Chương 147: Tai họa sâu bọ 03



Du Hành đỡ Lâm Song Phượng ra bên ngoài ngồi, sau đó lại rót cho bà một ly nước: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lúc đi."


Lâm Song Phượng suy yếu gật đầu.


Du Hành quay lại phòng đọc sách xem tin tức. Mặc dù truyền hình trực tiếp trên ti vi đã bị cắt nhưng những cao thủ máy tính có ở khắp nơi, họ đã sớm hack được dữ liệu rồi.


"Quái vật phòng giải phẫu! Nguyên nhân là do thiên nhiên hay là vẫn là do đám thiên thạch kia mang tới?" Tựa đề đã khơi đậy tính hiếu kì của mọi người, hấp dẫn một đống người xem.


Có lẽ, chuyện này mới chỉ là mở đầu.


Liên tục có người đăng bài, phát sóng trên các trang mạng xã hội (software), cho mọi người thấy sự thật về trùng ăn thịt người vừa mới xuất hiện!


"Đại Bảo nhà tôi bị thiên thạch va gãy chân, lúc tôi băng bó vết thương cho nó thì đột nhiên nhìn thấy có thứ cử động bên trong! Ban đầu chúng bò ra ngoài nhỏ như con kiến, sau đó lại gặm đùi của Đại Bảo nhà tôi, gặm hết đó!


Cha tôi lập tức kéo tôi rời khỏi, tôi đã trơ mặt nhìn Đại Bảo bị nó ăn sạch, ngay cả xương cũng không còn. Còn đám quái vật kia thì lớn nhanh như thổi, chờ tới lúc cha tôi cầm theo dao thái đuổi tới thì chúng đã lớn nhanh như quả bóng rổ rồi! [hình ảnh]"


Hình ảnh không quá rõ, có lẽ là chụp vội trong lúc hoảng sợ, sau cánh cửa là một đám quái vật, ánh đèn không tốt nên có hơi mờ ảo, tuy nhiên có thể lờ mờ thấy được bộ dạng của nó.


"Đây là một con mà cha tôi đã đánh chết được, xác của nó rất cứng, ngay cả dao thái cũng không thể chém đứt. [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]."


Mấy tấm hình lần này thì cực kì rõ nét.


Bài đăng này đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn trên mạng. Có người nói là ghép ảnh, dù sao thì trên mạng đa phần thật giả lẫn lộn, rất khó có thể tìm ra chân tưởng, một tấm ảnh mơ hồ không rõ dĩ nhiên người ta sẽ nghĩ là hàng giả, đúng không? Còn mấy bức hình sau lại là ảnh một con côn trùng chết, chẳng ai tin nó từ nhỏ như một con kiến biến thành bộ dạng như này cả.


"Chú em cho rằng nó là khinh khí cầu sao? Muốn lớn là lớn được hả? Tung tin lá cải có biết tạo nên khủng hoảng cho xã hội thế nào không? Chủ thớt không nhớ khái niệm của Quan điểm xã hội chủ nghĩa về danh dự và sự ô nhục*?"


(*八荣八耻: Quang điểm xã hội chủ nghĩa về danh dự và sự ô nhục do tổng bí thư Hồ Cẩm Đào nêu lên trong kỳ họp thứ tư của Ủy ban toàn quốc lần thứ mười của Hội nghị Hiệp hương Chính trị Nhân dân Trung Quốc.)


Cũng có nhiều người tin tưởng vì họ cũng từng nhìn thấy.


Cư dân mạng huyên náo một trận, chờ Du Hành nhấn tải lại trang thì phát hiện mấy bài đăng hot đã biến mất.


Cậu liền mở trang web của chính phủ thì cũng không phát hiện tin tức mới nào.


Sinh vật giống như sâu bò ra từ cơ thể, hút máu thịt mà lớn? Vừa nghĩ tới sâu, Du Hành liền nghĩ tới [Vạn cổ chi vương], thì thế nhanh chóng mua hai viên, cậu nuốt một viên, một viên khác đưa Lâm Song Phượng uống.


Lâm Song Phượng nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"


"Là thuốc khiến côn trùng tránh ra, lúc con đi mua đồ tết thì mua luôn một thể, có thể giết hết ký sinh trùng trong dạ dày."


"Thối quá, con không bị người ta lừa chứ?"


"Không có khả năng đó đâu, con mua ở đường xx mà." Đường xx là con đường nổi danh cả nước với chuỗi cửa hàng bán thuốc trứ danh. Lúc này Lâm Song Phượng gật đầu: "Mẹ không uống đâu, gần đây mẹ không có triệu chứng đau bụng."


Trước kia sống ở quê, ngày nào cũng uống nước giếng nên trong bụng có giun là chuyện bình thường. Lâm Song Phượng cũng chẳng xa lạ gì với thuốc tẩy gian, nhưng hiện tại bà luôn nghĩ tới hình ảnh con quái vật trên ti vi kia, vì thế liền đâm ra ghét bỏ hơn. Bây giờ con trai lại cầm loại thuốc khó ngửi này tới bảo bà uống nên bà càng không muốn uống.


Du Hành dọa bà: "Mẹ, con vừa nhìn thấy một bài đăng..." Sau đó nói nội dung bài đăng cho mẹ biết.


Lúc này vừa hay chương trình mừng xuân năm mới kết thúc, tất cả các kênh truyền hình đều phát song tin tức mới nhất.


"...Thiên thạch rất nguy hiểm, trong đó có chứa trứng của một loài côn trùng chưa biết đến. Sau khi các nhà khoa hàng làm nghiên cứu sơ bộ thì biết được trứng của loài công trùng này thông qua trận thiên thạch đêm qua để tiếp xúc với có thể con người... hút máu ăn thịt của nhân loại, thuộc diện cực kì nguy hiểm!


Nếu ai đã từng tiếp xúc với thiên thạch, đặc biệt còn bị thương thì khả năng lớn trong cơ thể đã chứa trứng của nó, mong mọi người mau chóng cứu chữa, mau chóng gọi cho cơ sở y tế gần nhất!"


Lúc này Lâm Song Phương cũng không dám từ chối nữa, vội vàng rót nước uống thuốc. Sau khi nuốt thuốc xuống họng liền che miệng bình phục lại cảm giác buồn nôn, tránh việc nôn thuốc ra ngoài.


Hai người cùng uống thuốc diệt côn trùng, Lâm Song Phượng không có phản ứng gì, trái lại Du Hành thì lại cảm thấy không ổn, máu trong cơ thể lưu thông rất nhanh, hô hấp trở nên thô nặng, chắc là [Vạn cổ chi vương] đã bắt đầu phát huy tác dụng.


Cậu không tiếp tục để ý tới Lâm Song Phương mà quay về phòng khóa trái cửa.


Sau khi dùng mũi dao rạch mười đầu ngón tay, Du Hành chuyên tâm cảm nhận biến hóa của cơ thế, nếu [Vạn cổ chi vương] không thể khắc chế được trứng của ấu trùng thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng.


Nơi này khá gần với bệnh viện nếu lái xe đi, nhưng hiện tại bên ngoài rất loạn, chắc chắn sẽ không tới bệnh viện dễ dàng như trước được. Hơn nữa bệnh viện có thể xử lý được hay sao? Đó vẫn còn là một ẩn số.


Cũng may lần này [Vạn cổ chi vương] đã không khiến hắn phải thất vọng. Thấy mười đầu ngón tay bắt đầu chảy máu, Du Hành thở phào nhẹ nhõm.


Quá trình này kéo dài khoảng năm phút, máu chảy quá nhiều khiến Du Hành tối mờ cả hai mắt.


Thấy những quả trứng bé ti tẹo trong những giọt máu đang trôi lềnh bềnh trên chậu rửa mặt, Du Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Lúc mở cửa ra, Lâm Song Phượng đang loay hoay đứng ở cửa, thấy con trai ra thì mừng rõ nói: "Sao con lại đột nhiên tự giam mình trong phòng thế? Nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ sống thế nào giờ?"


"Mẹ, con thấy hơi lạnh, con muốn uống nước ấm." Sắc mặt Du Hành hơi trắng bệch. Lâm Song Phượng thấy con thảm như vậy thì nhanh chóng quên điều định nói, chạy đi nấu nước.


Du Hành uống chén nước đường đỏ chưng táo đỏ, cơ thể đang run rẩy vì choáng cũng chậm rãi bình phục lại.


"Tay của con.... Sao lại phải băng bó thế kia? Con bị thương sao?"


"Con bị dị ứng. Mẹ, con đói rồi, mẹ nấu cơm cho con được không?"


Lâm Song Phượng giậm chân nói: "Chúng ta đi bệnh viện trước đi."


"Không được."


Du Hành sống chết không chịu đi, Lâm Song Phượng cũng không kéo nổi cậu,


"Mẹ, con không sao mà, con chỉ hơi đói nên muốn ăn cơm thôi."


Lâm Song Phượng không biết làm cách nào, đành phải đi nấu cơm trước.


Được một lúc Du Hành lại cảm thấy đau bụng, vì thế chạy vào nhà vệ sinh thải ra mấy thứ kinh khủng kia, thoạt nhìn hình như là đám ấu trùng vừa nở.


Chờ cái bụng được nhẹ nhõm, Du Hành lại lên mạng tìm tòi thêm, cuối cùng thấy một cái video trên mạng.


Lúc Lâm Song Phượng gọi cậu xuống ăn cơm, Du Hành liền đưa video cho bà xem một lần.


"Đây không phải là bệnh viện chỗ chúng ta sao?" Vừa nhìn phần mở đầu video, Lâm Song Phượng đã nhận ra. Chỉ thấy trong màn hình, đám người đang hốt hoảng bỏ chạy. Trên tường, trên đất, trên bàn... trên người những ai ở đó đều bị đám sâu to như quả bóng rổ bâu lại kín người.


Đám sâu kia đang không ngừng gặm cắn con người, lớn lên nhanh tới nỗi lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, sau đó là cái miệng to như chậu máu lộ ra.


"A!"


Hai chân Lâm Song Phượng mềm nhũn.


"Hiện tại ở bệnh viện không an toàn." Nếu bây giờ mà [Vạn cổ chi vương] không có hiệu quả thì Du Hành nhất định sẽ giơ súng tự vẫn để rút lui khỏi nhiệm vụ này. Chỉ cần tưởng tượng viễn cảnh cả cơ thể ấp ra sâu ăn thịt người thì cho dù tâm trí có kiên định tới đâu cũng không thể chống đỡ được. Cũng may thuốc có công hiệu! Du Hành liền vui vẻ nhận nhiệm vụ này.


"Mẹ và con kiểm tra lại nhà một lần nữa, chặn lại hết chỗ hư hỏng và hở lại, đừng để đám quái vật này chui được vào trong nhà."


Du Hành nhận ra được Lâm Song Phượng là kiểu người phải chịu qua khổ mới có thể kiên cường nên đã tìm một ít chuyện cho bà làm. Bận rộn thì mới không luống cuống, sợ hãi bất an.


Lâm Song Phượng vừa nghe đã cảm thấy rất hợp lý: "Hôm qua thiên thạch đập vỡ một số cửa thủy tinh nhà chúng ta, không được, mẹ phải nhanh chóng đi bịt kín! Con đừng đi vội, mau ăn cơm trước đi, mẹ nấu xong rồi." Bà vẫn nhớ mình vừa gọi con trai xuống ăn cơm.


Hiện tại Du Hành vừa mệt vừa đói, cũng không từ chối mà đi ăn qua loa chút cơm cho đầy bụng, sau đó chạy chạy đi giúp Lâm Song Phượng.


Cửa thủy tinh bị thiên thạch va vào hỏng rất nhiều, chỉ có thể dùng tạm quần áo để lấp đầy.


Sau đó hai người ăn chút đồ ăn trong tủ lạnh, rồi đi nghỉ ngơi hồi sức.


Bận bịu cả đêm quả thực rất mệt mỏi.


Trước khi đi ngủ, Du Hành uống một viên đan dược kiejn thể, định chờ tới lúc cơ thể qua thời kỳ suy yếu sẽ uống dung dịch cải tạo gen.


Ngủ một giấc tới giữa trưa, cả tòa biệt thự rơi vào yên tĩnh, nhìn thời gian đã là một giờ hai mươi phút.


Căn phòng vẫn mang bộ dáng như trước kia, bước ngoặt lịch sử tối qua của nhân loại tựa như một cơn ác mộng trong đêm.


Tuy nhiên chỉ cần mở cửa sổ, đứng ở ban công nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy bóng người đang chạy loạn khắp nơi, trong đó có không ít người đang mặc đồng phục an ninh, là nhân viên an ninh của khu biệt thự tới dọn dẹp sâu.


Có một hai con sâu leo rất nhanh, luồn qua bụi cỏ chui lên tường rào, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.


"Ở chỗ đó!"


"Cẩn thận một chút!"


Một con sâu bò từ lan can vào, bò rề rà về phía Du Hành, cậu lập tức cởi dép đi trong nhà vỗ mạnh xuống! Con sâu to như cái chén nước này cũng không dễ đập như thế, khi đập xong thấy không xi nhê gì, Du Hành vội vàng ném nó xuống.


Một tiếng vang giòn giã vang lên, Du Hành thò đầu xuống nhìn. Con sâu kia lại bò dậy, tiếp tục leo tường. Tốc độ leo tường của nó rất nhanh, Du Hành cầm cái chày vừa tìm được gõ nó một cái, con sâu nát như hạt óc chó.


Du Hành đóng cửa sổ lại, tới phòng ngủ của Lâm Song Phượng xem thử, người vẫn còn ngủ.


Cậu tự nấu cho một một bát cháo, hơi ngẫm nghĩ một chút liền bỏ thêm đường đỏ và một ít đồ bổ vào. Sau khi ăn hết nửa nồi cháo ngọt lìm liền nấc một cái, thu dọn đâu vào đấy mới bắt đầu uống dung dịch cải tạo gen vào.


Để đảm bảo có thể ở trong điều kiện an toàn nhất, cậu chạy vào căn hầm dưới lòng đất, còn muốn mang theo cả Lâm Song Phượng vào cùng, những đồ ăn đã nấu chín cùng nửa nồi cháo trong bếp cũng được rời vào luôn.


Trong quá trình này Lâm Song Phượng ngủ rất say, vốn dĩ bà mới ốm dậy, lại thêm cả đêm qua không ngủ, người đã yếu lại bị dọa sợ nên vừa ngủ liền ngủ say tới bây giờ vẫn chưa dậy.


Không biết lúc bà tỉnh dậy thấy con trai cưng của mình đang hôn mê cùng với tờ giấy con trai lưu lại thì sẽ có cảm giác thế nào, nhưng hiện tại Du Hành không có thời gian để quản chuyện này.


Lại nói tới dung dịch cải tạo gen, mỗi lần uống đều khiến cậu sống dở chết dở, khó chịu tới mức phải hoài nghi nhân sinh.


Không biết có phải do linh hồn đã kháng dược tính của thuốc hay không mà lần này, sau khi uống xong ý thức của Du Hành vẫn rất tỉnh tác, bất kì thống khổ nào cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được. Chẳng qua cơ thể lại rơi vào ngủ say, quả thực là tức tới muốn chửi bậy.


Thà hôn mê còn hơn!


Chiều Lâm Song Phượng mới tỉnh dậy, khi thấy hoàn cảnh này bà rất kinh sợ. Sau đó liền thấy được tờ giấy mà con trai để lại, mặc dù chữ viết như gà bới nhưng vẫn có thể đoán được đại khái là hiện tại con trai bà muốn bà ở im chỗ này.


Dự tính ban đầu của Du Hành cũng rất đơn giản, mặc dù bên ngoài chưa loạn lắm nhưng vì cậu uống thuốc cải tạo, đây là khoảng thời gian cậu không thể hành động được. Nếu Lâm Song Phượng gặp phải chuyện gì bất trắc thì cũng không phải chuyện tốt, vì cơ thể đang chứa cậu là của Lâm Hằng An chân chính.


"Sao thế này?" Thấy con trai dù hôn mê vẫn cực kì thống khổ, lòng bà đau như dao cắt, không quản con trai nồng mùi thối vẫn ôm con vào lòng dỗ dành.


"Không sao, không sao hết, không đau nha...."


Qua bốn ngày, Du Hành mới tỉnh hoàn toàn. Sau khi tỉnh lại liền ăn hết một đống đồ ăn, chờ cơ thể tốt hơn chút mới ra ngoài thăm dò tình hình.


Tin tức tốt là nhà trên không có bất kì dấu hiệu bị xâm phạm và hư hại nào, bên ngoài cũng không xảy ra tình trạng mất khống chế. Điều này khiến Du Hành phải thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Đầu tiên Du Hành bấm điện thoại hỏi thăm tình hình của mấy người bên tổ diệt trùng, sau đó biết được đám sâu trong khu biệt thự đã được xử lý sạch sẽ và thiên thạch cũng được dọn dẹp hết.


"Tình hình thương vong thế nào?"


"Có chín người chết, hai mươi mốt người bị thương. Nhưng xin ngài yên tâm, những người tử vong đa phần là do bị thiên thạch đập thẳng người... Ngài xem tin tức chắc cũng biết trong thiên thạch có chứa trứng của sinh vật lạ, nó có thể ấp trứng trên cơ thể con người. Tuy nhiên sâu nhỏ nên xử lý rất nhanh chóng, nhân viên diệt trùng của chúng tôi cũng đang theo dõi gắt gao tình hình, mấy ngày nay ngài và người nhà hạn chế ra ngoài là được rồi."


"Được rồi, mọi người cực khổ rồi, nhớ chú ý an toàn."


"Cảm ơn ngài đã khích lệ, chúc ngài ngày mới vui vẻ." 


Chương 146                                                                                                                        Chương 148

Nhận xét

Đăng nhận xét