Sau năm mới, các khu an toàn lại bắt đầu một đợt tiêu diệt quái sâu. Du Hành có một ý nghĩ rất đơn giản, đó là trước khi rời đi sẽ dùng vóc người khổng lồ của mình để tiêu diệt thêm nhiều quái sâu hơn một chút, không thể lãng phí kì ngộ này được.
Du Hành nói được
là làm được,
bây giờ
không còn nỗi
lo gì nên cậu
dồn
toàn bộ
tâm tư vào việc
này. Đôi khi cậu
coi đám quái sâu như Tuyên Dương tông rồi điên cuồng
đánh giết.
Sau khi đánh xong liền nghĩ sao bản
thân lại
có thể
ngây thơ như vậy
chứ?
Cảm
xúc đó cứ
lặp
đi lặp
lại,
khiến
Du Hành nghi ngờ
rằng
bản
năng của
quái sâu và suy nghĩ của con người
trong cậu
đang bị
trung hòa lẫn
nhau.
Cứ
ngày ngày hết
vui sướng
do giết
chóc mang lại
thì cậu
tiếp
tục
tự
phê bình bản
thân, ngày tháng trôi qua thật nhanh. Tin tốt
chính là số
lượng
quái sâu trên đất
nước
đang giảm
rõ rệt,
còn tin tức
xấu
là số
lượng
quái sâu to đột
biến
đang ngày càng nhiều thêm.
Tới
năm thứ
mười
chín sau mạt
thế,
loài người
thậm
chí không cần
phải
ra ngoài tiêu diệt
quái sâu nữa.
Trải
qua quan sát của
loài người,
có một
con quái sâu khổng
lồ
đang không ngừng
gặm
mấy
chục
nghìn con quái sâu khác qua ngày, tốc độ
tiêu diệt
quái sâu cao tới
mức
loài người
láy máy bay cũng không theo kịp.
Đến
giờ,
nhiệm
vụ
chính của
Du Hành đã rất
rõ ràng rồi,
chính là hằng
ngày nhìn chằm
chằm
vào đám quái sâu, nếu chúng hoạt
động
vượt
qua giới
hạn
mà cậu
đặt
ra thì cậu
sẽ
ngầm
thừa
nhận
chúng là khẩu
phần
lương thực
của
cậu.
Do Du Hành không che giấu
việc
bản
thân là con người,
nên khu an toàn thủ đô cũng nhanh chóng biết
tới,
còn phái người
tới
liên lạc
với
cậu,
hai bên nhất
trí đề
ra quy củ.
Thậm
chí khu an toàn thủ đô còn trang bị
cho cậu
máy truyền
tin đặc
biệt
để
kịp
thời
thông báo về
hướng
hoạt
động
của
đám quái sâu nhân tạo.
Dưới
sự
hợp
tác của
hai bên, quái sâu khổng lồ
nhân tạo
dần
dần
bị
tiêu diệt,
căn cứ
theo hình ảnh
trên vệ
tinh, quốc
gia của
họ
chính là một
trong những
nước
có mật
độ
quái sâu thấp
nhất.
Đã có rất
nhiều
quốc
gia ở
bên ngoài liên lạc
với
khu an toàn thủ
đô, yêu cầu
trao đổi
lợi
ích, để
cho quái sâu khổng
lồ
- Du Hành ra nước
ngoài trợ
giúp nhưng khu an toàn thủ đô liên tục
không đồng
ý. Bây giờ
quốc
gia của
mình còn chưa an toàn tuyệt đối,
có nhiều
lợi
ích hơn cũng không đổi.
Cho tới
khi tình hình các nước ổn
định
hơn thì đã là ba mươi năm sau mạt thế,
lúc này số
lượng
quái sâu khổng
lồ
nhân tạo
trong nước
được
thống
kê lại
chỉ
còn tổng
cộng
mười
nghìn sáu trăm năm mươi sáu con. Không phải do Du Hành ăn
nhiều
mà là do đám quái sâu khổng lồ
nhân tạo
có di chuyển
ra nước
ngoài nữa,
không phải
thì cũng do đánh nhau mà chết. Bây giờ
thức
ăn của
đám quái sâu nhân tạo này đang không ngừng
giảm
đi nhanh chóng, bây giờ có kiếm
ăn cũng tìm tới
đồng
loại
to lớn
của
mình.
Du Hành không nghe theo ý của
khu an toàn thủ
đô để
đuổi
đám quái sâu nhân tạo còn sót lại
ra nước
ngoài. Cậu
không đủ
kiên nhẫn
để
ra ngoài trông chừng
đám quái sâu kia, làm chó chăn cừu cho người
khác.
Hơn nữa
vào lúc này, cậu
đã hiểu
được
ý nghĩa của
từ
"Vua trùng tộc"
là gì. Chính là đứng
từ
xa nhìn đám quái sâu cắn xé nhau, gọi
là nuôi cổ
sinh vương, nếu
như cậu
có thể
chống
đỡ
cho tới
cuối
cùng thì cậu
chính là vua trùng tộc.
Bên tai lại
truyền
tới
tiếng
vang, Du Hành bấm
nhận
máy truyền
tin.
"... Nếu
tôi nói tôi sắp
chét thì anh có tin không?"
Nhân viên truyền
tin phía bên kia nghe vậy thì giật
thót, vội
vàng chuyển
cuộc
gọi
cho tướng
quân Hoắc
Minh Lý, Hoắc
tướng
quân nghe xong cũng giật mình không nhỏ,
sau khi nhận
được
cuộc
gọi
liền
vội
vàng hỏi:
"Lần
trước
kiểm
tra sức
khỏe
cậu
vẫn
khỏe
lắm
mà." Mới
bốn
mươi ba tuổi,
các cơ quan trong cơ thể vẫn
cực
kì tốt,
sao đột
nhiên lại
báo sắp
chết?
"Tôi sẽ
xử
lý hết
đám quái sâu khổng
lồ
nhân tạo
còn sót này, Hoắc
tướng
quân đừng
quên việc
củng
cố
biên giới
quốc
gia, đề
phòng trùng tộc
xâm nhập
vào từ
bên nước
ngoài." Du Hành không giải thích nguyên
nhân, nếu
giải
thích thì không lẽ
lại
nói đó là trực
giác tâm linh hay sao? Không cần thiết.
Cậu
nhỏ
giọng
nói: "Tạm
biệt."
"Cậu
Du! Chờ
một
chút..."
Du Hành ngắt
liên lạc,
lần
nữa
thả
tầm
mắt
nhìn ra trung tâm của đám quái sâu, cảm
nhận
huyết
dịch
trong cơ thể
điên cuồng
đập
mạnh,
tựa
như muốn
phá xác lao ra ngoài, gào thét như sóng dữ.
Cậu
tốn
rất
nhiều
công sức
mới
có thể
kìm nén sự
hưng phấn
và hiếu
chiến
trong cơ thể,
ép bản
thân phải
chịu
đựng
cho tới
giây phút cuối
cùng, sau đó biến
thành vị
vua của
trùng tộc.
Bằng
cách này, Du Hành đã ăn sạch tất
cả
quái sâu nhân tạo
khổng
lồ
trong nước,
lúc đó, cậu
cảm
thấy
cả
người
nóng rực
như thiêu đốt,
sức
mạnh
vô tận
bộc
phát. Để
khống
chế
bản
thân, cậu
bấu
chặt
mặt
đất,
trên mặt
đất
bị
cậu
cào ra mấy
cái hố
rất
sâu, há miệng
kêu gào.
Tiếng
kêu sắc
bén truyền
ra, nguồn
sực
mạnh
khủng
bố
sôi trào trong huyết mạch
cũng theo đó mà lan tỏa, hơi thở
của
vua trùng tộc
khuếch
tán khắp
nơi.
Xa xa biên ải,
một
con quái sâu vừa
bò vào trong đã giật mình, nỗi
sợ
hãi dâng lên. Nó không nhịn được
mà khuỵu
xuống
đất,
đầu
rụt
mạnh,
một
lúc sau mới
thò đâu ra lén lút ngó trái phát, dè dặt bò thêm mấy
cái.
Ngay khi vừa
thành vua trùng tộc,
kiến
thức
truyền
thừa
sâu trong tiềm
thức
đã hoàn thiện
đầy
đủ.
Hóa ra trùng tộc
xâm lấn
trái đất
được
gọi
là sâu Tam Quang, biết được
nguyên nhân khiến
chúng có thể
đoàn kết,
cũng hiểu
cái gì gọi
là vua trùng tộc.
Vua trùng tộc
của
đời
trước
xuất
hiện
do đã uống
cạn
máu của
đồng
tộc,
một
khi có một
con quái sâu thành vua thì quần tộc
của
nó sẽ
cạn
kiệt.
Thế
nên từ
những
đời
vua phía sau, để
tộc
mình có thể
sinh sôi nảy
nở,
trong huyết
mạch
của
sâu Tam Quang đều
ghi nhớ
việc
không thể
tàn sát đồng
tộc
của
mình.
Sâu Tam Quang không có vua.
Sau khi con quái sâu đầu
tiên thành vua thì lý trí cũng sẽ tỉnh
táo trở
lại.
Dĩ nhiên, nó sẽ
không có tình cảm
phức
tạp
như con người,
không hối
hận,
không thống
khổ.
Nó chỉ
nhìn hiện
trạng
diệt
tộc
của
mình, rồi
sinh ra một
ý niệm:
Sau này không thể
đánh nhau, không vui.
Năng lượng
tích tụ
trong người
không có chỗ
tiêu thoát, chẳng
bao lâu sau đó nó sẽ từ
mạnh
thành yếu,
rồi
yếu
mà chết.
Sau khi nó chết,
thi thể
sẽ
thối
rữa
thành bùn, không biết qua bao nhiêu năm sau từ
mặt
đất,
nơi thi thể
nó phân hủy
sẽ
xuất
hiện
mấy
con quái sâu mới
nở,
một
thế
hệ
khác lại
được
sinh ra. Chúng sẽ
tuân theo tộc
huấn,
sinh sôi cho tới
hiện
nay.
Khi biết
được
những
thông tin này, thật
ra cũng chẳng
có bao nhiêu tác dụng với
Du Hành cả:
Biết
bản
thân sắp
chết
thì có thể
làm gì? Chỉ
có thể
chờ
chết
mà thôi. Cũng may trước đó cậu
cũng mơ hồ
đoán trước
được
điều
này nên mới
không quá thất
vọng.
Việc
bản
thân biến
thành vua trùng tộc
rồi
chết,
hay là bị
những
con quái sâu khổng
lồ
khác vì trở
thành vua mà ăn mình thì cái chết trước
vẫn
tốt
hơn một
chút.
Nhiệm
vụ
này rất
đáng giá, Du Hành nằm tại
chỗ
không động
đậy,
chờ
dục
vọng
hiếu
chiến
bên trong cơ thể
tản
đi xong cậu
mới
chậm
rãi thở
hổn
hển.
Cơ thể
cao như núi nằm
im một
chỗ,
từ
từ
nhắm
mắt
lại.
Vào ngày 26 tháng 12 năm 26 sau mạt
thế,
Vĩ Trùng có đóng góp lớn cho nhân loại
đã chết,
thi thể
nằm
lại
ở
núi Thái Mẫn,
do cơ thể
quá to nên không thể thu thập
được.
Tướng
quân Hoắc
Minh Lý của
khu an toàn thủ
đô đã tới
núi Thái Mẫn
để đưa tiễn, đồng
thời
ra lệnh
xây dựng
một
đài tưởng
niệm
cho cái chết
của
cậu.
Dưới
sự
hỗ
trợ
của
Vĩ Trùng, đất
nước
họ
chính là nước
đầu
tiên thoát khỏi
tai họa,
và nắm
chặt
thời
cơ để
xây dựng
lại
đất
nước!
Sau mùa đông, xác của
Vĩ Trùng phân hủy
càng nhanh hơn, khu an toàn thủ đô phải
cho người
tới
khử
trùng. Nơi này cách khu an toàn rất xa, vì thế
mùi hôi thối
cũng không đưa tới
vấn
đề
gì lớn.
Không ai biết
rằng,
lấy
thi thể
Vĩ Trùng làm trung tâm đang xuất hiện
nguồn
lực
lượng
của
vua trùng không ngừng khuếch
trương khắp
nơi làm vô số
quái sâu cảm
nhận
được
liền
khiếp
sợ,
không dám đặt
chân lên nơi được
vua trùng tộc
bao phủ.
Bản
năng sợ
hãi khí thế
của
vua trùng tộc
khiến
cho khu vực
này không có một
con quái sâu nào. Năm sau, khu an toàn gần đó nhất
rốt
cuộc
phát hiện
ra chỗ
không đúng, bây giờ cả
nước
đang hăng say dọn
dẹp
quái sâu còn sót lại, sâu nơi nào cũng có, nhưng lại
không có một
con nào dám xông vào vùng đất kia.
Nhìn qua vệ
tinh, đó thực
sự
là một
nơi không có quái sâu, lấy vùng đất
chôn thi thể
Vĩ Trùng làm trung tâm, trong phạm vi nghìn dặm
thực
sự
không có một
con quái sâu nào. Chờ tới
khi khu an toàn gần
đó báo cáo với
khu an toàn thủ
đô thì phát hiện
phạm
vi an toàn lại
được
mở
rộng.
Khu an toàn thủ
đô phái người
tới
khảo
sát thì phát hiện
là sự
thật.
"Đây là di trạch
của
Vĩ Trùng." Hoắc Minh Lý thở
dài nói, một
lần
nữa
nhớ
tới
người
đàn ông lạnh
lùng, tuy rằng
rất
ít nói, cũng không đòi hỏi bất
kì lợi
ích gì nhưng đó lại
là một
người
cực
kì yêu nước.
Đáng tiếc
là người
đó chỉ
nói mình họ
Du, còn những
chuyện
khác lại
không nói thêm gì cả. Bác sĩ kiểm
tra cho người
đó cũng nói gen của
cậu
ta đã biến
đổi
rất
lớn,
không thể
nào tìm được
dữ
liệu
thân phận
trong kho được.
Nếu
không thì khu an toàn thủ đô chắc
chắn
sẽ
bảo
vệ
tốt
cho người
nhà của
cậu
ta.
Có người
nói muốn
phân tích thi thể,
nhất
định
sẽ
gây rúng động
toàn cầu,
nhưng lại
bị
Hoắc
Minh Lý gạt
đi.
"Các người
có thể
đảm
bảo
rằng
sau khi phân tích xong thì sẽ mang lại
hiệu
quả
giống
thế
sau?" Loại
nghiên cứu
không thể
tìm ra được
hiệu
quả
gốc
thì sao dám tùy tiện phân tích được?
Không ai dám đảm
bảo,
vì thế
mọi
người
liền
quyết
định
cả
nước
di chuyển.
Nếu
đã không thể
chuyển
núi thì họ
sẽ
chuyển
tới
cạnh
núi.
Cuộc
di cư quy mô lớn
nổ
ra.
Khi đất
nước
bắt
đầu
xây dựng
lại,
bắt
đầu
đi vào sản
xuất
và đầu
tư vào khoa học
kỹ
thuật
để
ngăn ngặn
các nguy hiểm
tiềm
ẩn
thì những
quốc
gia khác vẫn
đang trong trạng
thái nước
sôi lửa
bỏng.
Chờ
tới
khi quốc
gia xây dựng
lại
thành công thì mới
hỗ
trợ
cho các nước
khác, và vị
thế
trên quốc
tế
cũng dần
tăng cao.
Khu an toàn chính và các khu an
toàn nhỏ
được
xây dựng
xung quanh mảnh
đất
chôn xác Vĩ Trùng, hai mươi sáu năm sau mạt thế,
kích thước
của
các khu an toàn không ngừng tăng cao. Vật
liệu
xây dựng
là sự
kết
hợp
giữa
xác quái sâu và các vật liệu
cứng
rắn
khác nên chất
lượng
được
cải
thiện
rất
rõ ràng. Đồng
thời,
khu an toàn thủ
đô cũ, giờ
là khu an toàn chính bắt đầu
bí mật
khai thác trên núi Phúc Thọ để
có thêm vật
liệu
bổ
sung.
Tới
khi xây xong các khu an toàn, núi Phúc Thọ đã trở
thành một
mảnh
đất
bằng
phẳng,
mỏ
quặng
từng
gây chấn
động
với
cao tầng
các khu an toàn giờ đã hoàn toàn chìm vào trong lịch
sử,
trừ
một
số
mẫu
vật
thí nghiệm
bí mật
cấp
quốc
gia được
lưu trữ
trong kho ra thì không còn bất kì dấu
vết
nào nữa.
Những
người
sống
sót trong nước
rất
biết
ơn đối
với
Vĩ Trùng, thỉnh
thoảng
vẫn
thường
tự
nhủ:
"Đó là ân nhân của chúng tôi!"
"Nghe mẹ
mình nói vị
Vĩ Trùng kia có cơ thể cao những
hai mét!"
"Hơn nữa
cơ, ông nội
mình nói Vĩ Trùng còn cao hơn, phải ba mét!"
"Oa!"
Bọn
trẻ
con kinh ngạc
nhìn bóng đen phía xa, ánh nắng chiếu
vào bức
đài tưởng
niệm
làm phản
chiếc
ra ánh sáng muôn màu trong mắt bọn
trẻ.
"Giáo viên nói chúng ta phải
học
tập
Vĩ Trùng, luôn phải
nhớ
kĩ thân phận
loài người
của
mình, phải
biết
suy tính, phải..."
"Gieo Thái Sơn nhẹ
tựa
hồng
mao*, cậu
thật
ngốc."
(*Gieo Thái Sơn nhẹ
tựa
hồng
mao: Sinh mệnh rất trân quý, rất đáng
giá, nó còn nặng hơn núi Thái Sơn, do đó cần suy nghĩ xem xét
xem dùng sinh mệnh vào việc gì, nơi nào thật ý
nghĩa. Khi đã tìm được ý nghĩa để sử dụng sinh mệnh rồi, đáng sử dụng rồi thì khảng khái
thực hiện sứ mệnh, đánh đổi sinh mệnh mình
cho nghĩa cử trân quý, lúc đó sẽ coi cái chết thật nhẹ nhàng,
nhẹ hơn cả lông hồng.)
"Được
rồi,
mình nhớ
rồi,
mình cũng muốn
làm một
người
như vậy."
Cô bé dùng tay phác họa một
vòng lên trên không trung: "Tựa như Vĩ Trùng vậy,
to lớn
như một
ngọn
núi!"
"Được
rồi,
tất
cả
phải
thật
ngoan ngoãn, học
tập
Vĩ Trùng. Giờ
mau xếp
hàng vào lớp
học,
mỗi
người
phải
viết
một
bài văn hai trăm chữ, được
không?"
"Vâng ạ
~ "
Những
đứa
trẻ
tay trong tay xếp
hàng đi vào trong lớp, lúc đi đi lại
lại,
chiếc
vòng đeo trên cổ
bọn
trẻ
hơi lay động,
mặt
dây chuyển
là hình một
con quái sau có cái đuôi nhỏ kì lạ.
Thế
hệ
trẻ
con bây giờ
khi vừa
sinh ra sẽ
được
đeo một
cái dây chuyền
như này để
cầu
bình an, những
người
lớn
tin rằng
lấy
hình của
Vĩ Trùng làm trang sức đeo trên người
trẻ
con thì có thể
phù hộ
cho đứa
bé đó không bệnh
tật,
và tránh được
quái sâu, và suy nghĩ này bắt đầu
được
lan truyền
rộng
rãi, nghe nói cực
kì hiệu
quả.
Người
lãnh đạo
kiệt
xuất
đầu
tiên trong mấy
năm đầu
mạt
thế
là tướng
quân La Khải
Minh của
khu an toàn thủ
đô thì không để
lại
quá nhiều
tài liệu,
người
lãnh đạo
thứ
hai của
khu an toàn, cũng là người lãnh đạo
đầu
tiên của
khối
liên thành, tướng
quân Hoắc
Minh Lý đã đẻ
lại
một
cuốn
tự
truyện.
Bên trong, tướng
quân Hoắc
Minh Lý có nhắc
tới
hai chuyện,
mà sau này, hai chuyện đó đã trở
thành trọng
điểm
nghiên cứu
lớn
nhất
nhiều
năm trở
về
sau.
Một
là đề
cập
về
một
ít tin tức
sơ lược
về
khoáng vật
trên núi Phúc Thọ.
Trong đó, tướng
quân Hoắc
Minh Lý nhớ
lại
lúc ông còn làm người dưới
chướng
của
La tướng
quân đã từng
hộ
tống
La tướng
quân đi gặp
một
người.
Người
đó tên là Lâm Hằng
An, người
đã vượt
hơn nghìn cây số
để
tới
khu an toàn thủ
đô báo bí mật
của
núi Phúc Thọ
cho La tướng
quân, cống
hiến
của
người
này đối
với
thế
trận
lúc bấy
giờ
cực
kì to lớn,
giúp cho các hạng
mục
nghiên cứu
của
tương lai từ
không thể
thành có thể.
Mặc
dù cuối
cùng bọn
họ
lại
nghiên cứu
thất
bại...
Không sai, Hoắc
Minh Lý thừa
nhận
là họ
đã tính toán sai lầm.
"Coi thường,
tự
cho mình là đúng chính là sai lầm trí mạng
của
chúng ta."
Mặc
dù kết
quả
chênh lệch
so với
dự
tính ban đầu
nhưng vẫn
không thể
xóa nhòa đi chiến
công cấp
báo của
Lâm Hằng
An được.
Do địa
vị đặc biệt
của
núi Phúc Thọ,
các đời
sau đều
nghiên cứu
rất
tỉ
mỉ
nên khi Hoắc
tướng
quân chỉ
nói sơ lược
về
người
tên là Lâm Hằng
An thì vẫn
khiến
mọi
người
càng đào sâu hơn, nhà họ Lâm và nhà họ
Chu bắt
đầu
trở
thành tâm điểm
chú ý của
mọi
người.
Trong lớp
học
lịch
sử,
cặp
song sinh Chu Lục
và Lâm Ức
Hằng
liếc
nhìn nhau, nghe thấy nhận
xét của
giáo viên về
Lâm Hằng
An thì bật
cười.
"Về
nhà kể
cho bà nội."
"Cả
ông nội
nữa."
Trong cuốn
tự
truyện
của
tướng
quân Hoắc
Minh Lý, mọi
người
còn chú ý tới
một
chuyện
khác liên quan tới
Vĩ Trùng. Có thể
nói, các đời
sau miêu tả
Vĩ Trùng như thế
nào hoàn toàn dựa
theo tự
truyện
của
Hoắc
tướng
quân cả.
Thật
ra thì tin tức
của
Vĩ Trùng không nhiều, từ
chiều
cao, ngoại
hình hay là tính cách... Ngay cả cái tên cụ
thể
cũng không có.
"...Cậu
ta nói mình họ
Du. Ít nói chuyện,
khi nói chuyện,
cậu
ta rất
thích nhìn vào mắt
của
người
khác, tròng mắt
của
cậu
ta có màu đỏ,
nhưng vẫn
mang theo độ ấm của
nhân loại,
lúc cười
lên đôi mắt
tựa
như hồng
ngọc...
Câu nói cuối
cùng trước
khi tạ
thế
của
cậu
ta là muốn
tôi không được
quên việc
củng
cố
biên giới,
ngăn chặn
sự
xâm phạm
của
trùng tộc
nước
ngoài. Cậu
ta thực
sự
là một
người
ấm
áp."
Trong tự
truyện
còn có kèm một
tấm
hình chụp
chung hiếm
hoi của
Hoắc
tướng
quân và Vĩ Trùng. Hai người họ
đứng
trước
quốc
kỳ
mỉm
cười
nhìn vào ống
kính, bộ
dáng của
Vĩ Trùng rất
to lớn,
con mắt
như hồng
ngọc.
Chương 175 Chương
177
Mấy chương cuối đọc xong tự dưng làm mình khóc quá trời, cảm động thật sự á 😢. Giống thế giới sương mù.
Trả lờiXóa