Trong nhiệm vụ lần này, Du Hành đã hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ từ chính tới phụ. Ngoài đạt được điểm thưởng Tân Hỏa ra thì còn hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu [Vua trùng đời thứ hai] của nhiệm vụ phụ tuyến [Vua trùng tộc], phần thưởng là thuộc tính linh hồn [Uy thế vua trùng]. Thuộc tính này khá giống với [Uy hiếp của thi hoàng], và cậu cũng rất thích.
Rời
khỏi
bờ
sông trong không gian rỗng để
trở
lại
căn phòng trong thế giới
thực,
cậu
không lập
tức
mua cuốn
sách [Bách khoa toàn thư tu tiên] ngay, không biết
vì sao, đồ
mà cậu
cực
kì muốn
có, cũng dốc
toàn lực
vào để
có thể
mua được
nhưng sau một
thời
gian dài, ham muốn
có được
thứ
đó dường
như không còn mãnh liệt như trước
nữa.
Du Hành đi gặp
cha Du và mẹ
Du trước
tiên, ăn uống
trò chuyện
xong xuôi còn ngồi
trong sân uống
trà ngắm
trăng, trước
khi đi ngủ
mới
ngồi
trên giường
bấm
mở
hệ
thống
trao đổi
lên, mua cuốn
[Bách khoa toàn thư tu tiên]. Một cuốn
sách dầy
cộp
rơi vào tay cậu,
nặng
tựa
nghìn vàng.
Nhìn mục
lục,
Du Hành lập
tức
biết
bản
thân tiêu phí hơn hai tỷ điểm
Tân Hỏa
để
mua thứ
này thực
sự
rất
đáng giá. Trong này có đủ loại
kiến
thức
tu tiên: Từ
các loại
linh căn, công pháp phù hợp với
thể
chất
của
người
tu luyện,
công pháp kinh điển
của
ma tu, yêu tu, quỷ
tu, bùa chú, luyện
khí, đan dược
cho tới
ngự
thú và vân vân, đủ
loại
công pháp thập
cẩm.
Đồng
thời
còn có các loại
pháp quyết,
pháp thuật,
bảo
vật
đất
trời
đã được
tìm thấy
trong giới
tu tiên, hay là các khu vực tu luyện
nhiều
tài nguyên nhất,
những
câu chuyện
kỳ
lạ
bất
thường...
Có thể
nói là cái gì cũng có.
Du Hành đọc
xong mục
lục
thì cảm
thấy
cực
kì thích thú, trái tim trào dâng nhiệt huyết.
"Không được
quá tham vọng."
Cậu
hít sâu một
hơi, dời
tầm
mắt
khỏi
những
nội
dung quá xa vời
kia. Tay chuyên tâm chọn những
công pháp phù hợp
trong bảng
mục
lục,
quyển
sách trong tay tự
động
lật
trang, vô số
trang sách lật
qua không chút tiếng
động,
nhưng cậu
có thể
cảm
nhận
được
luồng
linh khí thư giãn đang tản mát ra, chậm
rãi quấn
lấy
cơ thể
cậu.
Đó cũng chính là điều
bí ẩn
của
cuốn
sách [Bách khoa toàn thư tu tiên] này. Nó có thể
phóng ra linh khí, mặc dù số
lượng
không nhiều
nhưng lại
rất
hữu
ích trong quá trình tu sĩ tĩnh tọa. Đặc
biệt
là với
cọng
hành khô chưa có tí linh khí nào như Du Hành mà nói thì tác dụng
cực
kì phi phàm.
Du Hành thoải
mái nhắm
hai mắt
lại,
luồng
không khí này càng khiến cậu
thoải
mái hơn cả
trong kính âm dương, ngay cả Lô Ưng cũng đứng
bật
dậy
từ
đầu
gối
của
Du Hành, đứng
thẳng
bên chân cậu,
vui sướng
bồng
lông chim lên.
Trong đầu
chợt
xuất
hiện
một
nghi vấn,
Du Hành vội
vàng mở
mục
lục
ra tìm phần
giới
thiệu
về
linh khí, sau khi biết linh khí đang tản
vòng quanh người
cậu
sẽ
không phiêu tán ra bên ngoài thì mới thở
phào nhẹ
nhõm một
hơi. Sở
dĩ Âm Dương kính bị người
của
Tuyên Dương tông phát hiện là do cấm
chế
của
vách núi đã lâu không được tu sửa
khiến
linh khí bên trong Âm Dương kính bị thoát ra ngoài.
Chuyện
này các tu sĩ không giấu giếm
gì nên cậu
cũng nghe ngóng được phần
nào.
Sau khi biết
linh khí mà [Bách khoa toàn thư tu tiên] cung cấp
sẽ
không bị
tản
ra ngoài, Du Hành liền an tâm. Nên nhớ
bây giờ
Tây Châu còn đang bị một
đám tu sĩ Tuyên Dương tông chiếm đóng đấy.
Cuốn
sách lật
sang trang công pháp tu tiên, phần này cũng có một
bảng
mục
lục
nhỏ,
Du Hành cẩn
thận
lựa
chọn,
mở
ra công pháp dẫn
khí vào cơ thể
[Linh Hỏa
Quyết],
phù hợp
với
người
có hỏa
linh căn tu luyện
khi mới
nhập
đạo.
So với
[Dẫn
Linh Quyết]
thì [Linh Hỏa
Quyết]
phù hợp
với
Du Hành hơn. Không phải [Dẫn
Linh Quyết]
không tốt,
mà là nó thích hợp
với
tất
cả mọi người,
dù là kim linh căn hay thủy linh căn thì đều
có thể
sử
dụng
được,
nó thiếu
đi tính chất
độc
nhất
vô nhị.
Sau khi Du Hành lựa
chọn
[Linh Hỏa
Quyết]
xong thì cuốn
[Bách khoa toàn thư tu tiên] xuất ra một
ảo
ảnh
mơ hồ,
sau khi hư hóa xong liền chui vào ngực
Du Hành.
Sau khi hấp
thu xong ảo
ảnh
kia, Du Hành bắt
đầu
chuyên tâm nghiên cứu [Linh Hỏa
Quyết].
Ban đầu
cậu
nghĩ, dựa
vào kinh nghiệm
tu luyện
[Quy tắc
kiện
thể]
nhiều
năm của
mình thì không thể
coi là không biết
gì về
phương diện
tu luyện
cả,
nhưng khi thực
sự
tiếp
xúc với
[Linh Hỏa
Quyết]
Du Hành mới
hiểu
ra, đây là hai con đường tu luyện
hoàn toàn khác nhau. Kinh nghiệm cũ có lẽ
chỉ
có tính kiên nhẫn
và bền
bỉ
trong tu luyện
mà thôi.
Nhưng Du Hành không hề
nản
lòng, thậm
chí, thứ
cậu
không thiếu
nhất
chính là thời
gian.
Do không có ai dẫn
dắt
nên cả
đêm Du Hành đều
không thu hoạch
được
gì. Tu luyện
mệt
mỏi,
Du Hành liền
lăn ra ngủ.
Sau khi cất
cuốn
sách đi, nguồn
linh khí mà cuốn
sách thả
ra đã biến
mất
không thấy,
Lô Ưng bức
xúc kêu mấy
tiếng,
sau đó liền
dựa
vào đầu
gối
Du Hành để
ngủ.
Cuộc
sống
khi quay về
nhà trở
nên yên bình và ấm
áp, cha Du và mẹ
Du ngày ngày mở
cửa
hàng, còn cậu
con trai cũng không thể ở
nhà ngồi
chơi cả
ngày để
cha mẹ
đi làm mệt
nhọc
được.
Vì thế
ban ngày Du Hành cũng ra cửa tiệm
hỗ
trợ,
ban đêm lại
nghiên cứu
việc
tu luyện.
Có thuộc
tính linh hồn
[Sáng suốt]
bên cạnh,
việc
đọc
hiểu
[Linh Hỏa
Quyết]
chỉ
là vấn
đề
thời
gian. Cậu
còn mua trong hệ
thống
một
cuốn
từ
điển,
gặp
chữ
nào tối
nghĩa sẽ
bỏ
ra tra, chỉ
dùng sáu đêm đã có thể hiểu
hết
toàn bộ
phần
[Linh Hỏa
Quyết].
Sau đó chính là thời
gian thực
hành. Một
lần
thực
hành là hơn nửa
tháng, hai lần
thành công nhất
đều
thiếu
một
chút là hoàn hảo,
thật
không biết
làm sao.
Lô Ưng thấy
cậu
phiền
nào liền
nói: "Chúng ta ra ngoài chơi đi, chơi về
sẽ
vui vẻ
lại."
Tâm tư của
nó rất
đơn giản,
vừa
chất
phác lại
biết
quan tâm người:
Không phải
ngươi không vui hay sao? Để ta đi chơi cùng
ngươi.
Du Hành cũng đón nhận
ý tốt
của
nó: "Được,
chúng ta ra ngoài chơi." Lô Ưng nghe vậy
lập
tức
vui sướng
tự
bay vào trong lồng,
đây là quy định
của
nó và Du Hành.
Xách lồng
chim ra cửa,
giờ
đã chạng
vạng
tối,
nhà họ
Du đã dọn
dẹp
cửa
tiệm,
vốn
dĩ cha Du và mẹ
Du còn định
mở
cửa
tới
tối
nhưng đã bị
Du Hành ngăn cản
lại.
"Nhà chúng ta đủ
sống
là được,
đừng
làm quá sức."
Cha mẹ
có thể
quên nhà họ
có bao nhiêu tiền,
nhưng cậu
thì không thể
quên được.
Sau khi thuyết
phục
nhiều
lần
thì hai người
mới
đồng
ý.
Khi Du Hành ra khỏi
phòng, cha Du và mẹ Du đang ngồi
trong sân uống
trà ngắm
trăng, thấy
cậu
đi ra liền
hỏi:
"Con dậy
làm gì?"
"Con không ngủ
được
nên muốn
ra ngoài một
chút."
Cha Du gật
đầu
đồng
ý: "Nên ra ngoài một chút mới
phải,
cha thấy
tối
nào con cũng ngủ
im trong phòng cả
nên giờ
không ngủ
được
đúng không? Mau đi dạo một
lúc đi để
đêm nay có thể
ngủ
ngon."
"Vâng, con ra ngoài chút
đây."
"Ừm."
Mẹ
Du vẫy
tay với
cậu:
"Mẹ
sẽ
để
cửa
chờ
con, đừng
về
quá muộn
đấy,
không an toàn đâu."
Nhìn con trai xách lồng
chim ra ngoài, mẹ
Du cười
nói: "Không ngờ thẳng
bé lại
thích nuôi chim, con chim kia cũng thật đặc
biệt,
cả
người
toàn lông tơ, lại
còn vàng vàng như gà con nữa." Ban đầu
bà còn cho rằng
đó là con gà con, nhưng khi thấy nó bay thì mới
biết
đó là chim.
"Làm sao đâu, nuôi cũng cũng
được,
tu luyện
khí chất."
Cha Du nhỏ
giọng
nói: "Không biết tiểu
Nam nuôi một
con rắn
từ
lúc nào, cả
người
đen thui làm anh sợ muốn
chết.
Anh nhắc
nó đừng
nuôi vì sợ
có độc,
nếu
cắn
thì phải
tội,
nhưng thằng
bé không đồng
ý. Haiz, chúng lớn
cả
rồi,
có suy nghĩ của
riêng mình."
Mẹ
Du nói với
ông: "Thằng
bé ngoài đọc
sách thì không được
thích cái khác nữa
sao, rắn
thì thế
nào? Em thấy
không tệ.
Có mà anh sợ
rắn
nên mới
nói thế,
đồ
nhát gan."
Cha Du vuốt
mũi không nói.
Ra ngoài đi dạo
một
vòng, quả
nhiên tâm trạng
khá hơn không ít. Đường phố
ban đêm dưới
ánh đèn lồng
trở
nên mông lung tuyệt
đẹp,
bên vệ
đường
có không ít cửa
tiệm,
đồ
ăn chín, quà vặt
hay là điểm
tâm đều
có đủ.
Du Hành mua hai xâu kẹp
hồ
lô, một
xâu bỏ
vào lồng
chim cho Lô Ưng ăn khiến nó cực
kì vui sướng,
kêu quang quác mấy
cái, đại
ý là ta thích ngươi nhất, người
là người
tốt
nhất.
Khiến
Du Hành cảm
thấy
như đang nuôi một
đứa
bé.
Cắn
một
miếng
kẹo
hồ
lô, không phải
quả
sơn trà trên núi như trên tư liệu, mà là loại
quả
đỏ
mọc
ở
địa
phương, chua chua ngọt ngọt,
cực
kì ngon miệng.
Sau khi về
tới
nhà, Du Hành đánh răng súc miệng, một
người
một
chim chuẩn
bị
đi ngủ.
Trước
khi đi ngủ,
Du Hành đột
nhiên nghĩ tới
một
chút, nhanh chóng lục tung hệ
thống
trao đổi
một
lần,
quả
nhiên đã tìm được
một
vài mặt
hàng chuyên dụng
trong giới
tu tiên: Đan dược,
bùa chú, bảo
khí... các thứ.
Là cậu
quá ngốc!
Quá trình dẫn
khí vào cơ thể
còn kém một
bước,
sao không nghĩ tới
việc
dùng sự
trợ
giúp từ
bên ngoài chứ?
Không phải
đan dược
cũng là trợ
giúp ngoài hay sao?
Du Hành kiên nhẫn
lựa
chọn,
tìm được
[Dẫn
Khí đan], có thể
đề
cao hiệu
quả
dẫn
khí vào cơ thể
làm gia tăng tỷ
lệ
thành công, một
viên mất
mười
điểm
Tân Hỏa,
so với
tài sản
hiện
giờ
của
cậu
thì rất
rẻ.
Cậu
lập
tức
mua một
viên, sau khi cân nhắc thì tối
mai sẽ
uống,
cậu
cần
phải
giải
thích với
cha mẹ
trước
đã.
Sau khi nghĩ ra được
lời
giải
thích hợp
lý, Du Hành liền
yên tâm đi ngủ.
Sáng hôm sau, Du Hành tới
phòng cha mẹ,
nói cho hai người
biết
cậu
đang tu luyện.
Dĩ nhiên, nguồn
gốc
công pháp là do một
vị
tiên nhân đưa cho.
Du Hành kể
tối
hôm qua dắt
chim đi dạo,
gặp
được
một
vị
tiên nhân. Tiên nhân đó thấy cậu
có linh căn hữu
duyên nên đã nhận
làm đệ
tử
ký danh, còn cho một chiếc
nhẫn
trữ
vật,
bên trong nhẫn
chứa
không ít lễ
vật
ra mắt
và công pháp tu luyện.
Mẹ
Du nghe vậy
thì cực
kì vui sướng:
"Đây là chuyện
cực
kì tốt,
quả
là tổ
tông phù hộ,
cuối
cùng con trai nhà chúng ta cũng có thể làm tiên nhân!
Người
đó ở
đây? Mẹ
phải
đi cảm
ơn mới
được!"
Sở
dĩ họ
từ
Bắc
Châu tới
đây là vì ở
Bắc
Châu cực
kì lạnh,
bọn
họ là người phàm không có
linh căn nên linh khí ở nơi đó không có tác dụng
gì với
họ
cả.
Tốc
độ
bồi
bổ
cơ thể
của
linh khí không nhanh bằng tốc
độ
khí lạnh
làm ăn mòn cơ thể.
Trái lại,
ở
Tây Châu xa xôi này lại không có chút linh khí nào, nhưng
ít nhất
ở
đây có bốn
mùa rõ ràng.
Giờ
lại
được
tiên nhân coi trọng
thì thực
sự
quá may mắn!
Chờ
Du Hành giải
thích mấy
lần
là tiên nhân đã đi vân du thì cha Du và mẹ Du mới
đàn áp được
tâm trạng
đang kích động
của
mình.
"Cha mẹ,
từ
hôm nay con sẽ
bắt
đầu
tu luyện,
không biết
có thể
thành công hay không. Nếu con không ra khỏi
cửa
thì cha mẹ
cũng đừng
gọi
con. Tu luyện
xong con sẽ
ra ngoài."
"Khổ
cực
như vậy
sao? Vậy
ăn cơm con giải
quyết
thế
nào?"
Du Hành nói: "Trong lúc tu luyện
không thể
cắt
đứt
nhập
định
để
ăn cơm được,
mẹ
đừng
lo, chờ
con ra ngoài mẹ
làm món gì ngon là được." Cuối
cùng lại
dặn
dò thêm: "Đừng
nói cho người
thứ
tư biết."
"Con an tâm, cha và mẹ
con sẽ
giữ
mồm
giữ
miệng,
nếu
con tu luyện
mỏi
thì ra ngoài, cha và mẹ sẽ
làm món ngon cho con."
Sau khi trao đổi
xong với
cha mẹ,
lại
ăn một
chút thức
ăn đặc
biệt
do cha mẹ
làm, Du Hành cầm
theo một
bọc
lớn
bánh bao mà mẹ
Du đặc
biệt
chạy
ra ngoài mua để
vào phòng.
Dưới
sự
giúp đỡ
của
[Dẫn
Khí đan], lần
này Du Hành rất
dễ
dàng dẫn
khí vào cơ thể,
mười
ba ngày sau cậu
mới
thức
tỉnh
từ
trong trạng
thái nhập
định.
Cảm
giác được
nguồn
linh khí thưa thớt
trong cơ thể,
Du Hành thở
phào một
hơi.
Sau khi nhập
môn, cậu
bắt
đầu
cân nhắc
tới
một
vấn
đề.
Đó là Tây Châu không có linh khí! Lần này dẫn
khí nhập
thể,
nếu
không phải
có nguồn
linh khí ít ỏi
do [Bách khoa toàn thư tu tiên] cung cấp thì cậu
căn bản
không thể
thực
hiện
được.
Miễn
cưỡng
dẫn
khí nhập
thể,
nhưng linh khí trong cơ thể cũng rất
mỏng
manh. Muốn
tu luyện
thật
sự
thì không thể ở lại
Tây Châu được.
Mặc
dù Tây Châu cũng có Âm Dương kính, nhưng đó không phải
là thứ
để
cậu
hy vọng
xa vời
được.
Dọn
nhà! Độ
nguy hiểm
khi tu luyện
dưới
mắt
người
của
Tuyên Dương tông rất cao, Du Hành bắt
đầu
sinh ra suy nghĩ dọn nhà. Cách xa Tuyên Dương tông, chỉ
cần
không ở
trong mí mắt
của
bọn
họ
thì rất
tiện
hành động.
Vậy
thì dọn
nhà!
Ngày hôm sau Du Hành liền
rời
khỏi
phòng, hai vợ
chồng
nhà họ
Du mấy
ngày này cũng không mở cửa
tiệm,
dưới
sự
hỏi
thăm của
hàng xóm, họ
chỉ
nói là con cái bị
bệnh
nên muốn
có nhiều
thời
gian để
chăm sóc con hơn. Thấy Du Hành đi ra, hai vợ
chồng
vừa
ngạc
nhiên lại
vừa
mừng
rỡ,
vội
vàng nấu
cơm cho cậu
ăn.
Ăn cơm tối
xong, Du Hành liền
nói tới
chuyện
dọn
nhà cho cha mẹ.
"Con đã dẫn
khí nhập
thể
thành công." Cậu giới
thiệu
qua một
chút về
tu tiên cho cha mẹ,
lại
làm mẫu
một
thuật
pháp cấp
thấp
trong công pháp [Hỏa Diễm
thuật],
từ
đầu
ngón tay xuất
hiện
một
ngọn
lửa
nhỏ,
nhưng chỉ
hai giây là tắt.
Tuy nhiên hai giây đó cũng đủ
khiến
cha Du và mẹ
Du sợ
hãi kêu lên, cha Du lập tức
quyết
định:
"Dọn
nhà!" Cha mẹ
trên thế
gian này phần
lớn
đều
rất
quan tâm tới
việc
học
tập
của
con cái, luôn cung cấp cho con của
mình môi trường
học
tập
tốt
nhất,
dù có đập
nồi
bán sắt
cũng phải
làm.
Mẹ
Du cũng nói: "Dọn!"
Nhưng Du Hành lại
rất
do dự,
cậu
quên mất
vấn
đề
sức
khỏe
của
cha mẹ
mình. Đường
xá xa xôi như vậy,
giờ
lại
bảo
buông tha cuộc
sống
yên ổn
như bây giờ
thì liệu
có đáng giá không?
Cậu
liền
hỏi
cha mẹ:
"Cha mẹ,
nếu
giờ
hai người
quên một
chuyện,
mà chuyện
đó chỉ
có con nhớ...
thì cha mẹ
có muốn
nhớ
lại
chuyện
đó hay không?"
Cha Du cau mày nói: "Là chuyện rất
quan trọng
sao?"
"Vâng, đối
với
con thì rất
quan trọng."
Du Hành gật
đầu
không chút do dự.
"Con trai ngốc."
Mẹ
Du xoa đầu
Du Hành: "Nếu
cha và mẹ
đều
quên chuyện
đó thì có phải
con rất
đau lòng đúng không?"
Du Hành nhớ
lại
tâm tình lúc đó, hốc mắt
hơi đỏ
lên. Rốt
cuộc
là cái gì đã chống
đỡ
cho cậu
ở
trong thế
giới
nhiệm
vụ
hết
năm này qua năm khác? Nói tới nói lui thì cũng
chỉ
toàn là kỷ
niệm
âm áp khi sống
bên cạnh
gia đình mà thôi.
Không cần
biết
Tuyên Dương tông tại sao lại
làm xáo trộn
cuộc
sống
của
người
khác thì cậu
đều
hận
bọn
họ.
"Mẹ
không thể
nhìn thấy
con buồn
được,
nếu
chuyện
đó làm con buồn
thì mẹ
sẽ
không bao giờ
quên."
Cha Du cũng nói: "Cha cũng thế,
từ
khi con ra đời
cha mẹ
đều
muốn
con được
vui vẻ
khôn lớn,
sống
một
cuộc
sống
tốt.
Cha đã quên chuyện
gì khiến
con đau lòng hay sao? Con nói cha cha biết đi, cha sẽ
lập
tức
nhớ
ra." Haiz, lần
trước
sinh nhật
con trai ông nhớ
là có nấu
cho con bát mỳ
trường
thọ
rồi
mà?
Du Hành mỉm
cười
với
đôi mắt
đỏ
hoe, tay nắm
chặt
nói: "Không có gì, con rất vui."
Nhận xét
Đăng nhận xét