Chương 165: Tai họa sâu bọ 21


Hai mắt của người đàn ông sáng rực lên: "Đại ca à, anh nhìn thử đi, mọi người ở đây cũng chẳng dễ dàng gì, có thể gặp nhau cũng là do duyên phận rồi, hay là anh thả chúng em ra đi! Sau này có cái gì đáng tiền em đều tặng cho anh hết!"

Lúc nói chuyện, trong mắt của gã ta giống như có một lượng lớn máu đang di chuyển khiến cho người ta không thể nhìn rõ tâm tình của gã, chỉ có thể thấy đó là đôi mắt vô tình mà thôi. Dù vẫn đang nói tiếng người nhưng mùi hôi thối từ miệng gã không ngừng thoát ra, cái cổ bị biến dị trở nên vô cùng to khỏe, gân xanh nổi thành từng cục.

Cơ bản không hề giống người bình thường.

"Có phải, anh rất muốn ăn tôi không?" Câu này của Du Hành làm gã ta ngậm miệng ngay lập tức.

"Sao, sao có thể chứ ha ha...." Gã nở nụ cười hữu nghị, kết quả lại khiến nước miếng mất tự chủ rơi xuống ròng ròng.

Du Hành bịt miệng bọn họ lại, cậu không muốn nghe họ nói chuyện nữa.

Từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy bên ngoài bờ tường có một chiếc xe buýt, đó là phương tiện đi lại của họ. Đêm hôm khuya khoắt lại dám nghênh ngang lái xe đi như vậy, có thể thấy rõ họ không sợ quái sâu.

Thật ra nếu không phải tên Long Vệ Sĩ này quá mức xấu, thân thể lại vặn vẹo quái dị thì có lẽ cậu sẽ thực sự động tâm. Có thể tùy ý đi lại như lúc ở thế giới tang thi kia đúng là cơ duyên khó cầu.

Bị những người đằng sau nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo giống quái sâu làm cậu cảm thấy như đang vác mũi nhọn trên lưng ấy.

"A a a!!"

Nhìn thấy Du Hành quay người lại, họ lại tiếp tục kêu lên. Nhưng cái bộ dạng không giống người này, dù cho có đấu tranh cỡ nào cũng không thể mang lại cho người làm đồng bào như cậu cảm thấy thương hại khoan dung.

Cậu nổi sát tâm từ lâu rồi.

Sau khi giết hết những người này theo kế hoạch thì Du Hành lại nhét cái hộp kia vào nhẫn trữ vật, định khi nào xong chuyện này, tiện đường sẽ xử lý sau.

Người trong núi khó rõ ngày tháng bên ngoài, bây giờ cậu đang trong trạng thái đó.

Sau khi đến khu an toàn, cậu mới phát hiện không khí ở đây không đúng. Cậu nghi ngờ nộp cái hộp này lên cơ quan.

"Lại là cái này? Ài, đúng là thứ hại người mà!"

Du Hành hỏi: "Thứ này xuất hiện nhiều lắm sao?"

"Ừ, không biết người bên núi Phúc Thọ đang muốn làm cái gì, hai tháng nay đưa rất nhiều những thứ như này sang, ở khu an toàn có nhiều người không biết, cứ ngu ngốc ăn hết cuối cùng dẫn tới mất mạng!"

Lại có một nhân viên công tác khác khen ngợi Du Hành: "Cậu thanh niên trẻ tuổi chững chạc này, nhất định phải cẩn thận, đừng ăn uống bừa bãi nếu không sẽ phải chịu hậu quả đó."

Nhận được khích lệ cùng với một chút phần thưởng, Du Hành lại đặt căn phòng mình ở lần trước, phát hiện ông chủ này không phải người lần trước, cậu cũng thuận miệng hỏi đôi chút, hóa ra ông lão khi trước đã mang cả nhà chạy tới núi Phúc Thọ rồi.

"Cố gắng sống thật tốt, còn bảo tới núi Phúc Thọ là có thể tránh được nguy hiểm do đám quái sâu kia mang lại, nhưng tới ấy rồi sống cùng một đống trùng nhân chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?" Ông chủ mới đến tự nhận là em họ của ông chủ trước kia, vô cùng không hiểu cách làm của anh họ, cứ gặp người là lại nhắc đến việc này, lúc Du Hành tới tá túc lại vừa đúng lúc nhắc đến nên ông ta lại đào chuyện lên.

"Mọi người vẫn nên nghe lời mấy lão lãnh đạo và phát thanh nói một chút, trốn tránh là hèn nhát, chúng ta phải dũng cảm đấu tranh với quái sâu!"

Du Hành cười: "Vâng, ông nói đúng lắm." Đa số cấp cao đều vì để mọi người có thể sống tốt hơn, nếu như loại dung dịch hóa rồng kia thật sự có công hiệu thì sao có thể không để tâm đến? Nếu quả thật có thể giống núi Phúc Thọ nói, xưng bá trùng giới thì không phải rất tốt sao?

Nhưng thật ra, dung dịch hóa rồng chỉ có thể tạo ra một đám người không ra người trùng không ra trùng lại còn ăn thịt người. Thần Long Nương Nương ở trên núi Phúc Thọ đã quy định bọn họ không được ăn người trên núi mà phải xuống khu vực an toàn, tấn công những người còn sống sót ở đây, bao nhiêu đội đi săn đã bị công kích lúc đi ra ngoài rồi?

Đi tới nơi dòng người tụ tập, đủ loại tin tức tràn đến tai Du Hành, thế cậu mới biết tại sao lần này đến, khu an toàn lại có bầu không khí kỳ dị đến vậy.

Hóa ra vào bảy ngày trước, Thần Long Nương Nương ở núi Phúc Thọ đã dẫn một đám tín đồ công khai đi đến trước khu cách ly kiểm tra của khu an toàn để cầu phúc.

Nghe nói khi ấy có hàng ngàn hàng vạn quái sâu nằm sấp xuống đất, nghe lời vô cùng. Đến khi cầu phúc vừa kết thúc, đại quân quái sâu tự động rút đi, để lại vô số sự kinh ngạc, nghi ngờ và cũng đào lên dục vọng tiềm ẩn trong lòng một số người.

Người muốn đi, khu an toàn muốn ngăn cũng không được. Đầu tiên là thuyết phục giáo dục, ví dụ một vài ví dụ tiêu cực rồi giảng về khoa học một chút. Không ít người xúc động nhất người, đại đa số đều kịp tỉnh táo lại. Nếu vẫn chưa tỉnh táo thì lại tiếp tục giáo dục.

Cuối cùng vẫn không thể nhìn bọn họ tự đi tìm cái chết được!

Nhưng vẫn sẽ có người lặng lẽ rời đi, dù sao chỉ cần không nói, đội tuần tra làm sao biết mấy người muốn đi săn hay là đi lên núi Phúc Thọ chứ?

Khó mà phòng được!

Ảnh hưởng của sự kiện lần này thật sự quá lớn, khu an toàn đã bắt đầu sử dụng biện pháp khẩn cấp, niêm phong toàn bộ khu lại, không cho phép người khác ra ngoài. Mấy ngày nay, phát thanh ở khu an toàn phát liên tục, đến lãnh đạo cũng phải nói chuyện vài lần mới có thể áp chế cảm xúc của người dân, kéo lý trí trở về.

Hôm qua mới mở lại khu an toàn, Du Hành cũng trở về đúng lúc.

"Thần kỳ vậy sao?" Du Hành hỏi thêm một vài chi tiết.

 

"Đúng là thần kỳ thật, quái sâu lớn như thế, nói quỳ là quỳ, nói đi là đi, bảo đứng nghiêm là đứng nghiêm chứ đừng nói đến thần kỳ bao nhiêu!" Ông chủ bán đồ ăn sáng nói say sưa. Nhìn Du Hành như có điều suy nghĩ xong còn khuyên cậu: "Cậu nghe thì nghe chứ đừng lên núi đấy, không tôi sẽ mang tội lớn lắm đấy."

 

"Tại sao lại là tội lớn? Cháu nghe bảo có nhiều người đã đi rồi mà."

 

Ông chủ đặt cái muỗng xuống rồi cau mày nói: "Thật ra lãnh đạo nói rất đúng: không phải tộc ta trong lòng ắt có suy nghĩ khác. Vừa xuất hiện bọn chúng đã ăn thịt người, ăn hết không biết bao nhiêu người rồi. Song còn làm ra mấy thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, nhìn thế nào cũng không phải con đường nên đi. Khu an toàn tốt biết bao, cơm no áo ấm, hồi trước cũng vừa cho ra máy lọc nước, cuộc sống sau này cũng sẽ ngày càng tốt hơn."

 

Đa phần mọi người đều có suy nghĩ giống ông chủ bán bữa sáng. Chưa đến hai ngày sau, Du Hành cảm nhận được một trận gian khổ đang gấp gáp đến đây, khu an toàn phía Tây như đang ấp ủ một biến cố đáng sợ.

 

May mắn, may mắn. Cậu nghĩ, Trầm Vân Hương mà nhà họ Lâm đang ở không gặp việc đáng lo này. Nhưng nếu không xử lý tốt chuyện bên này thì rất có khả năng nó sẽ lan ra toàn quốc gia mất.

 

Khoảng cách, mãi mãi sẽ không phải nguyên nhân để kẻ có dã tâm kiêng dè.

 

Cậu quyết định tạm thời không ra ngoài, ở lại khu an toàn quan sát tình hình gần đây nhất.

 

Lúc đầu cậu cứ nghĩ sẽ có hai thế lực giằng co nhau, nhìn từ cách hành sự của núi Phúc Thọ, bọn họ dùng tín ngưỡng để câu dẫn, câu dẫn dục niệm từ đáy lòng để con người tự giác đi tới cửa.

 

Có lẽ khu an toàn cũng có suy nghĩ như thế, thế nhưng phòng bên ngoài mà lại quên phòng bị bên trong.

 

Trong đêm của một ngày nào đó, khu an toàn xảy ra chuyện.

 

Thực tế, cách hành sự của núi Phúc Thọ chủ yếu là để các quan chức cấp cao bên khu an toàn thả lỏng cảnh giác, mà bọn họ cũng ôm ít nhiều ý khinh thường: Chỉ có sợi cỏ dựng làm bàn, công trình, thiết bị, chính sách phúc lợi các thứ đều không có! Cùng lắm cũng chỉ lừa lọc một vài người rồi kéo họ qua thôi.

 

Lừa gạt rất có khả năng? Nói trắng ra thì ở cái thời đại này, sống là một loại đấu tranh, toàn bộ mấy cái sản phẩm khoa học kỹ thuật thời hòa bình còn không có. Thần Long Nương Nương cái gì? Lá bài này đánh ra cho dù tốt cũng không thể sống như hoàng đế được.

 

Cho nên các quan chức cao cấp trong khu an toàn đều có ý giống nhau, bên trong núi Phúc Sơn là một đám người không an phận, mưu lợi, muốn tự mình làm vua.

 

Hiện tại không có nhiều người mang trong mình tư tưởng làm nô lệ, đồng ý cúi đầu quỳ liếm chân của cái vị gọi là Thần Long Nương Nương đâu, cho dù có thì cũng chỉ là đang có mưu đồ thôi. Dù sao ngọn núi của bọn họ lớn như vậy, làm sao mở rộng địa bàn được?

 

Muốn vũ khí không vũ khí, muốn vật tư không vật tư, thường xuyên tới bên ngoài chỗ kiểm tra cách ly kia làm chút hoạt động cướp bóc.

 

Tính là đi cấu kết với người khác cũng chỉ có thể cấu kết với một số thế lực nhỏ không đáng chú ý thôi.

 

Không phải quan chức cấp cao ở khu an toàn khoe khoang nhưng bọn họ có mọi thứ súng đạn, thành lũy, rõ là không để giáo phái nhỏ này vào mắt. Cùng lắm là dân chúng bị kích động thì quản lý có hơi phiền thôi.

 

Thêm nhiều loại nguyên nhân khác nữa đã dẫn đến một sự cố họ không thể bảo vệ tốt cho khu an toàn.

 

Nói đến sự cố lớn này, phải nhắc đến vật phẩm mấu chốt: dung dịch hóa rồng. Thứ đồ này sớm đã thông qua các con đường ở khu an toàn, thật ra đây là một thứ có khả năng hòa tan trong nước của núi Phúc Thọ, đáng người kia không còn từ ghê tởm nào có thể diễn tả được nữa.

 

Khu an toàn có hơi nghiêng về việc bên trong núi Phúc Thọ thí nghiệm trên cơ thể người mới có thể làm ra mấy cái Long vệ sĩ kia, dịch hóa rồng chỉ là đồ ngụy trang, dù kiểm tra đến mức nào thì cũng chỉ là nước thải, uống nhiều cũng chỉ gây tiêu chảy.

 

Thế nhưng dịch hóa rồng này gần như đã hủy toàn bộ khu an toàn.

 

Trong một đêm nào đó, trong khu an toàn bỗng dưng có một lượng lớn người dân cảm thấy khó chịu trong người. Tất cả tổ chức y tế đều hoạt động trở lại nhưng vẫn không đủ dùng. Trong đoàn bác sĩ, y tá cũng có người cảm thấy khó chịu.

 

Khu an toàn tranh thủ từng phút, mở ra dự án mới, tất cả mọi người đều bước vào trạng thái chiến đấu. Vào đêm ấy, không có cảnh chém giết quái sâu hoành tráng mà chỉ có cảnh tượng thảm kịch nhân loại ôm lấy cơ thể mình, đau khổ than khóc.

 

Cơ thể khó chịu xuất hiện không có báo trước, đầu tiên là đau bụng kịch liệt, xét nghiệm máu và chỉ tiêu, tất cả đều rối loạn, không thể nhìn ra quy luật. Số bệnh nhân tăng nhanh, bên trong cũng loạn cả lên.

 

Bệnh nhân bị đau bụng đã bắt đầu tiến vào giai đoạn hai, ngũ quan xảy ra biến hóa, bề mặt cơ thể nổi lên vỏ thô ráp. Sau đó mắt đỏ lên, miệng chảy nước bọt ——

 

"A!!!" Đứng ở bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết khiến Du Hành hốt hoảng, tưởng chừng mình đang ở thế giới tang thi!

 

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Họ biến thành quái sâu rồi!"

 

Người túc trực ở đó trở nên loạn tung lên, do quá nhiều người xuất hiện triệu chứng nên không thể cùng một lúc đưa hết vào bệnh viện được, thế nên người túc trực trì trệ rất nhiều bệnh nhân bên trong, những người bệnh nhân vừa nãy còn ôm bụng kêu khóc, người đến thăm chưa xảy ra nguy hiểm gì, nhân viên phục vụ còn giúp khống chế, kết quả bây giờ những người này lại tự giãy giụa, dây thường kia là để ngăn họ tự làm hại chính mình, yết hầu phát ra tiếng kêu chít chít, nhào về phía đám người đòi cắn.

 

Du Hành lập tức cầm băng ghế chặn người kia lại, phía dưới có người đàn ông đang không ngừng giãy giụa, cái cổ dài ra vô cùng kỳ diệu, sống chết muốn cắn cái chân cậu đang đạp trên băng ghế.

 

"Làm sao bây giờ?"

 

"Giết! Họ đã không còn là người nữa rồi!" Du Hành nói rồi cầm dao cắm xuống dưới ghế, lực giãy giụa lập tức biến mất.

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng nhìn những người kia cũng không tự chủ được mà hoảng sợ.

 

"Không được giết, đó là con tôi!"

 

"Không được!"

 

Ở thời điểm này, tình thân, tình yêu đã không còn tác dụng gì nữa, những người được an toàn cũng không nhận người.

 

Trên đường, có người đang chạy kêu cứu, có trùng nhân đang đuổi theo. Trời chưa sáng, đèn ở khu an toàn vì có sự kiện đột ngột phát sinh nên sáng trưng, nhưng lại khiến người ta mất đi cơ hội nhìn thấy ánh sáng bình minh.

 

Du Hành làm hết sức mình, nhanh chóng thanh lý trùng nhân bên trong nhà, đồng thời bảo chủ nhà đóng cửa, sau này nhận được mấy cái danh hiệu "Lãnh huyết vô tình", "Giết người không chớp mắt".

 

Hơn nữa sau này người nhà lấy lại tinh thần bắt đầu gõ cửa phòng mắng chửi cậu, bắt cậu đền mạng nhưng cậu không để ý.

 

Trông nơi này, rốt cuộc đến khi gần hừng đông thì tình thế cũng được khống chế. Dưới lực lượng vũ trang quy mô lớn, khu vực an toàn bị quét dọn triệt để một lần.

 

Giống như Long vệ sĩ ở trên núi Phúc Thọ, những người bị trùng hóa này hoàn toàn mất đi lý trí. Trong quá trình kiểm tra lại thì bị chết não.

 

Không khác cái xác không hồn là mấy.

 

Bởi vậy nên khu an toàn ra tay quyết liệt, lôi toàn bộ đi. Vào buổi trưa, dưới hành động lôi đình như vũ bão của quân đội trong khu an toàn, tình hình mới bắt đầu ổn định lại, bắt đầu tổ chức kiểm tra cơ thể cho toàn bộ người còn sống.

 

"Đừng tự tiện ăn cái gì, đừng uống nước! Khu an toàn sẽ thống nhất đồ ăn rồi phát ra!"

 

Điều tra ra được ngọn nguồn sự cố là ở trong nguồn nước, khu an toàn bắt được không ít người, bọn họ tuyên bố nguồn nước ở đây có dịch hóa rồng.

 

"Đây chính là kết quả của việc chúng mày không kính trọng Thần Long Nương Nương đó ha ha ha!"

 

"Thần Long Nương Nương thiên thu vạn đại!"

 

Du Hành kéo cửa sổ lên, mắng: "Bọn điên."

 

Chương 164                                                                                                 Chương 166

 


Nhận xét