Sau khi cúp điện thoại, Du Hành liền đi tắm.
Lâm Song Phượng tắm rửa nhanh hơn bình thường một chút, rồi nhanh chóng lên
phòng bếp nấu cháo.
Mấy ngày nay chỉ ăn lương khô và đồ ăn lạnh,
hơn nữa lại là mùa đông nên bà có chút khó chịu.
Chờ tới lúc Du Hành tắm rửa sạch sẽ ra ngoài,
bà bám theo hỏi mãi: "Con còn khó chịu chỗ nào không? Không biết bây giờ
bệnh viện thành phố ra sao rồi, hay là chúng ta tới đó khám thử được không...
Hoặc là tới bệnh viện khác quy mô nhỏ hơn cũng được, có lẽ nơi đó không sao
đâu."
Bà cho rằng lần Du Hành hôn mê là do bị thiên
thạch tổn thương.
Du Hành từ chối bà: "Mẹ, bây giờ con vẫn
tốt không cần phải tới bệnh viện đâu. Đúng rồi, hai ngày này mẹ liên lạc được
với cha chưa? Ở quê không sao chứ?"
Nói tới đây, Lâm Song Phượng nở nụ cười đáp:
"Có liên lạc." Mấy ngày nay con trai bà lâm vào hôn mê, tin tức tốt
duy nhất bà có được chính là cuộc điện thoại gọi tới của chồng. Mặc dù chỉ là
mấy câu nói qua loa nhưng ít nhất chồng bà vẫn bình yên vô sự.
Mẹ chồng bà không quen sống ở thành thị cũng
như không nỡ rời xa ruộng rau cùng với đàn gà đàn vịt ở nhà. Vì thế không rời
quê lên thành phố mà ở lại căn nhà cũ trong thôn, mấy tháng mới lên thành phố ở
biệt thự mấy ngày.
"Cha con nói đang trên đường về, có lẽ
sắp về tới nơi rồi?"
Nói tới, Lâm Song Phượng lại có hơi lo lắng,
sau cuộc nói chuyện điện thoại kia, dù bà có gọi lại thế nào cũng không thấy ai
bắt máy.
Du Hành cũng không có nhiều cảm tình cho lắm
với người cha của nguyên thân mà cậu chưa từng gặp mặt này, nhắc tới ông cũng
là vì muốn rời đi sự chú ý của Lâm Song Phượng.
"Đường núi ở quê không dễ đi, lại gặp
trận mưa thiên thạch lớn như vậy..."
"Người hiền tự có quý nhân phù trợ, cha
và bà nội của con chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
Nói thì nói vậy, nhưng người đã thật sự quay
trở về.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Lâm Vinh Tiêu đã
về tới nhà. Đúng lúc Du Hành và Lâm Song Phượng vừa ngủ dậy, không phải do thần
giao cách cảm với người thân của mình mà là do nhà họ bị con quái vật kia tập
kích.
Đám sâu kia bắt đầu gặm từ cửa sổ phòng
khách, ken két. Một số người không thể nghe được tiếng cọ vào thủy tinh, khi
nghe thấy ngực và răng sẽ bất giác trở nên khó chịu. Mà Lâm Song Phượng chính
là kiểu người như này, vì thế cả hai mẹ con đều bị tiếng động đánh thức.
Bật đèn phòng khách lên, đáng sợ, cửa kính
thủy tinh sát đất ở phòng khách hiện tại bị đám sâu bám đầu bên ngoài, con nào
con nấy béo múp míp, đôi mắt kép hồng hồng đỏ đỏ, nhìn cực kì dọa người.
Du Hành cầm theo dao tới gần, phát hiện cửa
sổ thủy tinh đã xuất hiện kẽ hở. Do chúng đang nằm úp lên cửa kính nên cậu có
thể thất được bụng của chúng. Cấu tạo có lẽ cũng giống với lưng, đều là một lớp
xác cứng rắc, từng đoạn chất chồng lên nhau, vừa tỉ mỉ vừa dày đặc, thoạt nhìn
rất khó phát hiện ra sơ hở để tấn công.
Ken két ken két...
Đám sâu há miệng không ngừng đập vào cửa kính
thủy tinh, nước dãi chảy dài một đạon. Tứ chi cường tráng hữu lực bám chắc trên
mặt kính, thân thể to lớn vững vàng và ổn định nằm trên cửa.
Leo còn giỏi hơn cả đám khí ở sở thú.
Thấy Du Hành tới gần chúng càng kích động
hơn, dùng hết công năng của mình đập mồm vào cửa kính. Du Hành tận mắt nhìn
thấy có một con nâng chân trước của nó lên, đập mạnh một cái vào mặt kính.
Cửa kính thủy tinh nhanh chóng xuất hiện hai
cái mạng nhện kẻ hở.
Tấm thủy tinh này sẽ sớm không thể chặn chúng
lại được nữa.
Du Hành kéo rèn xuống. Xem video cam giám sát
trước cửa ở ti vi không thấy có sâu, cậu có thể thuận lợi đi ra ngoài được. Cẩn
thận quẹo vào góc tường đi tới cánh cửa sổ thủy tinh sát đất kia. Có một con
sâu vừa hay quay đầu ra đằng sau thì thấy được Du Hành.
Cậu lui về phía sau mấy bước, con sâu kia bò
nhanh qua, ánh dao chợt lóe lên rồi đâm thẳng vào mắt nó.
Động tác của sâu dừng lại hai giây, sau đó
ngã xuống đất. Lớp xác cứng rắn bên ngoài đập mạnh xuống làm kinh động tới mấy
con khác.
Du Hành dán người lên tường, nghe thấy âm
thanh chân chạm đất của đám sâu kia.
"Chi chi chi chi!!"
Lâm Song Phượng nắm chặt cán dao chờ ở sau
cửa, hai mắt trợn lớn, cho tới khi nghe thấy tiếng con trai bà mở cửa mới thở
phào chạy tới.
Du Hành xách xác của sáu con sâu vào nhanh,
hành động này khiến Lâm Song Phượng phải phê bình sự lỗ mãng của cậu, sao lại
không đợi nhân viên diệt côn trùng tới xử lý, nên đã hỏi: "Sao con cầm mấy
thứ này? Rất bẩn."
"Con muốn nghiên cứu một chút, mẹ, nhà
mình có keo dán nhựa hay là keo dán thủy tinh không? Cửa sổ sát đất ở phòng
khách bị hỏng một số chỗ, cần phải sửa lại thật nhanh."
"Đứa nhóc này, trước tiên con cứ ném
chúng ra ngoài đi được không? Nếu trên người chúng có trứng thì sao?"
Nói rồi đưa tay ra muốn tiếp, nhưng Du Hành
đã tránh được: "Con có đeo bao tay mà, mẹ đừng đụng vào. Mẹ cứ đi sửa lại
cửa kính thủy tinh trước đi."
Lâm Song Phượng khuyên không được cũng không
còn cách nào khác. Đúng là lớn thì không cần mẹ nữa mà.
Lâm Song Phượng đi làm việc của mình, Du Hành
cũng bắt tay vào nghiên cứu cấu tạo của đám côn trùng này. Quả nhiên, cả người
nó từ cao tới thấp đều là giáp xác cứng rắn, chỉ có đôi mắt kép là nhược điểm,
trừ nhược điểm rõ thấy nhất ra thì chỉ có nơi tiếp giáp bụng và đầu nó là nơi
giáp xác mềm nhất. Tuy nhiên tính thực chiến không mạnh, chẳng lẽ nó còn ngu
tới nỗi đứng thẳng hai chân lên để lộ nhược điểm cho cậu chém hay sao?
Sau đó cậu tróc toàn bộ lớp giáp xác của nó
xuống, những bộ phận còn lại thì đào hố ném xuống, sau đó châm lửa đốt.
Thịt của nó bị lửa thiêu phát ra mùi thơm
không tệ. Nhưng bây giờ đồ ăn không thiếu, Du Hành không rảnh để đi nghiên cứu
xem thịt của nó có thể ăn được hay không. Toàn bộ lực chú ý của cậu đều rơi vào
lớp giáp xác vừa lóc được.
Lớp da ngoài thực sự rất cứng rắn, cũng hơi
dẻo, cầm dao thái chặt xuống cũng không xuất hiện tình trạng một dao đứt.
Thật ra, khi chặt con dao xuống thì độ rung
ngược lại cũng rất lớn, Du Hành dùng bảy phần sức của mình mới có thể chặt vào
được một chút lưỡi dao, nhưng lớp giác xác lại ngậm chặt lưỡi dao, muốn rút ra
cũng khó.
Lúc cậu lóc lớp da này, phát hiện nó dày
những một cm, bên trong lớp da liên kết tương liên với thịt, còn có thêm một
lớp mềm nhũn giống như tơ tằm vậy. Nhìn không kĩ còn tưởng là lớp mỡ, cũng dày
một cm.
Những sợi tơ dính chặt lấy lớp da bên ngoài
cùng, tựa hồ có tác dụng rất lớn.
Du Hành tự cho nó là đồ tốt, nếu xử lý tốt
còn có thể dùng để phòng vệ, chẳng qua cậu lại không biết nên làm thế nào với
thứ này.
Rửa sạch rồi phơi khô? Hay là hơ qua ngọn
lửa?
Lâm Song Phượng đã sửa xong cửa sổ thủy tinh,
nói: "Chờ trời sáng hẳn mẹ sẽ gọi thợ tới kiểm tra, mẹ sợ mẹ sửa không
được tốt."
Thấy con trai mình đang phiền não không biết
xử lý lớp da đám côn trùng như nào, bà liền đề nghị: "Dù sao cũng có nhiều
như vậy, sao chúng ta không thử một lần cho biết? Chờ trời sáng thì làm, giờ
con mau đi nghỉ ngơi đi."
Nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ sáng, Du Hành
cũng lười thay đồ đi ngủ: "Con không ngủ được nữa, mẹ đi nghỉ trước
đi."
Du Hành lấy một bộ da của sâu ra ngoài nướng
qua trên lửa. Sau khi nướng một lượt, lớp tơ kia đã co chặt lại bám vào da,
giống như một lớp mô vậy.
Khống chế nhiệt độ nướng thêm một lúc, Du
Hành phát hiện lớp da đã trở nên mềm nhũn! Du Hành lấy bộ da xuống, dùng nước
rửa chén dĩa và đeo găng tay cao su để rửa qua, hơi bóp một cái, quả nhiên đã
rất mềm rồi.
Xem ra phương hướng nghiên cứu đã đúng,
chuyện này khiến Du Hành cực kì vui mừng, vốn định tranh thủ thời gian nướng
thêm một lúc thì nghe được tiếng mở khỏa cửa.
Cậu đứng lên đi ra ngoài.
Đúng là tiếng mở khóa, chẳng lẽ cha ruột của
nguyên thân đã quay trở về sao? Hoặc là dì Hoàng giúp việc?
Cậu nhớ sau khi cậu vào nhà thì Lâm Song
Phượng đã khóa trái cửa rồi, người ở ngoài chắc chắn sẽ không thể cạy cửa được,
chỉ có thể gõ cửa gọi lớn mà thôi.
"Song Phượng! Hằng An! Mau mở cửa đi, là
cha đây! Mau mở cửa!"
Đúng là giọng của Lâm Vinh Tiêu!
Lúc Du Hành chạy ra mở cửa thì nghe thấy
giọng nói vui vẻ và kích động của Lâm Song Phượng đang chạy từ phòng ngủ ra.
"Là cha con về rồi sao? Phải cha con
không?"
Lúc đi ra cửa, Du Hành hơi dừng chân nhìn màn
hình giám sát trên ti vi, bên ngoài có khoảng bốn năm người, phần lớn đều là
người quen trong trí nhớ của nguyên chủ cả.
Cậu chạy ra mở cửa, người bên ngoài nhanh
chóng đi vào.
"Song Phượng, em nhanh đóng cửa bên
ngoài vào đi!"
"Nhanh lên! Nhanh lên!'
Du Hành hơi cau mày nói: "Để con
đi!" Sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài khóa cửa lớn lại.
Bên ngoài cửa có một chiếc xe đang đỗ, bề
ngoài nhìn cực kì thê thảm, mức độ hư hại rất lớn. Cửa xe không khóa, cậu thuận
tiện lái luôn vào nhà để xe, sau đó vào phòng khách bằng cửa sau.
Sau khi tiến vào phòng khách liền nghe được
một giọng nói rất lớm.
"Ai dô, Hẳng An đáng yêu của bà, mau ra
đây cho bà xem cháu nào!"
Du Hành nhận ra người này chính là bà nội của
nguyên chủ, còn một người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm một đứa nhỏ khoảng ba tuổi dỗ
dành thì cậu không nhận ra.
Cậu đi tới bên người bà nội Lâm để bà nắm
tay, bà nội Lâm nói: "Mau tới đây xem em trai họ con, còn đây là con của
dì Chu, con từng gặp bao giờ chưa?"
Bà nội Lâm ôm đứa trẻ trong lòng người phụ nữ
kia, hiền từ chỉnh lại cổ áo cho bé, tỏ ý Du Hành mau nhìn thử.
Lâm Song Phượng cũng híp mắt cười nhìn đứa
trẻ: "Bộ dáng thật giống với Quân Phương." Biết Du Hành không biết là
ai liền mỉm cười nói: "Để mẹ giới thiệt cho con, đây là dì của con, tên
Quân Phương, họ Chu, cũng là người cùng quê với chúng ta."
Du Hành liền gọi một tiếng dì Chu.
Chu Quân Phương có chút mất tự nhiên đáp một
tiếng, sau đó cười xấu hổ.
Rốt cuộc thì người cũng đã về, bà nội và người
cùng quê cũng cùng trở lại, chuyện này chính là hai chuyện cực kì tốt đối với
Lâm Song Phượng.
Mấy ngày trước bà cực kì sợ hãi, nhưng hiện
tại chồng bà đã trở về nên tinh thần của bà trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Mọi người ngồi xe cả đêm phải không? Mau
đi nghỉ ngơi một lúc đi, em sẽ đi làm chút đồ ăn nhẹ."
Lâm Vinh Sương trở về phòng ngủ ở tầng hai,
bà nội Lâm thì ngủ ở phòng mình, còn Chu Quân Phương thì bồng con vào ngủ trong
phòng khách ở tầng một.
Lâm Song Phượng vừa lấy gạo vừa nói nhỏ chuyện
của Chu Quân Phương với Du Hành: "Lúc con còn nhỏ đã từng gặp dì Chu rồi,
chắc con quên thôi."
Lâm Vinh Tiêu lập nghiệp bằng hai bàn tay
trắng, quê của nhà họ là một thôn làng vắng vẻ trên núi, phong tục ở đó vẫn
mang chút hơi thở thời phong kiến, Lâm Song Phượng chính là con dâu nuôi từ nhỏ
nhà họ Lâm.
Chuyện này không phải là chuyện hiếm ở trong
thôn, nhưng bà cũng coi như là người may mắn vì nhà chồng đối xử với bà rất
tốt. Nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như con dâu trong nhà vẫn là chuyện khá
đáng tiếc.
Khi bà thấy Chu Quân Phương vừa mới năm tuổi
đã bị bán làm con dâu nuôi nhà hàng xóm liền giúp đỡ cô trong khả năng của
mình.
Dĩ nhiên Lâm Song Phượng không đủ khả năng
giúp Chu Quân Phương thoát khỏi tình cảnh trở thành con dâu nuôi từ bé, mà là
dỗ dành cô ấy, chỉ cô nên ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút nếu không muốn bị
đánh đòn, đôi lúc còn lén cho cô nhóc thêm đồ ăn.
Sau đó Lâm Vinh Sương rời thôn, chỉ ngày lễ
tết mới về nhà, bà cũng không quên mua cho Chu Quân Phương chút lễ vật. Lúc Chu
Quân Phương lớn một chút thì tặng cho sách vở. Khi đó Lâm Vinh Tiêu đang lăn
lộn bên ngoại xã hội, ăn không ít đau khổ chuyện thiếu học, vì thế phải bổ sung
kiến thức rất nhiều.
Lâm Song Phượng không được đi học nên luôn
cảm thấy học hành là chuyện tốt, cũng muốn Chu Quân Phương có thể nhìn sách vở
nhiều một chút, đừng giống như bà một chữ cũng không nhận ra nổi.
Có thể nói, trước khi Lâm Hằng An được sinh
ra thì Lâm Song Phượng đã coi Chu Quân Phương như con gái lớn của mình. Bà đặt
hết trông đợi của mình lên người Chu Quân Phương đầu tiên.
Sau đó Chu Quân Phương kết hôn, gia đình bên
đó thấy quan hệ của Chu Quân Phương với nhà họ Lâm rất tốt nên đối xử với cô ấy
khá tốt.
"Nhưng mệnh của dì ấy không tốt, năm
ngoái chồng vừa xảy ra tai nạn nên mất rồi." Nói tới đây, Lâm Song Phượng
than thở :"Lúc cha con đón bà nội thì không biết tại sao lại đưa cả hai mẹ
con họ về đây, để chút nữa mẹ hỏi thử."
Không phải Lâm Song Phượng không hoan nghênh
hai mẹ con họ, mà là mẹ chồng của Chu Quân Phương vẫn còn sống, sau có thể để
mẹ chồng ở nhà ăn tết một mình chứ?
"Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì
hay không."
Du Hành vừa nghe mẹ kể chuyện vừa nghiên cứu
tiếp bộ da của đám trùng kia.
"Hằng An, con đi gọi cha con xuống ăn
đi." Lâm Song Phượng vừa lau tay vừa đi gọi bà nội và Chu Quân Phương.
"Vâng."
Nhận xét
Đăng nhận xét