Chương 149: Tai họa sâu bọ 05

 

Trong lúc dùng bữa nhẹ, Lâm Vinh Tiêu nói: "Trong nhà chắc không còn nhiều đồ ăn, chờ một lúc nữa anh sẽ ra ngoài mua thêm."

 

Bà nội Lâm mang theo vẻ mặt đau khổ nói: "Chỗ nào cũng có đám sâu kia cả, vất vả lắm mới về tới nhà con còn muốn ra ngoài làm cái gì?"

 

"Vì chỗ nào cũng xuất hiện sâu nên con càng cần phải ra ngoài." Lâm Vinh Tiêu húp một ngụm hết nửa chén cháo: "Con thấy tình hình này có lẽ còn lâu mới khống chế được, tích trữ nhiều đồ ăn là tốt nhất."

 

"Nhà chúng ta còn rất nhiều đồ ăn, là do Hằng An mua lần trước." Lâm Song Phượng nói: "Anh không cần phải ra ngoài mua thêm đâu, rất nguy hiểm."

 

Du Hành nói: "Đồ ăn con để ở phòng dưới đất, đều là đồ tết và nguyên liệu con mua cho bạn trong lớp. Cha đi xem thử đi, nếu cảm thấy chưa đủ thì lại nói tiếp."

 

Sau khi xuống phòng dưới đất nhìn, Lâm Vinh Tiêu rất kinh ngạc.

 

"Hằng An làm tốt lắm!" Hiếm khi con trai làm chuyện có tầm nhìn nên Lâm Vinh Tiêu cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.

 

Du Hành cũng cười, nói: "Cha đừng có coi thường con! Dù sao con cũng là con trai của cha, chắc chắn rất có ích!"

 

Lời của cậu chọc cho mọi người bật cười, Lâm Vinh Tiêu phấn khích vỗ vai cậu, nói: "Rất tốt."

 

Vấn đề đồ ăn đã được giải quyết, Du Hành liền hỏi tình hình bên ngoài: "Mọi người đi đường có thuận lợi không? Con thấy xe hơi của cha sắp thủng thành cái sàng rồi."

 

Lâm Vinh Tiêu thu lại nụ cười, gật đầu đáp: "Rất nhiều sâu! Hai mẹ con con ở nhà nên không biết đâu, nó từ một con vật bé tí chỉ cần gặm người một cái liền lớn thành như này..." Ông vừa nói vừa khua tay tả: "Cha lái xe nghiền chết rất nhiều, trên đường còn phải dừng xe đổi bánh hai lần, xác của nó rất cứng, lại còn cực kì sắc bén! Trên đường là khung cảnh đáng sợ, hôm nay lái xe vào địa phận thành phố còn gặp quân đội, tiếng súng vang mãi không thấy dừng lại.

 

Nhưng càng đi về phía ngoại thành sâu càng ít, nhân viên diệt côn trùng của khu biệt thự làm ăn rất tốt, sạch sẽ không thấy con nào!" Sau khi khen lấy khen để nhân viên, ông lại nói: "Chờ khi nào tình hình an ổn một tí thì sẽ típ thêm tiền cho họ."

 

Lâm Song Phượng nhanh chóng kể ra chiến tích của con trai: "Con trai anh cũng rất giỏi! Xách con dao ra ngoài chém lũ quái vật kia, lúc ấy em còn sợ chết khiếp nữa kìa."

 

"Ôi, sao Hằng An có thể lợi hại như thế chứ? Không hổ là con trai của Lâm Vinh Tiêu này." Nhưng vẫn đánh nhẹ lên lưng cậu một cái.

 

"Ở quê giờ sao rồi?" Du Hành chen miệng hỏi một câu.

 

Lâm Vinh Tiêu than thở: "Lúc xảy ra chuyện thì cha và bà nội con và dì Chu đã may mắn tới được bệnh viện." Mặc dù nhà họ và nhà họ Chu chỉ là hàng xóm, nhưng mấy năm này bà nội Lâm ở quê một mình may mà nhờ có nhà họ giúp đỡ, tình cảm của hai nhà cũng cực kì tốt. Vì thế sau khi nhận được điện thoại ông liền quay xe về cứu người.

 

Tới khi bệnh tình của đứa bé tốt hơn đã là nửa đêm, vừa hay thời gian đó mưa sao băng và thiên thạch đang rơi. Bệnh viện họ đang khám đón một số lượng lớn bệnh nhân, nhất thời không có thời gian quản lý hết tất cả. Sau đó xảy ra chuyện sâu nở từ trong cơ thể người, bà nội Chu đen đủi bị nộ thương rồi mất.

 

Bệnh viện cực kì loạn, bọn họ liền rời bệnh viện để quay lại quê để lo đám tang cho bà nội Chu.

 

"Quê chúng ta bị tập kích quá nghiêm trọng, lúc cha quay về thì hầu hết nhà trong thôn đều bị phá hủy." Nhà họ Lâm họ sau khi giàu có liền về quê hùn tiền sửa sang lại thôn, sửa đường, hỗ trợ hộ nghèo, tóm lại ở làng họ nhà nào cũng khá hơn ngày xưa. Nhà cửa chắc chắn chứ không phải nhà lá như xưa nữa. Nhưng mưa thiên thạch quá hung hãn, địa thế xung quanh lại dựa núi, mặc dù thiên thạch không rơi vào trung tâm thôn nhưng cát và đá từ trên núi lại chảy xuống vùi lấp thôn của họ.

 

Sau đó trận mưa thiên thạch ngừng lại, những người nhà bị lấp liền đi ở nhờ nhà những người may mắn thoát khỏi.

 

"Lúc về tới nhà, hơn nửa thôn đều bị vui lấp, cha mất rất nhiều thời gian mới tìm được bà nội con đang ở đây." Mặc dù cuối cùng Lâm Vinh Tiêu cố ý pha trò một câu chuyện cười để hòa hoãn không khí, nhưng cả Lâm Song Phượng và Du Hành đều cảm nhận được sự bi thương trong đó.

 

Cho dù nhà họ Lâm có lòng hảo tâm xây lại nhà cho thôn dân thì đó cũng chỉ là một sân viện thông thường, còn những thôn nhân xấu số kia thì sao?

 

Rốt cuộc đã chết bao nhiêu người đây?

 

Chu Quân Phương cúi đầu bật khóc, nước mắt mặn chát rơi trên mặt đứa bé. Đứa nhỏ hoang mang sờ lên mặt, sau đó lại sờ lên mặt mẹ bé.

 

Mặc dù cô là con dâu nuôi từ bé, nhưng hầu như không phải chịu cảnh khó khăn như những người cùng chung số phận khác. Mặc dù lúc mới về nhà chồng có bị chửi bị đánh một chút, nhưng đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi, những năm gần đây gia đình họ rất hòa thuận đầm ấm. Từ xưa tới nay tính tình của cô rất ôn nhu, sau khi chồng qua đời thì cô và mẹ chồng sống nương tựa vào nhau, cảm tình rất sâu đậm.

 

Bà nội Lâm cũng rơi nước mắt, nói: "Mẹ chồng của Quân Phương cứ vậy mà mất, bà lão đáng thương ấy không thể nhìn thấy Chu Bình lớn lên. Đừng sợ, sau này sống cùng bà lão này, con còn có chị Phượng nữa mà." Bà nội Lâm vỗ tay cô.

 

"Xin lỗi đã mang thêm phiền phức cho chị Phượng, anh rể và dì. Tuổi Chu Bình nhà con còn nhỏ, bây giờ trong nhà không còn người thân, nhà cửa của cải cũng mất trắng, con đành phải mặt dày... Con chắc chắn sẽ không quên lòng tốt, đại ân đại đức của mọi người." Chu Quân Phương kiên định nói.

 

Sau khi ăn xong bữa ăn nhẹ, mọi người liền ngồi trong phòng khách.

 

Trong ti vi liên tục phát ra những chuyên mục các phương pháp tự cứu: "Công kích hai mắt của đám quái vật sâu kia... Nếu bị chúng cắn sẽ không bị trứng của chúng kí sinh vào, mong mọi người đừng quá khủng hoảng... Vết thương do chúng cắn có thể xử lí như thương tích ngoại thương bình thường... Mọi người nhớ đóng chặt cửa nẻo, hạn chế ra ngoài đường. Chú ý diệt côn trùng, vi trùng thường xuyên, kiên nhẫn chờ đợi cứu trợ..."

 

Chỉ cần xem ti vi là có thể dễ dàng nắm bắt tình hình vào lòng bàn tay.

 

Khoảng mười một giờ trưa, có nhân viên an ninh của khu biệt thự tới. Lần trước họ có tới, nhưng hai mẹ con Du Hành đang ở trong căn phòng dưới đất nên không ra mở cửa.

 

Bây giờ nhân viên an ninh tiến hành kiểm tra một vòng mới, sau khi nhận được điện thoại của Du Hành liền biết căn biệt thự này đã có người ở nên đã đã tới đây để kiếm tra.

 

Lâm Vinh Tiêu mở cửa cho nhân viên an ninh vào.

 

"Chào ngài Lâm, chúng tôi nhận được nhiệm vụ của cấp trên là phụ trách vấn đề an toàn của toàn bộ biệt thự trong khu. Đây là nhân viên phun thuốc diệt trùng của chúng tôi, mong ngài phối hợp và thông cảm giúp. Đồng thời, chúng tôi cần phái nhân viên vào nhà ngài kiểm tra mọi thành viên trong nhà để chắc chắn không có ai bị trứng quái vật sâu kí sinh."

 

"Làm cách nào để biết?"

 

"Chúng tôi có máy để kiểm tra, hôm nay vừa được cấp trên phát xuống, chỉ cần xét nghiệm máu là được."

 

Nhân viên an ninh cười nói: "Máy này rất tiện lợi, mấy hôm trước chúng tôi bị thương phải cô lập, qua hai mươi bốn giờ mới được tự do. Làm như vậy không chính xác cho lắm, nếu trong cơ thể có trứng thì phải mất tận hai mươi tư tiếng mới biết trứng nở không. Dùng máy này thì dễ hơn rất nhiều."

 

Ý của họ là "Mọi người gặp may rồi" khiến Lâm Vinh Tiêu có hơi vui mừng một chút.

 

"Được, mọi người vào đi, mấy ngày nay vất vả rồi."

 

Lâm Vinh Tiêu mở to cửa đón mọi người vào trong, nhân viên vừa vào đã phun thuốc khủ trùng lên người mọi người trong nhà, ngay cả vườn hoa cũng không may mắn tránh khỏi.

 

Vết thương trên đầu và trên mặt của Du Hành đã đóng vảy, cũng coi như bị thương. Trên người Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương cũng có mấy chỗ bị trầy da và tím bầm ứ máu. Cũng may có máy kiểm tra ở đây, nếu không cũng phải chịu cảnh bị cách li.

 

"Ngài và người nhà rất khỏe mạnh, tiếp theo chúng tôi sẽ phân người cách hai ngày tới kiểm tra một lần, nhà của ngài là lần đầu tiên kiểm tra, đã bỏ lỡ lần kiểm tra hôm qua nên lần tiếp theo chính là ngày kia."

 

Rút máu không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì, sợ kiểm tra thường xuyên sẽ khiến mọi người khó chịu nên trước khi đi nhân viên an ninh đã giải thích một chút.

 

"Được, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp."

 

Lâm Vinh Tiêu hòa nhã gật đầu, còn nhét thêm một bao lì xì vào tay nhân viên an ninh: "Có tin tức quan trọng gì nhớ đừng quên thông báo cho nhà tôi nhé."

 

"Xin ngài yên tâm, chúng tôi luôn chú ý tin tức từ cấp trên, chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của ngài đâu."

 

"Mọi người trong nhà tạm thời đừng nên ra ngoài, khu vực phía Tây đã rơi vào tình trạng giới nghiêm hoàn toàn, nếu có thiếu thức ăn thì gọi điện cho đội của chúng tôi, chúng tôi sẽ phái người mang tới cho ngài. Chi phí sẽ kết toán sau, nếu không còn vấn đề gì thì mời ngài kí tên."

 

Nhìn nhân viên an ninh rời đi, Lâm Vinh Tiêu đứng ở cửa nhìn căn biệt thự cách vách đã biến thành sắt vụn, sau đó xoay người quay về nhà.

 

Lúc này Du Hành cũng đã xử lý xong hết xác của đám quái vật sâu. Trừ mùi thịt sống ra thì còn có một loại mùi kì lạ không thể diễn tả, sau khi bị lửa nướng qua thì da của nó mềm hơn rất nhiều.

 

Cậu ru rú trong phòng may áo giáp phòng thân. Tay nghề không quá bắt buộc, chỉ cần ra hình ra dáng và bền là được.

 

Nhưng khi định may theo ý định ban đầu, Du Hành lập tức sửa lại suy nghĩ.

 

Bây giờ đặc điểm của đám quái vật kia đã rõ ràng, là ăn thịt người, tốc độ lớn lên rất nhanh, nhược điểm là đôi mắt. Mặc dù bây giờ chưa bị cúp điện cúp nước, mạng lưới thông tin vẫn đảm bảo nhưng tốc độ lớn của chúng vẫn khiến cậu cảm thấy lo lắng.

 

Cậu chợt nhớ tới đám trứng trùng chảy ra từ cơ thể mình, nếu cơ thể cậu thực sự ấp hoàn thiện đống trứng kia thì cậu chắc chắn sẽ mất mạng. Đám sâu sau khi nở ra sẽ rời khỏi cơ thể cậu tìm người khác. Mà người gần cậu nhất chính là Lâm Song Phượng....

 

Sau đó tiếp tục tràn ra ngoài, tiếp tục lớn lên.

 

Một số lượng quái vật đáng kinh ngạc cứ vậy mà lớn lơn, giơ nanh vuốt về hướng con người.

 

Một người có thể cho ra đời một đám sâu, mà đêm thiên thạch rơi xuống không biết bao nhiêu chỗ, rốt cuộc có bao nhiêu trứng trùng bám trên con người đây?

 

Hơn nữa, nó thực sự chỉ có thể ấp trên cơ thể người sao? Cậu nghĩ tới đây là loại nhiệm vụ cấp bậc địa ngục, sau đó lại nghĩ tới viễn cảnh xấu nhất.

 

Nhưng nghĩ nhiều cũng chỉ có thể chờ đợi. Trước tiên phải phòng bị và làm hết sức mình!

 

Sau khi khử trùng, cả nhà họ đều thoang thoảng mùi thuốc, ngửi rất khó chịu nhưng ít nhất mang lại cảm giác an toàn. Du Hành mua mấy viên [Vạn cổ chi vương] cho mấy người Lâm Vinh Tiêu uống.

 

Mặc dù kiểm tra trên người họ không có trứng trùng, nhưng cũng không thể chắc chắn sau này không có được.

 

"Đây là thuốc diệt giun, cả em và Hằng An đều uống rồi." Lâm Song Phượng nói: "Lúc uống cứ an tâm."

 

Mấy người Lâm Vinh Tiêu uống cho có, trừ Chu Bình đau bụng phải đi ngoài hai lần ra thì thân thể những người khác đều không xuất hiện bất thường nào.

 

Nhưng sau khi hết đau bụng, khẩu vị của Chu Bình tốt hơn rất nhiều, ăn cháo hút sữa cũng rất bon mồm.

 

"Nhưng thuốc này rất khó uống." Lâm Vinh Tiêu tự nhận kiến thức rộng cũng suýt phải nôn ra.

 

Bà nội Lâm ngậm ô mai trong miệng, nói: "Thuốc bây giờ khác với trước kia rất nhiều, đổi sang loại mới cái là thấy thối rồi. Hằng An à, sau này con mua loại cũ là được rồi, hiệu quả không tệ đâu."

 

Du Hành không biết nói sao, chỉ đành đồng ý: "Con biết rồi mà."

 

Chờ uống thêm bốn mươi chín ngày nữa rồi nói tiếp.

 

Nếu nhân viên an ninh đã nói tạm thời không nên ra ngoài thì trong bản tin thời sự cũng dặn dò quần chúng không nên ra ngoài. Du Hành cũng không cậy bản lĩnh của mình mà cố chấp không nghe.

 

Cho dù có điểm Tân Hỏa làm chỗ dựa, nhưng cậu biết mình ngoại trừ có vũ khí và kinh nghiệm ra thì gần như không có ưu thế nào khác mọi người cả.

 

Vì thế, điều đầu tiên là phải tu luyện lại cơ thể này.

 

Ngay đêm đó, Du Hành bắt đầu tu luyện [Quy tắc kiện thể], nhiều lần nhập môn khiến cậu dần nắm được hoàn toàn quy luật của bộ quy tắc này. Vì thế chỉ cần dùng thời gian ba ngày đã có thể luyện được thành công khí cảm.

 

Trong ba ngày này, trừ ăn cơm ra thì cậu gần như không xuống nhà, chỉ nhân lúc dùng cơm nghe tin tức mới từ Lâm Vinh Tiêu, sau đó thì đi tìm hiểu một chút.

 

Có vẻ mọi chuyện đang được khống chế khá tốt, những nơi thiên thạch rơi xuống đều được phun thuốc diệt trùng toàn diện. Còn tuyến y tế đã qua thời khủng hoảng nhất, nhờ có sự giúp đỡ của lực lượng quân đội đã dần ổn định lại, bắt đầu phát huy hết tác dụng to lớn của mình.

 

Trên mạng cũng nở rộ ra các bài đăng thuyết âm mưu rợn tóc gáy, chắc là dùng để tiêu khiển trong thời gian tạm lánh ở nhà.

 

Qua nửa tháng tiếp theo, mọi chuyện hoàn toàn ổn định.

 

Khu biệt thự quay trở lại trạng thái yên tĩnh, ánh lửa thiêu xác quái vật trùng cũng biến mất, những mùi thịt khét kì dị dần nhạt đi.

 

Ở một nơi dân chúng không biết, các vị cao tầng đã dốc ra rất nhiều sức lực mới đưa mọi thứ quay trở lại tầm kiểm soát, nhưng chuyện nghiên cứu thiên thạch vẫn rất quan trọng, những tin tức cơ mật dạng này dân chúng bình thường căn bản không thể nào biết được. Mọi người sau khi thoát khỏi sợ hãi liền quay về cuộc sống bình thường.

 

Mà lúc này đã là ngày thứ mười bảy đầu năm mới, coi như đã qua nửa tháng giêng, thời gian nghỉ ngơi ăn tết chưa kịp hưởng đã đi mất. 

 

Trên đường, nhà làm ma chay rất nhiều, có người ngay cả hài cốt cũng không còn, bầu không khí ở khắp nơi cực kì ngột ngạt.

 

Khu biệt thự nhà họ Lâm cũng vậy, Lâm Vinh Tiêu đang bận bù đầu, phải liên lạc với bạn bè làm ăn, đối tác làm ăn, không chỉ phải bàn bạc chuyện làm ăn mà còn phải đi thăm dò tình trạng.

 

Du Hành cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất. Cậu bận tu luyện, đồng thời Lâm Vinh Tiêu đã gọi thợ tới sửa sang lại biệt thự. Không chỉ sửa lại bức tường rào và nửa sân bị thiên thạch làm ảnh hưởng mà còn phải tu bổ lại căn biệt thự theo ý cậu. Bởi vì ý tưởng của cậu khá là kỳ lạ và khó nên cậu luôn phải nhìn chăm chú chỉ huy, đưa ra ý kiến.

 

Ngoài ra, xe của Lâm Vinh Tiêu cũng cần phải mang đi sửa, cậu cũng nảy ra ý định cải tạo lại xe.

 

Tóm lại, nhân lúc thời gian coi như tạm ổn định này phải nhanh chóng chuẩn bị kĩ càng. Hiếm khi làm nhiệm vụ có nguyên chủ gia cảnh tốt như này, không tận dụng thì thật sự quá đáng tiếc.

 

Chương 148                                                                              Chương 150

 


Nhận xét

Đăng nhận xét