, trong đôi mắt
đục
ngầu
không nhìn ra được
bất
kì điều
gì khác, miệng
bà cụ
nói: "Còn sống
là được."
Sau đó
không tự
chủ
xoa đầu
tóc của
cháu trai.
"Bà
nội!'
"Suỵt,
đừng
lớn
tiếng,
phải
tôn kính với
Thần
Long Nương Nương, biết chưa?"
"Biết
rồi
ạ,
cháu sẽ
ngoan ngoãn."
Ở
bên kia, hai mươi người đàn ông sau khi uống
dung dịch
hóa rộng,
lại
được
Thần
Long Nương Nương đích thân rửa tội
thì trên người
họ
đã xảy
ra biến
hóa khác nhau.
Bọn
họ
kêu, nắm,
bổ
nhào về
phía trước,
từng
biểu
hiện
đều
giống
với
đặc
thù của
đám côn trùng.
Lễ
rửa
tội
cụ
thể
thế
nào Du Hành không nhìn thấy, bởi
vì khi những
người
đó làm lễ
rửa
tội
thì trên người
đã bị
che một
tấm
vải
đen, chờ
tới
khi tháo xuống
thì lễ
rửa
tội
đã xong rồi.
Đám
người
phía dưới
phát ra tiếng
gọi
kích động,
vào lúc này, tiếng
thét chói tai của
họ
không dẫn
tới
công kích của
đám quái sâu nên mọi người
gào thét cực
kì nhiệt
tình, phát tiết
hết
sạch
háo hức
trong lòng.
"Vạn
tuế!'
Đám
người
đè ép lên khiến
bà cụ
đứng
không vững,
Du Hành thuận
tay đỡ
bà cụ
một
cái.
"Trở
về
đi thôi."
Bọn
họ
chậm
rãi trở
về,
bên cạnh
không ngừng
có người
đè nén tâm tình kích động nói ra những
kiến
thức
vừa
mới
biết.
"Tôi
cũng muốn
đi! Lễ
rửa
tội
của
Thần
Long Nương Nương thật là lợi
hại!"
"Đúng
đúng, ta thấy
những
người
ở
khu an toàn kia nói mỗi người
ở
đây hệt
như điên rồi
vậy.
Nghe nói là điên tới chết,
nhưng vừa
rồi
mấy
vị
Long thị
vệ
đó vẫn
có thể
nói chuyện
nữa!
Quá thần
kỳ!'
"Ba
ngươi chịu
cho ngươi đi sao?"
"Tôi
lén trốn
đi, chỉ
cần
Thần
Long Nương Nương nhìn trúng tôi thì ông ấy cũng chẳng
có cách nào khác. Thật sự
là quá ngầu!
Cậu
xem này.... Biến
thân! Ha ha..."
"Suỵt,
nhỏ
tiếng
thôi."
"Chờ
tới
khi tôi cũng trở
thành Long thị
vệ
rồi
thì lúc đó muốn
lớn
tiếng
thế
nào thì lớn
tiếng,
thậm
chí tôi còn muốn
hát ở
trên đường
nữa..."
Bà cụ
hạ
mắt
ôm cháu trai, miệng
lầm
bầm
nói gì đó. Nhưng Du Hành vẫn có thể
nghe thấy
đó là hai chứ
"Đồ
ngu."
Giọng
nói của
hai người
trẻ
tuổi
kia đã đi xa, Du Hành quay đầu không nhìn nữa.
Khi trở
lại
phòng thuê, bà cụ
liền
đi nấu
cơm ngay, một
buổi
cầu
phúc như vậy
sẽ
hết
trong một
buổi
sáng, bây giờ
đã tới
giờ
cơm trưa.
Lúc ăn
cơm, bà cụ
đột
nhiên hỏi:
"Tôi thấy
cậu
là một
thanh niên tỉnh
táo, tại
sao lại
phải
lên núi này?"
Du
Hành chỉ
cười
không nói.
Khi
thanh danh của
núi Phúc Thọ
ngày càng lan xa, nội bộ
khu an toàn lại
đang không ngừng
đưa ra những
phương án xử
lí núi Phúc Thọ
khác nhau.
"Tôi
không ủng
hộ
phương thức
dùng bom nguyên tử
công kích, khoảng
cách hai nơi gần
nhau như thế,
khu an toàn cũng sẽ bị
diệt!'
"Vậy
không lẽ
để
cho đám yêu ma trên núi kia gây sóng gió tiếp
sao? Loài người
sắp
bị
bọn
họ
hủy
diệt
tới
nơi rồi."
"Nơi
đó có một
trăm ba mươi nghìn người, loại
hành động
phi nhân đạo
như thế
tôi không tán thành!"
"Vậy
thì sử
dụng
phương án thứ
hai, cần
phải
tiêu diệt
đám trùng nhân kia!"
Phương
án thứ
hai tương đối
ôn hòa, phát động
nằm
vùng trên núi, thông qua việc bỏ
thuốc
và ăn uống,
nguồn
nước.
Khi thuốc
ngấm
sẽ
làm khá nhiều
người
hôn mê, lúc đó sẽ
tiến
hành bước
thanh trừ,
mà đối
tượng
chủ
yếu
là quái sâu và trùng nhân.
"Còn
nữa,
phải
bắt
được
Mai Nhược
Quân!" Mai Nhược Quân chính là tên họ
phàm tục
của
Thần
Long Nương Nương.
"Nhưng
chúng ta vẫn
chưa biết
đã có chuyện
gì xảy
ra trong lễ
rửa
tội,
bà ta quá cẩn
thận."
Khác với
quản
lý phạm
vi ngoài núi, thành viên trong nội bộ
có trình độ
giữ
bí mật
cao vô cùng, điển
hình của
ngoài lỏng
trong chặt.
"Hừ,
chờ
bắt
được
rồi
thì bí mật
gì không thành chuyện!"
Nếu
Du Hành biết
ý định
của
đám người
trong khu an toàn thì cậu nhất
định
sẽ
khuyên bọn
họ
đừng
có lạc
quan như thế.
Ngay cả
biết
người
biết
ta, tôn trọng
đối
thủ
còn không làm được
mà đã muốn
nắm
chắc
thắng
lợi
một
cách đơn giản
thì không phải
đang nằm
mơ giữa
ban ngày hay sao?
Tuy
nhiên lúc này cậu
không biết,
nên hiện
tại
đang nằm
ở
trên cành cây, nhìn chằm chằm
về
phía mục
tiêu ở
đằng
xa.
Sau
khi trải
qua sàng lọc,
hiện
cậu
đang để
mắt
tới
một
Long thị
vệ.
Đó là một
người
phụ
nữ,
phong cách tương đối cởi
mở,
dường
như sau khi biến
thành trùng nhân thì dục vọng
cũng mãnh liệt
hơn so với
bình thường
rất
nhiều.
Buổi
tối
hàng này đều
hẹn
với
tình nhân, ban ngày thì đi canh trừng đất
hoang. Hơn nữa
người
này rất
thích đàn ông bình thường, không hề
thích đàn ông đã biến thành trùng nhân.
Tác
phong vô cùng kém, Du Hành cảm thấy
đây là một
điểm
đột
phá nên mới
để
mắt
tới
người
này.
Người
tới
núi Phúc Thọ
luôn có người
thiếu
quần
áo thiếu
đồ
ăn, chỉ
cần
có nhu cầu
thì sẽ
có thị
trường.
Người
phụ
nữ
tên Lôi Phong Hoa này liền dùng lương thực
làm mồi
dụ,
liên tục
thay đổi
tình nhân mới.
Thật
ra thì người
đàn bà này rất
cảnh
giác, rất
khó để
biết
bí mật
từ
trong miệng
của
cô ta, tình một
đêm cũng là tiền
bạc
và hàng hóa, người
nằm
vùng của
khu an toàn chưa từng nghĩ tới
việc
ra tay từ
chỗ
cô ta, dù có cũng không thể lấy
được
gì, miệng
cô ta quản
rất
nghiêm.
Sau
khi tìm hiểu,
Du Hành biết
bản
thân cũng là hình mẫu mà cô ta thích, nhưng cậu
không có ý định
bắn
đứng
nhan sắc
của
mình.
Chậm
rãi tới
gần
nhà, leo lên mái hiên, ngũ giác còn của trùng nhân còn mạnh
hơn so với
đám quái sâu, Du Hành càng phải cẩn
thận
hơn bình thường
rất
nhiều,
hai người
bên trong nhà đã dừng lại
động
tác thân mật,
hiện
tại
Lôi Phong Hoa đang lười biếng
nên đây cũng chính là thời điểm
tấn
công tốt
nhất.
Nửa
tiếng
sau, Du Hành mang theo tin tức rời
đi, thuận
tay xách theo cả
tên đàn ông bên trong đi.
Bên
trng nhà, ánh mắt
của
Lôi Phong Hoa không ngừng thay đổi,
từ
kháng cự
trở
nên thuận
theo rồi
lại
kháng cự...
cuối
cùng biến
thành bộ
dáng bình thường.
Cô ta
bị
buộc
phải
kí khế
ước
chủ
tớ,
cô ta không thể
chống
cự
được
sức
mạnh
của
linh hồn.
"Ngủ
sớm
đi, ngày mai phải
đi cùng ta tới
nói chuyện
phiếm
với
nương nương."
Dùng
cách này, Du Hành đã khống chế
được
khoảng
mười
ba người.
Tin tức
mà cậu
lấy
được
từ
trên người
mười
ba trùng nhân này thật ra không nhiều,
sáu Long thị
vệ
mà Thần
Long Nương Nương tín nhiệm nhất
đều
ở
bên cạnh
cô ta trong thôn Mộ Đắc,
cậu
không có cách nào hạ thủ
được.
Cậu
đã từng
thử
rồi,
tự
tới
thôn Mộ
Đắc,
nhưng chỉ
cần
tới
gần
thì sẽ
bị
đám quái sau kia tấn công. Không nơi nào là không có mặt
quái sâu, chúng chính là hệ thống
an ninh tốt
nhất,
cậu
không thể
làm gì khác hơn là bỏ chạy.
Bản
thân không thể
vào được,
cậu
đành để
những
người
khác đi vào. Sau khi chuẩn bị
xong mọi
chuyện
thì đã tới
nửa
đêm, cậu
vẫn
chưa về
căn phòng thuê ban đầu mà quay lại
xe ngủ
một
đêm.
Mới
tới
núi Phúc Thọ
được
ba ngày cậu
đã cảm
thấy
hơi mệt.
Mà một
đêm này, không chỉ
có cậu
hành động
mà ngay cả
nội
ứng
của
khu an toàn phái tới cũng đang hành động.
Thôn Mộ
Đắc,
Mai Nhược
Quân vẫn
chưa ngủ,
cởi
chiếc
áo trường
bào màu đen ra làm lộ ra vẻ
xinh đẹp
trẻ
tuổi
của
cô ta.
"Nhược
Quân, bọn
họ
đã ra tay rồi."
Chồng
Trần
Uy của
Mai Nhược
Quân nói.
"Ừ,
để
cho bọn
họ
ra tay đi."
Trần
Uy căng thẳng
nói: "Nhược
Quân, em biết
nó có ý nghĩa gì không? Sẽ có rất
nhiều
người
chết!"
Vẻ
ngoài của
Mai Nhược
Quân xinh đẹp
như bước
ra từ
trong tranh, nhưng giọng nói lại
cực
kì lạnh
lùng: "Nhưng cũng có người không chết,
bọn
họ
sẽ
sống,
thậm
chí còn sống
rất
tốt.
Tốt
biết
bao, đám sâu cường
tránh khỏe
mạnh
như vậy,
mạnh
sống
cũng rất
tuyệt,
nơi nào cũng có thể sống,
thứ
gì cũng có thể
ăn... Còn loài người thì quá yếu
đuối!"
Trần
Uy muốn
nói: Nhưng sống
như thế
khác gì chết
chứ?
Loài người
dù thế
nào đi nữa
cũng không thể
rắn
chắc
như đám quái sâu được, mọi
người
muốn
sống
thế
nào thì sống
thế
đó, hai người
họ
không có quyền
can thiệp
vào cách sống
của
người
khác.
"Tốt
biết
bao mà, Uy, anh xem xem, một kiệt
tác hoàn mỹ
như vậy
đáng giá được
phổ
biến
rộng
rãi trên cả
nước,
thậm
chí là phổ
biến
rộng
rãi trên toàn thế
giới!"
Bọn
họ ở trong thôn Mộ
Đắc,
đó là một
căn nhà hiện
đại
hai tầng
rất
đep. Bên trong rộng
rãi, bày biện
đủ
loại
dụng
cụ
thí nghiệm.
Những
dụng
cụ
thí nghiệm
đó vốn
là để
nghiên cứu
địa
chất
và cây cỏ,
nhưng bây giờ
nó dính đầy
máu tanh của
người
và côn trùng. Nơi này không còn chưa niềm hy vọng
với
tương lai màu xanh của hai người
khi vừa
mới
tới
đây nữa.
Nơi mà
Mai Nhược
Quân chỉ
là một
cái ống
thủy
tinh cực
lớn,
bên trong có một
người
đàn ông cao hơn hai mét. Khuôn mặt người
đàn ông đó có hơi quái dị, không phải
là hình dáng của
loài người
bây giờ.
Đó
chính là kiệt
tác mà Mai Nhược
Quân đắc
ý nhất:
Có năng lực
mạnh
mẽ
của
côn trùng, cũng giữ lại
hình dáng ban đầu
của
loài người.
Thật
sự
quá hoàn mỹ!
Thấy
thí nghiệm
thành công nhất,
mặt
Trần
Uy sa sầm,
hận
không thể
phá vỡ
nó.
"Uy,
anh là chồng
em, người
em thích nhất
là anh, sau đó là đứa con sau này của
chúng ta."
Nhìn động
tác vuốt
ve bụng
của
Mai Nhược
Quân, Trần
Uy thở
dài, ôm bả
vai của
cô ta, lại
thỏa
hiệp
thêm lần
nữa.
Chiều
tối
hôm đó, những
người
đang phóng thuốc
mê không biết
rằng,
thứ
bọn
họ
rắc
ra thực
sự
không phải
thuốc
mê.
Đây thực
chất
là một
cuộc
tàn sát vô nhân tính. Thần Long Nương Nương
và một
số
nhân vật
cao tầng
của
khu an toàn đã giao dịch, tối
nay chính là thời
điểm
mở
đầu.
Thuốc
là do Thần
Long Nương Nương đưa, gọi là thuốc
mê đổ
vào vô số
chậu
nước,
trong giếng
và trong chậu
nước
rửa
mặt.
Loại
thuốc
này không phải
là độc
dược,
thậm
chí nó chính là bản
có hiệu
quả
cao nhất
mà những
tín đồ
cuồng
nhiệt
mơ ước
có được.
Cô ta
định
tương kế
tựu
kế,
mượn
tay của
khu an toàn để
rải
hết
đống
thuốc
cho tất
cả
những
người
trên núi Phúc Thọ
ăn vào. Nếu
là thuốc
tốt
thì cô ta sẽ
không cần
vì duy trì hình tượng của
bản
thân mà làm tay sai cho khu an toàn nữa.
Loại
thuốc
này cực
kì bá đạo,
nếu
không thích ứng
hoặc
không nhịn
được
thì nhất
định
sẽ
chết.
Nhưng nếu
có thể
vượt
qua được
giai đoạn
đầu
mà còn sống
thì có thể
tiến
vào giai đoạn
thứ
hai, uống
tiếp
liều
thuốc
tiếp
theo của
cô ta, cuối
cùng sẽ
tạo
ra được
vô số
vật
thí nghiệm
hoàn mỹ
nhất!
Tới
lúc đó, cô ta chính là người cứu
thế,
lại
áp tất
cả
cừu
hận
lên khu an toàn, mà cô ta thì trong sạch từ
đầu
tới
cuối,
thậm
chí uy danh còn có thể tăng thêm một
bậc
nữa.
Là một
kế
hoạch
thật
tốt
biết
mấy!
Mà cái
cô ta cần
bỏ
ra cũng chỉ
là giúp cho những
nhân vật
cao tầng
ở
khu an toàn có được
một
thân xác mạnh
mẽ,
trường
sinh bất
lão mà thôi, cái này rất đơn giản.
Tựa
vào bả
vai của
chồng,
Mai Nhược
Quân lãnh đạm
cười
một
cái, cúi thấp
đầu
dịu
dàng vuốt
ve bụng.
Chờ
con ra đời
con sẽ
trở
thành người
giàu có nhất
mọi
nơi, ngai vàng cai quản cả
thiên hạ
sẽ
là của
con, con có vui không con cưng?
Nhận xét
Đăng nhận xét