Cửa
hàng vừa
mở,
chủ
tiệm
xoa tay nhìn Du Hành nói: "Ngài có đói không? Để
tôi gọi
con trai đi lấy
thức
ăn."
"Cháu không đói, cảm
ơn."
"Ừm, bây giờ ngài phải đi rồi sao?"
"Không ạ,
có chuyện
gì sao?"
Chủ
tiệm
cười
gượng:
"Không có không có, tôi chỉ lo phục
vụ
không chu đáo mà thôi. Bên ngoài đang rất loạn,
ngài vẫn
nên quay về
phòng nghỉ
ngơi đi." Sau đó hạ giọng
nói: "Tôi biết
ngài làm đúng, nhưng dù sao người bị
hóa thành quái sâu cũng là thân nhân của họ,
đều
là người
đáng thương cả,
chúng ta vẫn
nên thông cảm
cho nhau thì hơn, ngài đừng so đo với
họ
được
không? Tôi sẽ
không thu tiền
thuê nhà của
ngài đâu! Thế
nào?"
Chắc
người
này vừa
nãy nhìn thấy
cậu
dùng dao thành thạo
nên tưởng
cậu
là đại
ma đầu
giết
người
như ngóe đây mà.
Du Hành không nhịn
được
bật
cười:
"Được
rồi,
cháu sẽ
không tức
giận
liền
chém bọn
họ
đâu." Nhìn ông chủ lúng túng, liền
nói: "Vậy
chú thăm dò giúp cháu vài chuyện bên ngoài đi,
cháu không đi nổi
nữa
rồi."
"Được,
ngài cứ
ngồi
đây chờ
tôi nhé!"
Vì thế
Du Hành liền
ở
lại
chờ.
Khu an toàn bị
bao trùm bởi
không khí chết
chóc, tiếng
người
ít đi, tiếng
vang lên bên tai đa phần là tiếng
gió và tiếng
phát thanh.
Đột
nhiên hắn
cảm
thấy
bụng
không được
thoải
mái, nếu
còn ở
thời
bình thì mức
độ
đau bụng
kiểu
này không đáng kể,
nhưng mà tối
hôm qua... Cậu
lập
tức
ngồi
xếp
bằng
trên giường,
vận
hành tâm pháp [Quy tắc kiện
thể]
. Trong thân thể
của
cậu
không có trừng
trùng, các khí quan trong cơ thể cũng không thấy
xuất
hiện
vật
gì kì lạ.
Cẩn
thận
dò xét mấy
lượt
Du Hành mới
mở
mắt
ra, trong mắt
có chút mê man: "Có có vấn đề
gì cả
mà..." Mà lúc này, cơn đau trong bụng cũng biến
mất
không thấy.
Do cơn đau đột
ngột
này nên tới
khi khu an toàn tổ
chức
kiểm
tra thân thể
cho dân chúng thì Du Hành vô cùng để ý, lập
tức
xuống
dưới
tầng
xếp
hàng.
Khi xuống
dưới
nhà, chủ
tiệm
còn kể
cho cậu
nghe một
tin: "Bên núi Phúc Thọ kia đang tế
trời
đấy!'
Tế
trời
vào lúc này?
"Chú biết
trong khu an toàn có động tĩnh gì không?"
"Không biết,
tin tức
này là do một
đưa cháu nói cho chú biết, cháu đừng
nói cho ai khác nhé."
Sau khi xuống
tầng,
mấy
người
Du Hành liền
được
chở
tới
một
sở
y tế,
đồng
loạt
tiếp
nhận
kiểm
tra.
Kiểm
tra xong, tạm
thời
vẫn
chưa có kết
quả,
mọi
người
lại
được
đưa về.
Du Hành đành bất
đắc
dĩ ở
lại
một
đêm nữa
trong nhà dân chờ
đợi
kết
quả
kiểm
tra, trong khoảng
thời
gian đó, cậu
lại
phát hiện
cơ thể
mình có điều
không đúng, nhưng cậu lại
không thể
kiểm
tra được
không đúng ở
chỗ
nào. Dù sao tu luyện công pháp cũng chỉ
là công pháp mà thôi, không phải cái máy chữa
bách bệnh.
Chỉ
giúp cậu
nhìn được
tổng
thể
cơ thể
hoặc
là hoạt
động
bình thường
mà thôi.
Cậu
nghi ngờ
mình đã ăn phải
dung dịch
hóa rồng,
hiện
tại
thân thể
bắt
đầu
xuất
hiện
một
chút phản
ứng.
Do đã uống
dung dịch
cải
tạo
gen và tu luyện
không ngừng
nghỉ
mỗi
ngày, Du Hành cực
kì tự
tin với
tình trạng
thân thể
của
bản
thân. Vì thế,
dù trong lòng có hơi lo lắng nhưng cũng
không tới
nỗi
rơi vào trạng
thái hoảng
loạn.
Đợi
hơn một
tiếng,
trong khoảng
một
tiếng
này loa phát thanh vang lên liên tục, nhớ
tới
những
người
thân thể
xảy
ra vấn
đề
được
chỉ
đích danh, để
bọn
họ
tự
tới
sở
y tế
làm tiếp
bước
kiểm
tra tiếp
theo.
Vậy
mà nói, chỉ
cần
là người
để
ý tới
thân thể
của
bản
thân thì đều
chủ
động
đi tới.
Cho nên tới
khi nhân viên của
khu an toàn trực
tiếp
tới
nhà dân đón cậu,
Du Hành lập
tức
sinh lòng cảnh
giác.
"Báo cáo thân thể
của
tôi có vấn
đề
gì sao?"
"Có một
chút vấn
đề
nhỏ
mà thôi, nhưng xin hãy tin tưởng chúng tôi, mọi
người
nhất
định
sẽ
dốc
toàn lực
chẩn
bệnh
cho cậu."
Nhìn cả
đội
binh sẵn
sàng súng ống
và một
vị
đội
trưởng
cao cấp
uy nhiêm trước
mặt,
Du Hành liền
cười
nói: "Chờ
tôi đi vệ
sinh một
chút!"
Mới
nói đi vệ
sinh Du Hành đã thấy vị
đội
trưởng
cấp
cao kia nhăn mày một cái, dường
như không quá đồng
ý, tuy nhiên cuối
cùng vẫn
đồng
ý.
Vừa
bước
vào nhà vệ
sinh, Du Hành lập
tức
làm một
con tượng
gỗ
thế
thân, sau đó nhanh chóng thu thập bản
thân gọn
gàng trốn
ra bằng
cửa
sau, để
bù nhìn mở
cửa
chính bước
ra ngoài.
Chỉ
cần
con rối
không nói lời
nào thì sẽ
không bị
phát hiện.
Sau đó, Du Hành tìm cơ hội
quay trở
về
căn phòng ban đầu,
cũng may bây giờ
bên trong khu an toàn buôn bán suy bại, dân chúng bên
trong tạm
thời
không thể
làm ăn được
nên phòng vẫn
luôn để
trống.
Thông qua [Cảm
ứng
tâm điện]
của
con rối,
Du Hành khống
chế con rối lên xe, sau đó
suốt
dọc
đường
đều
tự
giác im lặng.
Mặc
kệ
ai hỏi
cái gì đều
không nói lời
nào. Tuy nhiên dường
như những
người
đó không hề
để
ý, có cảm
giác họ
chỉ
cần
'người
ở
là được'.
Du Hành luôn duy trì khuôn mặt
trầm
lặng,
cho tới
khi "thấy"
con rối
thế
thân lên xe, không bị đưa tới
sở
y tế
mà trực
tiếp
bị
đưa tới
một
con đường
lớn
trong khu an toàn, quẹo vào khu vực
cấm
trong khu cao cấp,
cuối
cùng trực
tiếp
trở
vào một
căn phòng dưới
lòng đất.
"Tình trạng
thân thể
của
mình quả
nhiên có vấn
đề..."
"Sao không thấy
cậu
ta nói chuyện?
Không phải
là đã xảy
ra chuyện
gì chứ?"
"Hay là thân thể
xảy
ra vấn
đề
gì?"
"Mau đưa vào trong đi!"
Con rối
thế
thân không nói lời
nào, cũng không ai phí tâm vô ích đi tranh thủ
nhân quyền
cho cậu.
Sau khi hỏi
cho có lệ
người
mắc
bệnh
có đồng
ý phối
hợp
với
phòng thí nghiệm
tiến
hành nghiên cứu
vân vân xong, thấy
con rối
thế
thân không hề
trở
lời
liền
trực
tiếp
đọc
một
loạt
các loại
phúc lợi
và nghĩa vụ
của
con người,
sau đó liền
nói thí nghiệm
có thể
bắt
đầu.
Xuyên qua đôi mắt
của
con rối
thế
thân, Du Hành biết
nếu
cậu
thực
sự
bị
mang đi thì dọc
đường
có tất
nhiều
binh lính canh giác nghiêm mật, cậu
có cánh cũng không thể bay thoát được.
Lại
còn có nguyện
ý cống
hiến
vì nhân loại
không cơ chứ?
Nếu
có thể,
cậu
chắc
chắn
sẽ
nói: Nếu
như quyền
lợi
của
tôi được
bảo
vệ,
tôi có thể
lấy
được
bảo
đảm
về
sinh mạng
và sức
khỏe
thì tôi tình nguyện
bỏ
ra trong phạm
vi mình có thể
chịu
đựng
được.
Nhưng chỉ
cần
là thí nghiệm
liên quan tới
cơ thể
con người
thì thực
sự
có ba loại
bảo
đảm
như trên ít vô cùng.
Người
đã bị
mang tới
nơi đó rồi,
làm gì có chuyện
muốn
từ
chối
là có thể
từ
chối
được.
Du Hành rời
khỏi
khu dân sống,
rời
luôn khỏi
khu an toàn. Trong khi cậu chân trước
chân sau vừa
rời
khỏi
khu an toàn thì trong phòng thí nghiệm lập
tức
bùng nổ
một
cuộc
khủng
hoảng
quy mô nhỏ,
bời
vì một
người
lớn
sống
sờ
sờ
vừa
mới
mang về
đột
nhiên biến
mất
không có căn cứ,
loại
hiện
tượng
này còn dọa
người
hơn cả
đám giả
thần
giả
quỷ trên núi Phúc Thọ
kia!
Sau khi rời
khỏi
khu an toàn, Du Hành cũng không lo lắng tới
tình trạng
cơ thể
của
mình cho lắm,
nếu
như biến
đổi
thành người
sâu thì cậu
đã biến
đổi
từ
sớm
rồi.
Hơn nữa
hiệu
quả
của
dung dịch
cải
tạo
gen quá rõ ràng, nếu quả
thực
có gen của
côn trùng muốn
làm biến
đổi
cậu
thì đôi bên sẽ
tranh đấu
tới
ngươi chết
ra sống,
tuyệt
đối
không thể
sóng êm biển
lặng
như lúc này được.
Được
rồi,
có lẽ
cậu
chỉ
tình cờ
bị
đau bụng
mà thôi.
Chỉ
là cậu
không nghĩ tới,
một
chuyến
tới
khu an toàn này vậy
mà lại
chọc
phải
phiền
toái. Khi ngồi
trên xe, Du Hành lại muốn
lên đường
tiếp.
Ở
trong thời
đại
quái sâu hiện
diện
khắp
mọi
nơi như này, muốn
tìm một
người
quả
thực
rất
khó khăn, thế
nên cậu
chỉ
cần
rời
khỏi
khu vực
này thì sẽ
không cần
phải
sợ
bị
tóm về
làm thí nghiệm
nữa.
Tìm sách là kế
hoạch
lớn,
không thể
sửa
đổi
được.
Khi nhìn lên bảng
chỉ
đường,
Du Hành chợt
dừng
xe lại,
nhớ
tới
chuyện
mà ông chủ
tiệm
nói. Vẫn
luôn chỉ
nghe chuyện
của
núi Phúc Thọ
từ
miệng
người
khác, cậu
vẫn
chưa tận
mắt
nhìn thấy
đâu, khá là tò mò với Thần
Long Nương Nương trong miệng mọi
người,
mà thứ
càng khiến
cậu
tò mò hơn nữa
chính là dịch
hóa rồng
kia.
Suy nghĩ một
hồi
liền
quyết
định
lên núi Phúc Thọ
nhìn thử.
Đường
lên núi không khó khăn, núi Phúc Thọ vốn
là nơi nổi
tiếng
trong địa
phương, sau đó cũng bởi vì sâu mà "Thanh danh khét
tiếng".
Đường
đi lên núi cực
kì dễ
nhận
biết,
mặc
dù đường
chính đã bị
quản
lí trong khu an toàn phong bế nhưng những
con đường
mòn khác lên núi vẫn còn rất
nhiều,
ngay cả
xe cũng có thể
đi lên được.
Dọc
theo đường
đi, đường
núi quanh co gập
ghềnh,
hai mươi mấy
con đường
vòng ngoằn
ngoèo. Ở
đây Du Hành cũng có thể thấy
một
số
người
đang đi bộ
lên núi, thấy
có xe cũng không nhìn quá lâu.
Không trách khu an toàn không coi
núi Phúc Thọ
ra gì, loại
điệu
bộ
này của
bọn
họ
quản
lí căn bản
không buồn
để
ý, ai cũng có thể
lên núi, muốn
mai phục
thì mai phục,
mà khu an toàn luôn tự nhận
cái gì cũng nắm
trong lòng bàn tay nên lúc này mới bị
trúng chiêu vì khinh thường.
Núi Phúc Thọ
lớn
vô cùng, nghe nói trước kia còn có mười
mấy
xóm nhỏ
trải
dài từ
trong núi xuống
dưới
chân núi, Thần
Long Nương Nương cũng là một người
trong thôn Mộ
Đắc
đó. Sau khi vào trong núi, ấn tượng
đầu
tiên của
Du Hành đối
với
ngọn
núi này chính là quái dị. Quái sâu và người
hoạt
động
ở
khắp
nơi, có người
thờ
ơ, có người
thì có lẽ
là mới
tới
nên thỉnh
thoảng
lại
phát ra thanh âm chói tai.
Sau đó những
con quái sâu sẽ
cắn
vào cổ
những
ai thét chói tai, mùi máu tanh lập tức
lan tràn khắp
mọi
nơi.
Du Hành cận
thẩn
dừng
xe ở
một
con đường
trải
xi măng phẳng
lì, con đường
trước
mắt
đã hẹp
tới
mức
xe không thể
đi được
rồi.
Bên cạnh
có cắm
một
tấm
ván, trên mặt
ván xù xì có viết:
Không được
thét chói tai, nói chuyện lớn
tiếng
ồn
ào.
Có lẽ
người
tới
đât lần
đầu
sẽ
cho rằng
chỉ
là nhắc
nhở
qua loa mà thôi, nhưng chỉ cần
để
ý tới
hành động
của
đám quái sâu kia liền biết
đây là lời
khuyên đúng sự
thật.
"Cậu
tới
từ
đâu?"
"Tới
từ
khu an toàn bên dưới."
"Ồ,
thấy
tấm
bảng
kia chưa? Khi vào núi, Thần Long Nương Nương
sẽ
phù hộ
cho cậu,
chỉ
cần
cậu
không lớn
tiếng
nói chuyện
làm quấy
rầy
tới
các vị
đại
nhân sâu thì nơi này rất an toàn!"
"Được,
vậy
lúc nào mới
có thể
nhìn thấy
Thần
Long Nương Nương?"
Nghe thấy
vậy,
bà cụ
liền
cười
toét miệng:
"Mọi
người
ai cũng muốn
nhìn thấy
Thần
Long Nương Nương cả, nhưng Thần
Long Nương Nương không dễ dàng ra mặt
gặp
người
ngoài đâu, kia, cậu
xem đi..." Nói rồi bà cụ
chỉ
về
phía dãy núi phía xa: "Bên kia chính là nơi Thần
Long Nương Nương ở,
ở
đó có rất
nhiều
Long thị
về
và đại
nhân sâu, nếu
không phải
Thần
Long Nương Nương cho phép vào mà cậu vẫn
cố
chấp
muốn
vào thì nhất
định
sẽ
bị
ăn thịt."
"Nhà lão vẫn
còn phòng trống,
muốn
tới
nhà bà cụ
này không? Tiền
thuê sẽ
ưu đãi cho cậu,
có được
không?"
Nói nhiều
như vậy,
cuối
cùng bà lão mới
nói ra mục
đích: "Chỉ
cần
là đồ
ăn đều
được,
mười
cân đổi
lấy
ở
trong một
tuần
lễ!
Rất
ít rồi
đó, cậu
thử
đi hỏi
những
người
khác xem, khẳng
định
còn đắt
hơn so với
nhà của
bà lão này."
Du Hành tính tình rất
tốt
hỏi:
"Nhà của
bà ở
chỗ
nào?"
Bà lão giơ tay chỉ
vào một
sân vườn
có ngôi nhà cũ nát lụp xụp,
một
đứa
bé kì quái cả
người
mặc
đồ
đỏ
thẫm
đang ngồi
xếp
chân ở
cửa,
cắn
ngón tay nhìn về
phía bên này. Thấy
Du Hành nhìn sang liền đưa tay vẫy
vẫy.
"Được
rồi,
một
ngày một
cân rưỡi,
được
không?"
"Được!
Thành giao!"
Du Hành đưa một
cân rưỡi
mì sợi
cho bà lão trước,
chính thức
mướn
một
căn phòng để ở.
Bà lão vô cùng vui vẻ
đi thổi
lửa
nấu
mì, đứa
bé chạy
tới
từ
cách vách híp mắt
cười
lấy
lòng Du Hành, sau đó lại đưa đồ
chôi của
mình cho cậu:
"Cho anh trai nè, anh chơi đi!"
"Cảm
ơn, cái này cho nhóc." Cậu nhận
lấy,
sau đó đưa cho cậu
bé một
cái móc khóa làm quà đáp lễ, đứa
bé thấy
vậy
thì càng vui vẻ
hơn, vừa
hé miệng
cười
cái nước
miếng
đã rớt
xuống.
Con gián lớn
và mấy
con sâu nhỏ
trong tay cực
kì ôn nhuận,
Du Hành nghiên cứu
chúng một
hồi
liền
hỏi
đứa
bé: "Em lấy
nó từ
đây thế?"
"Ở
đó, chỗ
đó có rất
nhiều
côn trùng con, anh muốn thêm sao?"
"Để
anh tự
đi xem sao, cảm
ơn em nhé."
Ngoại
trừ
việc
không thể
lớn
tiếng
làm ồn,
coi thường
quái sâu một
lời
không hợp
liền
ăn thịt
người
ra thì cuộc
sống
trên ngọn
núi này yên lặng
tới
quỷ
dị.
Đám trẻ
con tụ
chung một
chỗ
nhỏ
giọng
nói chuyện,
nằm
sấp
bên hồ
nước
móc bùn, rồi
lấy
một
bàn tay đầy
bùn trét lên mặt
bàn bè của
chúng. Sau đó cả
hai im lặng
cười
nhẹ
trừng
nhau, rồi
đụng
bả
vai nhau một
cái.
Nếu
như quái sâu không ăn thịt người
thì dáng người
của
chúng rất
nhỏ,
không hề
đáng sợ
chút nào.
Du Hành đi tới
bên cạnh
hồ
nước,
mấy
đứa
trẻ
cũng không sợ
người
lạ,
trái lại
còn nhìn cậu
liên tục.
Tới
gần
nhìn, tình cảnh
trong hồ
nước
thực
sự
quá đáng sợ,
bên trong rậm
rịt
đều
là đám quái sâu mới
sinh. Mà bọn
nhỏ
kia lại
không hề
sợ
hãi, gan lớn
dùng tay bắt
mấy
con, lại
dùng tấm
lưới
đi mò, cuối
cùng còn châu đầu
bình luận:
"Con này gầy
quá, đổi
sang con khác."
"Con kia mắt
lớn
hơn một
chút, nhưng tớ
muốn
lấy
con này rồi...
Không thì đổi
cho tớ
đi mà!"
Đoạn
đối
thoại
của
mấy
đứa
trẻ
này nếu
ở
bên ngoài thì nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Nhìn xung quanh một
vòng, chân Du Hành liền di chuyển
tới
bên cạnh
ruộng.
Lúc này trong ruộng
cũng thấy
một
đám quái sâu đang bò luộm nhuộm
bên trong.
Thể
không thể
tưởng
tượng
được
cái lãnh địa
này như thế
nào.
Nhận xét
Đăng nhận xét