Chương 146: Tai họa sâu bọ 02


Hai ngày này, Du Hành tập trung kiểm tra tình hình an ninh của biệt thự.

 

Mặc dù Lâm Vinh Sương xuất thân nông thôn, nhưng tầm mắt rất tốt, dám nói dám làm, những năm này kiếm được không ít tài sản.

 

Ngay cả căn biệt thự này cũng là cái giá trên trời.

 

Lúc khu biệt thự được quảng cáo ra bên ngoài, ai ai cũng chê mắc, nhưng ở nơi này bảo đảm an toàn rất tốt, lại còn cực kì thoải mái.

 

Giá biệt thự ở đây rất cao, nhưng nguy nga lộng lẫy, người mua cũng nhiều, không ít bạn bè làm ăn của cha Lâm cũng mua biệt thự ở đây.

 

Thậm chí còn có người lén cười nhạo nơi như này chỉ có đám nhà giàu mới nổi thích tụ tập, hơn nữa còn chẳng có phong cách.

 

Bỏ chuyện trang hoàng nhà cửa sang một bên, Du Hành rất cố gắng trang bị thêm thiết bị an ninh trong nhà. Ti vi màn hình lớn và camera, tường rào cũng được xây cao lên, tính tư mật cũng rất lớn.

 

Cậu còn nhớ rõ dưới đất nhà mình còn có một căn hầm, bên trong có đầy đủ hệ thống cung cấp dưỡng khí. Trừ khi bị phá hủy bởi lựu đạn thì bên ngoài căn bản không thể mở được.

 

Nói tóm lại, nơi này thực sự rất tốt. Hơn nữa còn có một chuyện tốt hơn, mặc dù khu biệt thự họ ở không năm trong khu vực thủ đổ, nhưng cũng nằm trong một thành phố loại một. Cách thủ đô không xa lắm, xung quanh có rất nhiều tỉnh lân cận.

 

Quan trọng nhất là ở gần thành phố của họ có nơi đóng quân của mười hai đội quân quốc gia, Du Hành không tìm được tin tức cụ thể trên mạng. Chỉ biết được đại khái là quân đội đóng quên ở một thành phố mới, số người ít nhất cũng lên tới sáu mươi nghìn người. Thành phố mới kia nằm cạnh nơi họ ở, lái xe một tiếng là có thể tới được.

 

Cũng bởi vì như thế nên từ lúc bắt đầu nhiệm vụ Du Hành mới không chuyển tới thủ đô, trong thời gian không biết trước tương lai như này thì vẫn nên phòng thủ chắc chắn nơi ở. Hơn nữa ở gần đây là nơi đóng quân của mười hai đội nên hệ số an toàn cũng cực kì cao. Nếu sau này muốn di chuyển lên thủ đô thì cũng không phải lo lắng quá nhiều. Còn nếu bây giờ tới thủ đô luôn thì chưa chắc sẽ tìm được một biệt thự có tính an toàn cao như nơi này.

 

Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Song Phượng tới siêu thị mua đồ, vốn chỉ muốn mua một ít nguyên liệu nấu ăn của hôm nay nhưng con trai lại mãnh liệt yêu cầu mua đủ đồ cho một tuần lễ.

 

"Hai ngày nữa là vào thu rồi, dù sao nhà mình cũng có phòng đông lạnh, mua nhiều đồ cũng đỡ mất công đi lại."

 

Nếu tính theo đường xe hơi thì chỉ tới trưa là Lâm Vinh Tiêu và bà nội sẽ về tới nhà, kết quả qua thời gian dự kiến mười phút rồi Lâm Song Phượng lại nhận được điện thoại, Lâm Vinh Tiêu nói đứa bé nhà hàng xóm đột nhiên bị ốm nặng, cơ sở y tế trong núi không đầy đủ nên phải đưa bé lên bệnh viện lớn. Vì thế Lâm Vinh Tiêu đã đưa bà nội quay về chở đi.

 

Nghe thấy lý do này, Du Hành cũng không biết làm gì hơn.

 

Sau bữa cơm tối, toàn bộ cư dân mạng đều đang mong chờ cơn mưa sao băng. Những địa điểm có tầm nhìn tốt đều bị những người tới sớm chiếm chỗ. Thậm chí còn có người tổ chức liên hoan chè chén hô to khẩu hiệu, trên mạng xuất hiện cơn sốt hóng sao băng rất lớn, thậm chí còn có cả những tin tức do nhà đài có tiếng phát liên quan tới trận mưa sao băng lịch sử.

 

Nhưng tới mười giờ đêm vẫn chưa thấy sao băng chui ra, độ nhiệt tình của mọi người cũng giảm bớt. Chờ tới mười một giờ, Lâm Song Phượng cũng chán nản vào phòng ngủ.

 

Lúc nghe thấy tiếng hét phấn khích bên ngoài cũng là mười hai giờ đêm. Lúc này Du Hành mới tu luyện xong, đang đứng ở ban công nhìn.

 

Bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện những đốm lửa nhỏ, bay thành từng tia từng tia rơi xuống.

 

Thực sự quá đẹp.

 

Những căn biệt thự khác trong khu cũng truyền lên tiếng hô kinh ngạc, ngay cả Lâm Song Phượng cũng bị đáng thức, mơ màng đứng ở ban công nhìn trời.

 

Lúc bật ti vi và máy tính lên, tất cả tin tức đều liên quan tới trận mưa sao băng. Những bức ảnh tuấn nam mỹ nữ với background sao băng tuyệt đẹp xuất hiện tràn lan trên mạng, cũng có những bài đăng cầu nguyện, phát cẩu lương bay khắp diễn đàn...

 

Mưa sao băng kéo dài khoảng nửa tiếng, mọi người được ngắm đã cả mắt, không uổng công sống trên đời này.

 

Trong lúc mọi người đang chìm trong xúc động vì trận mưa sao băng lịch sử, họ đang tính thời gian phá kỷ lục thì một số lượng lớn thiên thạch mang theo dung nham bay xuống trái đất. Phía sau là cái đuôi lửa phát sáng tới chói mắt.

 

Bùm-----

 

Tất cả những trang truyền thông có thể đưa tin đều đồng loạt chuyển mục tiêu, đám thiên thạch vẫn rơi không ngừng, chúng rơi xuống không chút quy luật. Gần như cả nước đều bị thiên thạch tập kích.

 

Lúc chúng còn rơi trên bầu trời, mọi người còn cảm thấy thật đẹp mắt, nhưng khi nó vừa đập xuống mặt đất thì hệ quả chính là thương vong!

 

Biệt thự nhà Du Hành cũng nằm trong vị trí bị tập kích, ngay cả biệt thự bên cạnh nhà họ cũng bị một viên thiên thạch đập trúng. Đứng trong nhà cũng có thể cảm nhận được sự lay động mãnh liệt.

 

Sợ bị kẹt trong nhà khi bị thiên thạch đập vào, Du Hành nhanh chóng dẫn Lâm Song Phượng xuống nhà, chạy ra bãi đất trống.

 

Mùi khét như thuốc súng trộn lẫn với mùi máu truyền ra, đèn đường nhấp nháy lúc sáng lúc tối.

 

Trong sân có một ngọn núi nhân tạo nhỏ, Du Hành vội vàng trèo lên để nhìn xung quanh.

 

Hai biệt thự cách nhau khoảng mười thước, đứng trên chóp núi nhân tạo là có thể nhìn thấy biệt thự bên cạnh có bóng người đang chạy, mà kiến trúc ba tầng kia đã trở thành sắt vụn,

 

"Hằng An! Mau chạy đi!" Lâm Song Phượng gào lớn, Du Hành nhảy ra khỏi ngọn núi nhân tạo rồi lăn dưới đất một vòng. Nơi cậu vừa đứng có một khối thiên thạch đập xuống, nện vào một bên tường của biệt thự nhà họ Lâm.

 

Đá vụn bay khắp nơi, vượt qua tường rào nện vào ngọn núi nhân tạo. Đợt sóng thứ hai là vụn đá bám đầy mặt Du Hành.

 

Tốc độ cực kì nhanh!

 

Du Hành cởi áo khoác chùm lên đầu mẹ chạy ra nơi khác, hai người tạm lánh ở bồn hoa.

 

"Có sao không? Mau để mẹ xem thử!"

 

Du Hành vén áo khoác lên, trên mặt chỉ có hai vết trầy hơi chảy ít máu. Sau gáy cũng bị thương nhẹ, tuy nhiên không nghiêm trọng cho lắm.

 

Nhưng Lâm Song Phượng vẫn rất đau lòng: "Để mẹ đi lấy hòm thuốc..."

 

"Giờ mẹ đừng vội vào nhà, con không sao."

 

"Mặt mày hốc hác như này rồi vẫn không sao à?"

 

Du Hành không chịu cho bà vào nhà, mặt mày hốc hác là chuyện nhỏ. Nếu vừa vào nhà đã không may bị thiên thạch đập trúng thì muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy.

 

Cũng may thiên thạch tập kích không lâu bằng trận mưa sao băng vừa rồi. Nhưng trong lúc nguy cấp tinh thần bị kéo căng, cảm giác thời gian trôi qua cực kì chậm chạp, chờ tới lúc trận thiên thạch này dừng lại cũng đã là năm phút sau.

 

Thiên thạch ngừng rơi, phía sau vẫn còn lắt nhắt vài ngôi sao băng vụt qua. Hình ảnh lãng mạng hiện tại chẳng còn ai để tâm tới, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.

 

Mặt đất tan hoang khắp nơi, bị phá hủy cực kì nghiêm trọng.

 

Khu biệt thự nhà Du Hành ở ngoại ô, dân số vốn đã thưa thớt, đất đai cũng rộng rãi. Trừ một số vị trí bị thiên thạch đập vào gây thiệt hại hơi nghiêm trọng ra thì phần lớn mọi người đều tránh khỏi.

 

Bao gồm nhà của Du Hành thì cũng chỉ khá gần với một con đường bị thiên thạch đập chính diện. Chờ sau khi trận thiên thạch dừng lại cậu liễn dẫn Lâm Song Phượng về nhà, tuy nhiên vẫn chưa dám lên lầu, chỉ dám ngồi ở sa lon tầng 1.

 

Trung tâm thành phố bị phá hủy nghiêm trọng. Vốn là nơi buôn bán kinh tế phát đạt nhất của thành phố, giá đất giá nhà cũng cao khủng khiếp, chính xác là tấc đất tấc vàng nên công trình kiến trúc cũng khá dày đặc.

 

Thảm nhất vẫn là những nơi tập trung đông người, do năm nay phát sinh trận mưa sao băng lâu nhất lịch sự nên thu hút rất đông đảo người xem. Trung tâm, quảng trường chứa không ít người dẫn nhau tới xem sao băng.

 

Càng đừng nói những nhà hàng ở tầng trên cùng của các tòa nhà, những vườn hoa ngoài trời... vì có vị trí địa lý tốt nên có rất nhiều khách hàng tới để xem sao băng.

 

Thiên thạch đột nhiên đập tới, nhóm đầu tiên gặp nạn chính là đám người đông đúc này. Sau đó do hoảng loạn nên đã xảy ra chuyện dẫm đạp lên nhau mà chạy dẫn tới hàng loạt thương vong.

 

Tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu thương vang ầm ĩ trong đêm khuya. Xen lẫn vào đó là tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu cứu cùng với tiếng quát tháo duy trì trật tự của nhân viên an ninh. Ồn ào và huyên náo khiến những sinh vật đang ngủ say bên trong thiên thạch thức giấc.

 

Những mảnh vụn thiên thạch bị vùi trên mặt đất, thậm chí là trong cơ thể người... Tất cả các nước trên thế giới đều đang khẩn trương giải quyết, đầu tiên chính là lấy mẫu đi thí nghiệm.

 

Rất nhanh đã có kết quả, thiên thạch thực ra là do trứng của côn trùng ngoài hành tinh tạo thành.

 

Do thời gian quá ngắn nên không thể tra được trứng côn trùng này còn sống hay đã không thể ấp được nữa. Tuy nhiên kết luận đó cũng đủ để khiến mọi người phải rợn tóc gáy rồi.

 

"Thiên thạch này mang lượng phóng xạ rất lớn, toàn dân không được chạm vào thiên thạch! Mà hãy nhanh chóng dọn sạch mảnh vụn!..."

 

Lúc công bố với bên ngoài, lãnh đạo không dám nói ra thiên thạch thực chất là do trứng sinh vật ngoài hành tinh tạo thành, họ sợ sẽ dẫn tới khủng hoảng.

 

Nhưng dù tốc độ có nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không thể dọn sạch được thiên thạch vương vãi trên toàn cầu.

 

Trứng sâu bọ được ấp nhanh nhất đã xuất hiện trên cơ thể con người, thậm chí là ngay dưới mí mắt của người dân.

 

Để trấn an nhân tâm, các phương tiện truyền thông đều báo cáo chuyện lần này, đồng thời còn phát trực tiếp tình hình cứu trợ.

 

Du Hành và Lâm Song Phượng cực kì chú ý tới chuyện này, sau khi thu xếp nhà cửa ổn thỏa liền mở ti vi lên xem.

 

Sự kiện thiên thạch đã qua hai mươi phút, trên màn hình là hình ảnh người bị thương đang nằm trên băng ca được đẩy vào bệnh viện.

 

"... Bệnh nhân này bị một mảnh thiên thạch găm vào bụng, hiện tại vẫn chưa được lấy ra. Bác sĩ nói độ khó của lần giải phẫu này không nhỏ, bởi vì trong khoang bụng của con người chứa rất nhiều cơ quan nội tạng..."

 

Máy thu hình đi tiếp theo băng ca của bệnh nhân tới phòng giải phẫu, sau đó dừng ở cửa.

 

Phóng viên đầu tóc xốc xếch nhìn về phía máy quay: "Tôi tin rằng sau khi được chữa trị kịp thời, bệnh nhân sẽ khỏe lại nhanh chóng. Mong quần chúng không nên hoảng sợ, lực lượng bác sĩ và y tá đã được điều động lên tuyến đầu, nhất định sẽ cứu hộ kịp thời cho tất cả mọi người."

 

Nữ phóng viên vừa nói xong thì màn hình máy quay hơi chuyển, cô khó hiểu nhìn về phía người thu hình, chờ nói xong lời dẫn mới rời khỏi màn hình quay.

 

"Sao thế?" Nữ phóng viên hỏi bằng khẩu hình miệng.

 

Người quay phim trừng lớn hai mắt nói: "Cô nhìn xem, chỗ đó..."

 

Nữ phóng viên cũng không biết tại sao đồng nghiệp của mình lại có thể gây ra lỗi kỹ thuật nhỏ như thế, vì vậy liền nhanh chóng nhìn theo hướng của đồng nghiệp.

 

Cửa phòng giải phẫu vốn đóng kín nay lại bật mở ra, bóng bác sĩ và y tá bên trong rất vội vàng. Có một y tá nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gãi mặt, kêu lớn: "Có ai không! Trong cơ thể bệnh nhân có rất nhiều sâu bò ra! Nhân viên cứu hỏa đâu!" Đồng phục y tá trên người cô ta loang lổ đầy vết máu, tựa như có thứ gì đó lúc nhúc đang bò trên áo cô ta khiến cho cô ta cực kì thống khổ.

 

"Có ai không!!"

 

Nữ phóng viên trợn mắt há mồm nhìn một màn này, ngay cả míc cũng rơi xuống đất. Trơ mắt nhìn nữ y tá cả người loang lổ máu đang kêu gào, cuối cùng lại biến thành tiếng kêu bén nhọn: "Mau cứu người!"

 

"Chuyện này là thế nào?"

 

Lâm Song Phượng vội vàng gọi điện cho Lâm Vinh Tiêu, vừa vặn nhìn thấy một màn trên ti vi. Chỉ thấy trong màn hình đang rung lắc xuất hiện một sinh vật to như quả bóng chuyền đang mở rộng tứ cho thò đầu khỏi cánh cửa. Sau đó nó há miệng lộ ra hàm răng cưa sắc bén, từng cục thịt đẫm máu theo đó rơi tí tách xuống nền gạch.

 

Sau đó lại có thể mấy con khác thò đầu ra, đầy đặc cả cửa phòng phẫu thuật.

 

Điện thoại của Lâm Song Phượng rơi xuống đất lăn hai vòng.

 

Sau đó, màn hình ti vi tự chuyển thành kênh ca hát mừng xuân, nhìn phụ đề mới biết là tiết mục của năm ngoái, MC đang vui mừng chúc tết cũng không khiến Lâm Song Phượng cảm thấy dễ chịu, thậm chí còn nổi da gà.

 

"Đó là thứ gì?!"

 

Lâm Song Phượng vội vàng chạy tới cửa phòng đọc sách, con trai bà đang yên vị ngồi trên ghế nhìn màn hình máy tính.

 

"Hằng An!"

 

Du Hành không quay đầu lại, nói: "Mẹ đã thấy tin tức rồi sao?"

 

"Đúng, đó là thứ gì thế?! Mẹ thấy miệng của nó toàn máu thôi!"

 

Lúc bà tới gần mới phát hiện trên màn hình máy tính là hình ảnh phóng đại của con quái vật mà bà vừa thấy trên ti vi.

 

Sau khi phóng lớn, ánh mắt của sinh vật lạ kia càng thêm dọa người. Mắt kép đỏ ngầu, từng vòng từng vòng đều là tia máu, trong hàm răng cửa sắc nhịn là những mảng thịt vụn...

 

"Ọe....."

 

 Chương 145                                                                                                                    Chương 147

 

 


Nhận xét