Gia đình nhà họ Du quyết định dọn đi, cũng hỏi ý kiến của Thôi Nam, lý do cũng rất đơn giản.
"Thân thể
của
thằng
bé không tốt
lắm,
dì nghĩ là đã bị
tổn
thương vì ở
nơi lạnh
như Bắc
Châu một
thời
gian dài. Dì nghe người ta nói ở
Đông Châu và Nam Châu đều có linh khí như ở
Bắc
Châu, lại
không lạnh
lẽo
như ở
đó. Nếu
được
sống
trong hoàn cảnh
sung túc linh khí thì cơ thể cũng được
bồi
bổ
nên chú định
dọn
tới
đó ở."
Thôi Nam nói: "Đúng vậy,
giá lạnh
ở
Bắc
Châu làm ảnh
hưởng
tới
sức
khỏe,
bây giờ
khi nhớ
tới
quê quán cháu vẫn
cảm
thấy
rùng mình vì lạnh,
thực
sự
quá lạnh."
Lại
hỏi:
"Dì định
tới
chỗ
nào để
định
cư?"
"Tới
Nam Châu, dì nghe nói ở đó có nhiều
sông hồ,
ăn cá nhiều
cơ thể
tự
nhiên cũng khỏe
lên, mà nơi đó cũng ấm áp nữa."
Con trai nói muốn
ăn cá, vậy
thì tới
Nam Châu thôi ~ Thật ra Du Hành nghĩ, đại
bản
doanh của
Tuyên Dương Tông đặt ở
Đông Châu, vì thế
họ
chỉ
có thể
chuyển
tới
Nam Châu.
"Nếu
cháu muốn
ở
lại
đây thì dì sẽ
để
tiệm
cơm lại
cho cháu, sau này có thể dựa
vào nó mà sống
qua ngày."
Thôi Nam cẩn
thận
suy nghĩ một
hồi,
nói: "Dì, cháu muốn đi cùng mọi
người,
giờ
cháu chỉ
còn mọi
người
là người
thân mà thôi, ở
lại
đây một
mình không có ý nghĩa gì cả."
Mẹ
Du nhắc
nhở:
"Đường
đi rất
cực
khổ,
cháu nên nghĩ cho kĩ."
"Cháu đã nghĩ kĩ rồi,
khi nào chúng ta lên đường?"
"Mười
ngày nữa,
dì và chú sẽ
bán nhà và cửa
tiệm
trước."
"Vậy
cháu đi sắp
xếp
đồ
dùng và sách đã."
Việc
bán lại
nhà và cửa
tiệm
rất
nhanh chóng, dù sao họ cũng là nhóm người
đầu
tiên hưởng
ứng
lời
kêu gọi
của
Tuyên Dương Tông nên được chia cho nhà và cửa
tiệm
rất
rộng
rãi, vẫn
khá hơn rất
nhiều
người
không có gì cả.
Nhưng mấy
gia đình tới
hỏi
mua lại
không có đủ
tiền.
Cha Du liền
nói: "Sau khi chúng ta dọn nhà sẽ
không thể
quay lại
đòi nợ
được,
khó mà làm giấy
nợ."
sau đó nhìn sang những thương nhân khác... trải
qua hai tháng phục
hồi,
hoạt
động
thương mại
ở
Tây Châu lần
nữa
khôi phục,
thương đội
bắt
đầu
chạy
đi khắp
nơi.
Sau khi bán nhà và cửa
tiệm
cho thương đội,
tổng
cộng
thu được
sáu nghìn sáu trăm đồng. Sắm
một
ít lương khô xong thì cả nhà liền
lên đường.
Du Hành đánh xe ngựa, nhưng người
ngồi
im được
trên xe chỉ
có mẹ
Du mà thôi. Thế
nên mẹ
Du sẽ
ngồi
trong xe ngựa
và để
hành lí bên trong. Còn cha Du và Thôi Nam không chịu
được
việc
ngồi
im trong xe ngựa,
hai người
chỉ
có thể
cưỡi
lừa.
Lần
này họ
đi theo thương đội,
thương đội
đang trong hành trình đi tới thành Mai Vân.
Tòa thành này là khu vực tiếp
giáp giữa
Tây Châu và Nam Châu nên họ mới
tạm
thời
chung đường
với
đội
buôn.
Trên đường
đi, Du Hành nắm
chặt
thời
gian để
tu luyện,
nhưng hiệu
quả
lại
không nhiều
vì trong không khí không hề có chút linh khí
nào. Không còn cách nào khác, Du Hành đành phải
nghiên cứu
những
mục
khác, lúc rảnh
thường
lật
[Bách khoa toàn thư tu tiên] trong đầu để
bổ
sung kiến
thức
tu tiên cơ bản.
Du Hành tìm thấy
bản
đồ
thật
sự
của
đại
lục
Chân Úy, khả
năng tiếp
thu kiến
thức
ngày càng cao, những
kiến
thức
đó chính là nền
móng sau này cho quá trình tu tiên của Du Hành.
Khiến
Du Hành kích động
nhất
chính là cậu
đã tìm được
thuật
pháp bóp méo trí nhớ. Tựa
như những
gì họ
gặp
phải,
muốn
bóp méo trí nhớ
loài người
với
quy mô lớn
thì chỉ
có Thận
Yêu trong đại
lục
Chân Úy có khả
năng đó. Thận
Yêu là yêu tu dưới
biển
sâu, giỏi
nhất
là dệt
mộng,
dệt
mộng
thành ký ức.
Hơn nữa,
những
kí ức
do Thận
Yêu bóp méo thì phải do chính nó khôi phục.
Mà một
con Thận
Yêu ở
giai đoạn
ban đầu
đã là Hóa Thần
kỳ,
đồng
nghĩa với
việc
cậu
phải
có thực
lực
đánh ngã một
con yêu Hóa Thần
Kỳ,
hoặc
là phải
trao đổi
lợi
ích với
nó. Chuyện
này khiến
Du Hành tràn ngập
ý chí chiến
đấu.
Không có ma tu giết
hại
dọc
đường,
mặc
dù đường
xá xa xôi nhưng trong người họ
có tiền,
mà Thôi Nam còn có hơn nửa tài sản
đang cất
nhờ
trong nhẫn
trữ
vật
của
Du Hành nữa.
Tóm lại,
họ
không thiếu
tiền.
Có tiền,
lại
có cửa
tiệm
phục
vụ
lúc nửa
đêm nên ngoài việc
không thể
chống
lại
thời
tiết
về
đêm ra thì bốn
người
họ
sống
rất
tốt.
Thật
ra mà nói, thì Thôi Nam còn cảm thấy
hành trình của
họ
thoải
mái hơn việc
ở
lại
Tây Châu với
Tuyên Dương Tông. Trong ký ức của
anh, lần
bị
Tuyên Dương Tông đưa tới Tây Châu thực
sự
rất
mệt
mỏi.
Anh sợ
độ
cao, mà Tuyên Dương Tông lại dùng thảm
bay để
đưa đón họ,
ngày đi ngàn dặm
nên anh chỉ
nằm
bệt
ra không động
đậy
nổi.
Đây là lần
đầu
tiên Du Hành nghiêm túc ngắm nhìn phiến
đại
lục
này, càng đi càng thấy được
sự
sầm
uất
ở
đây. Nghe thương đội nói, càng đi về
phía nam, cách Nam Châu càng gần thì mật
độ
người
càng dầy
đặc.
Tương tự,
càng đi về
phía Đông thì lại
càng náo nhiệt.
"Mặc
dù mọi
người
không thể
đi theo con đường
đó, nhưng ở
gần
một
chút cùng tốt."
Sau hai tháng đi đường,
cuối
cùng cũng tới
thành Mai Vân. Du Hành thanh toán một nửa
số
tiền
thù lao còn lại,
rồi
ở
lại
thành Mai Vân nghỉ
ngơi mấy
ngày.
Sau khi thương đội
đổi
hàng hóa cho một
thương đội
khác trong thành, lại mua một
nhóm hàng hóa để
tới
Nam Châu xong thì nhà họ Du lại
tiếp
tục
lên đường
cùng.
Rời
khỏi
thành Mai Vân, người phụ
tá của
thương đội
đặc
biệt
nói cho những
vị
khách bỏ
tiền
cùng đi một
chút quy củ.
"Khoảng
trưa ngày mốt
là chúng ta có thể
tới
được
Tông Thiên Khiếm
(rãnh trời).
Tông Thiên Khiếm
là bức
chắn
chắn
ngang hai châu lục,
nghe nói là ở
giữa
Tây Châu và Đông Châu cũng có. Nơi đó không dễ
đi, mọi
người
phải
ở
bên rìa Tông Thiên Khiếm khoảng
hai ngày để
thích ứng
với
linh khí nơi đó. Một chuyện
khác là mọi
người
phải
chuẩn
bị
phí qua đường,
mà phí qua đường
rất
hay thay đổi,
ta không rõ trước
khi đi các ngươi đã nghe người khác nói phải
đóng bao nhiêu, nhưng chỗ ta vừa
nhận
được
một
tin tức
mới."
Người
phụ
tá uống
một
hớp
nước,
liếm
môi rồi
nói nốt.
Một
nữ
khách hàng nói: "Một người
hai mươi nghìn đồng
xương! Sao đắt
thế!"
"Đúng vậy,
ta nghe nói một
người
chỉ
mất
mười
nghìn đồng
xương thôi!"
Người
phụ
trách cười:
"Nếu
lo thương đội
bọn
ta lừa
thì không cần
nộp,
bởi
vì phí qua đường
sẽ
do các bang phái địa phương thu mà không phải
chúng ta. Hôm nay chúng ta vừa mới
nghe được
thông tin mà thôi, mà thương đội của
chúng ta cũng phải
đóng giống
thế
thôi, không ai là ngoại lệ
cả."
Du Hành hỏi:
"Ngươi biết
vì sao đột
nhiên tăng giá không?"
"Tông Thiên Khiếm có bang phái địa
phương chiếm
cứ,
mà bang phái thay đổi chắc
chắn
là do thế
lực
đằng
sau có biến."
Người
phụ
trách truyền
cho Du Hành ánh mắt
'Ngươi hiểu
mà'.
"Cho nên mọi
người
không đủ
tiền
thì mau chóng gom góp lại đi, nếu
không qua được
rồi
bị
bỏ
lại
thì chỉ
có thể
quay lại
Tây Châu mà thôi."
Những
lời
này khiến
hầu
hết
khách nhân trở
nên kích động,
vừa
gom tiền,
vừa
vay tiền,
cực
kì hỗn
loạn.
Mẹ
Du lo lắng
nói: "Chúng ta có thể vay của
thương đội
không?" Mặc
dù nhà họ
đã bán cửa
tiệm
và nhà rồi,
nhưng tạm
thời
vẫn
thiếu
bốn
mươi nghìn đồng
xương.
Thôi Nam nói: "Cháu có hai
mươi bốn
nghìn đồng
xương rồi,
vay hơn năm mươi nghìn đồng xương nữa
là đủ."
Du Hành nói: "Đừng
lo, nhà chúng ta có đủ tiền."
Nhìn ánh mắt
nghi hoặc
của
cha mẹ
mình, Du Hành liền
nháy mắt
một
cái, cha mẹ
Du lập
tức
vỡ
lẽ.
"Haiz, có tiền
thật
tốt."
Cha Du chắp
tay sau lưng chăn lừa, trong lòng nghĩ tới
chuyện
sau khi tới
Nam Châu phải
làm ăn cho tốt,
không thề
xài hết
số
tiền
mà tiên nhân cho con trai mình được. Trong mắt
ông, đồ
mà tiên nhân cho con trai thì chính là để trợ
giúp con trai ông tu luyện. Quả
là một
vị
tiên tốt
bụng.
Khi tới
Tông Thiên Khiếm,
Du Hành ngạc
nhiên trước
sự
thần
bí của
thiên nhiên, càng tới gần
càng cảm
nhận
được
nguồn
linh khí dồi
dào đập
vào mặt.
Nhìn từ
xa, một
bức
màn nước
lớn
đang chảy
từ
trên cao xuống,
hơi nước
quanh quẩn
khắp
nơi tựa
như chốn
bồng
lai tiên cảnh.
"Đừng
nhìn Tông Thiên Khiếm đẹp
mà lơ là, nó xuất
hiện
do linh khí áp súc tạo thành một
dòng sông chảy
ngược,
người
bình thường
đi qua sẽ
bị
ép thành bùn máu, ngàn vạn lần
không được
đi qua một
mình." Khi tới
Tông Thiên Khiếm,
nhiệm
vụ
hộ
tống
của
thương đội
coi như đã xong, trước khi tách ra, người
phụ
trách đã tặng
cho mọi
người
thêm vài câu cảnh
cáo: "Nhìn thấy lá cờ
bên kia không? Đừng
tự
ý vượt
qua phạm
vi mà lá cờ
đã định,
rất
nguy hiểm.
Hành xử
với
các đại
nhân trong những
môn phái lớn
phải
thật
tôn kính."
Du Hành cảm
ơn người
phụ
trách, thanh toán số tiền
thuê còn lại
xong liền
cùng cha mẹ
và Thôi Nam tìm một
góc để
nghỉ
chân.
Ở
Tông Thiên Khiếm
cũng có một
tòa thành, được
canh giữ
bởi
môn phái địa
phương, mà môn phái đó rất đặc
biệt,
sau lưng còn có môn phái tu tiên ở Nam Châu khống
chế.
Mấy
môn phái tu tiên này cực kì sống
dai, lớp
này bị
tiêu diệt
thì xuất
hiện
lớp
khác, cái vị
trí Tông Thiên Khiếm thành này cũng sẽ
đổi
người
liên tục.
Theo Du Hành thấy,
chủ
nhân mới
của
Tông Thiên Khiếm
thành thực
sự
rất
biết
hút máu người,
trước
kia phí qua đường
cao lắm
là một
nghìn đồng
xương, giờ
thì hay rồi,
trực
tiếp
tăng gấp
hai mươi lần.
Bọn
họ
vào thành tìm khách điếm, định
dựa
theo tập
tục
ở
đây để
sống
tạm
mấy
ngày trong hoàn cảnh
có linh khí, nghe nói cơ thể người
phàm ở
Tây Châu không thể
chịu
được
linh khí, nếu
ngay cả
trong nguồn
linh khí mờ
nhạt
ở
Tông Thiên Khiếm
cũng không chịu
được
thì không thể
tới
Nam Châu được,
đi chính là tự
tìm cái chết.
Thế
nên lịch
sử
truyền
thống
ở
nơi này chính là muốn qua sông thì phải
ở
thử.
Lâu dần,
nơi này dần
xuất
hiện
thành trấn,
trong thành nổi
tiếng
nhất
là suối
nước
nóng, do linh thủy
dẫn
từ
Tông Thiên Khiếm
xuống,
có tác dụng
rất
lớn
cho việc
cường
thân kiện
thể.
Có người
ở
Tây Châu không muốn
tới
Nam Châu nên đã tới
Tông Thiên Khiếm
thành để
ngâm suối
nước
nóng, hiệu
quả
cũng rất
tốt.
Nhà họ
Du ngâm mình trong suối nước
nóng hai ngày, cảm
thấy
không có nhiều
tác dụng
cho lắm.
Mẹ
Du lặng
lẽ
nói: "Không lẽ là lừa
tiền?"
Du Hành nghe vậy
thì dở
khóc dở
cười,
thật
ra tố
chất
của
cha mẹ
và Thôi Nam đã rất
tốt
rồi,
sau khi uống
dung dịch
cải
tạo
gen xong thì bệnh
cũ trong người
đều
bị
loại
bỏ
hết.
Hơn nữa
không khí nơi này kém hơn rất nhiều
so với
không khí trong kính Âm Dương và quê hương họ
sau khi gặp
thiên tai. Lúc đó Du Hành chưa đi trên con đường
tu luyện
nên chỉ
biết
không khí ở
trong kính Âm Dương và quê hương sau khi gặp
tai họa
trở
nên thoải
mái hơn rất
nhiều,
khi tu luyện
[Quy tắc
kiện
thể]
cũng rất
nhanh và dễ
dàng. Bây giờ
hiểu
biết
hơn về
tu tiên hắn
mới
phát hiện
nguyên nhân là do linh khí.
Lơ mơ sống
một
thời
gian dài ở
hai nơi có linh khí nồng đậm
nên cơ thể
đã thích ứng
từ
lâu, vì thế
mẹ
cậu
mới
nói là ngâm nước
suối
nước
nóng không có cảm
giác gì. Du Hành lặng lẽ
nói với
mẹ:
"Là do cơ thể
gia đình chúng ta tốt, mẹ
luôn làm đồ
ngon cho cả
nhà nên mới
vậy."
Lập
tức
dỗ
bà vui vẻ,
vì thế
không nói ngâm suối
nước
nóng tốn
tiền
nữa.
Hai ngày sau, cả
nhà liền
tới
nơi ghi danh để
đăng kí đóng tiền,
lấy
được
bốn
tấm
thẻ
ngọc.
"Ba ngày sau tới
xếp
hàng ở
bên kia, tới
lúc đó đúng giờ
đứng
chờ ở Thanh Thủy
Đài là được.
Nếu
tới
muộn
hay không tới
thì cũng không được
trả
lại
tiền."
Du Hành nhìn thẻ
bài không có bất
kì thông tin hay tên tuổi gì, là dạng
ai cầm
đều
thuộc
về
người
đó thì lập
tức
phòng bị.
Cậu
hỏi
người
làm: "Xin hỏi
nơi này có kinh doanh khách điếm không?"
"Có." Người
nọ
giơ tay lên chỉ
phía đối
diện:
"Nếu
muốn
thuê phòng trong khách điếm thì tới
đó sẽ
có người
tiếp
đón, giá cả
thế
nào tự
xem."
Khách điếm
do thành Tông Thiên Khiếm mở
ra thực
sự
rất
đắt,
nhưng Du Hành không muốn vì tiền
mà mạo
hiểm,
một
khối
ngọc
bài này bằng
những
hai mươi nghìn đồng
xương, khó mà chắc
chắn
sẽ
không có ai nhảy
ra cướp
bóc, bỏ
thêm tiền
mua sự
an tâm mới
tốt.
Ở
trong khách điếm
ba ngày, sang buổi
trưa ngày thứ
tư, sau khi cơm nước xong xuôi liền
có người
tới
đón. Vật
dụng
để
đón khách là thảm
bay, chẳng
mấy
chốc
đã đi tới
bên cạnh
Thanh Thủy
Đài.
Thanh Thủy
Đài rất
lớn,
họ
tùy ý tìm một
chỗ
để
ngồi
xuống
chờ
mọi
người
tới
đông đủ.
Chờ
tới
hơn hai giờ
chiều,
người
phụ
trách hướng
dẫn
mời
ung dung ngồi
xe ngựa
đi tới.
Tổng
cộng
có sáu người
phụ
trách, sau khi họ
xuống
ngựa
liền
gào thét hỏi:
"Đã đông đủ
chưa? Kiểm
tra ngọc
bài xong chưa? Mau đuổi mấy
tên ồn
ào kia đi, ngọc
bài bị
cướp
thì mua thêm một
khối
là được,
khóc lóc cái gì... Được rồi,
thỉnh
bảo
thuyền!"
Một
người
cầm
bảo
thuyền
tới,
trong miệng
niệm
chú, bảo
thuyền
màu vàng trong tay bay lên không trung rồi đột
nhiên biến
lớn,
che kín một
khoảng
trời.
Mọi
người
đứng
ở
Thanh Thủy
Đài nhìn lên bóng dáng cao lớn của
bảo
thuyền
mà cảm
thán sinh linh thật
nhỏ
bé. Sau đó, bảo
thuyền
hạ
xuống
một
cái thang dây, chờ
mọi
người
trèo lên thang dây xong thì lập tức
xuất
hiện
một
tấm
bình phong để
bảo
vệ,
con thuyền
bay lướt
cách mặt
nước
khoảng
trăm mét. Chờ
khi bảo
thuyền
lấy
đà xong liền
vững
vàng xuyên qua bức
màn nước,
đi về
phía Nam Châu.
Cả
hành trình sóng yên gió lặng, bức
màn nước
do áp suất
linh khí tạo
thành rơi vào thành bảo thuyền,
đối
với
những
người
phàm như họ
thì đây chính là cảnh tượng
đẹp
nhất
từng
thấy
trong đời.
Chương 177 Chương
179
Nhận xét
Đăng nhận xét