Buổi
tối
cả
nhà tới
tiệm
cơm, Du Hành quả
nhiên thấy
được
hai gương mặt
quen thuộc,
một
người
khác thì cậu
không nhận
ra. Dù sao năm đó lúc ở cửa,
đôi bên cũng không đối mặt.
Trên bàn cơm, Du Hành đứng
ra mời
rượu:
"Lúc tôi không có ở nhà, đã làm phiền
hai anh chiếu
cố
gia đình tôi."
Ông Thiệu
Huy cười
nói: "Sao có thể nói như thế
được,
người
nhà cậu
đặc
biệt
là chú Lâm làm việc
rất
tốt,
trái lại
còn chăm sóc chúng tôi nữa." Vừa
nói vừa
vỗ
bả
vai của
con trai, nói: "Gọi chú đi."
Ông Minh mỉm
cười
gọi:
"Chú."
Điển
Tiểu
Điền
lập
tức
tiếp
lời:
"Biết
là làm phiền
chúng tôi là được
rồi,
bố
của
cậu
cần
phải
được
chăm sóc, sau này cậu nhớ
để
ý một
chút." Nếu
không phải
năm đó mang lương thực từ
nhà họ
Lâm đi thì bây giờ
anh ta cũng chẳng
có ngôi như như hiện tại.
Năm đó khi tới
Trầm
Vân Hương, anh ta cũng không quá để tâm tới
nhà họ
Lâm. Nhưng khi biết
Lâm Hằng
An nhà này xảy
ra chuyện
thì không nhịn
được
tới
đây thăm hỏi.
Ôi chao, người
tốt
không giống
như anh ta.
Một
bửa
cơm cả
chủ
lẫn
khách đều
thấy
vui, coi như là một
bữa
tiệc
tạm
biệt.
"Mọi
người
đi đường
cẩn
thận,
nếu
tôi làm ăn khá giả
cũng sẽ
tới
thủ
đô để
thăm mọi
người."
Điền
Tiểu
Điền
nói. Đội
lính đánh thuê của
anh ta mới
thành lập,
tài nghệ
chưa tới
đâu nên cũng muốn
học
hỏi
đội
lính đáng thuê mà Du Hành thuê để hộ
tống
tới
căn cứ
thủ
đô: "Ngày mai tôi có thể thăm hỏi
năm vị
đại
ca kia không?"
"Được
chứ,
để
tôi dẫn
anh đi."
Sang ngày hôm sau, Du Hành dẫn Điền
Tiểu
Điền
tới
nhà trọ,
rồi
mới
tới
văn phòng thẩm
định
với
đám người
Lâm Vinh Tiêu. Trừ
bà nội
Lâm và Chu Bình ra thì cả nhà đều
có mặt.
Sau khi đưa một
phẩn
nhỏ
điểm
tín dụng,
trong thẻ
Lâm Vinh Tiêu còn khoảng ba mươi nghìn điểm,
toàn bộ
đều
đổi
thành nguyên liệu,
số
lượng
rất
khả
quan. Để
giảm
bớt
số
lượng
lương thực,
Lâm Vinh Tiêu còn yêu cầu đổi
giá đơn vị
thành loại
đắt
tiền,
ví dụ
như thịt,
rượu,
thuốc
lá, nước
hoa...
Cả
nhà ngồi
trên xe, chạy
thành hai hàng đi trên đường. Lúc đi còn gặp
cướp
nhưng chưa đợi
đội
tuần
tra tới
đã bị
hai cha con thu thập sạch
sẽ.
Ngày hôm sau, cả
nhà họ
Lâm lên đường.
Ba chiếc
xe chở
đầu
hàng hóa đi ra khỏi
Trầm
Vân Hương, đi về
hướng
khu an toàn thủ
đô.
Sau khi trở
về
khu an toàn thủ
đô, thu xếp
ổn
thỏa
cả
nhà xong, Du Hành lại ra cửa.
Người
nhà họ
Lâm không thể
hiểu
được,
cũng không thể
ngăn cản
được
cậu.
Từ
mạt
thế
cuối
năm thứ
tư cho tới
mạt
thế
cuối
năm thứ
năm, cậu
luôn hoạt
động
ở
bên ngoài. Cũng may là trước khi rời
khỏi
núi Phúc Thọ,
cậu
đã chuẩn
bị
tốt
tư tưởng...
Vốn
dĩ cậu
không coi núi Phúc Thọ thành tài sản
riêng của
mình, khi báo tin tức cho thủ
đô, cậu
biết
sau này núi Phúc Thọ sẽ
nằm
trong tay nhà nước.
Thế
nên trước
khi rời
đi, cậu
đã dọn
sạch
mấy
cái nhẫn
trữ
vật
để
chứa
riêng hương Tạ
Thần.
La tướng
quân biết
cậu
có giấu
một
ít, nhưng lại
không biết
cậu
giấu
nhiều
như vậy
nên cũng không so đo.
Nói tới
núi Phúc Thọ
là phải
nói tới
trùng nhân và Trần
Uy ở
trên núi. Sau khi khu an toàn thủ đô tiếp
quản
núi Phúc Thọ
xong, đám người
họ
vẫn
ở
lại
trên núi, đang làm công việc khai thác khoáng
vật,
coi như cũng có công ăn việc làm và chỗ
ở.
Bởi
vì Trần
Uy từng
là nguyên nhân khiến trùng nhân xuất
hiện
nên bên phía thủ
đô liên tục
cho người
tới
giáo dục
lại
tư tưởng
cho hắn
ta, coi như khá coi trọng hắn
và cực
kì coi trọng
chuyện
đào khoáng thạch.
Nhưng cậu
không tới
núi Phúc Thọ,
dù sao bây giờ
nơi đó đã trở
thành cấm
khu rồi.
Bằng
vào việc
dựt
trữ
một
đống
lớn
hương Tạ
Thần,
một
năm này Du Hành luôn hữu kinh vô hiểm*
vượt
qua, cuộc
sống
tốt
hơn nhiều
so với
lúc mới
ra khỏi
Trầm
Vân Hương.
(*Bị
hoảng
sợ
nhưng không nguy hiểm.)
Nếu
hành trình quá mệt
mỏi
thì cậu
sẽ
tới
một
khu an toàn khác để nghỉ
ngơi, bây giờ
địa
bàn hoạt
động
chủ
yếu
của
cậu
là khu vực
phía nam. Nơi này cách khu an toàn thủ đô khá xa, giao
thông bất
tiện,
mặt
nào cũng trì trệ.
Mỗi
lần
ra ngoài khổ
cực,
thu hoạch
thì không lớn.
Quái sâu quá nhiều,
sách trong tiệm
thì bị
gặm
hỏng
khiến
Du Hành nhìn mà xót.
Thời
gian nhiệm
vụ
năm năm chẳng
mấy
đã tới,
nói tóm lại,
Du Hành gần
như không gặp
phải
tình huống
khó giải
quyết
nào, cho dù bị
thương nặng
thì ít nhất
vẫn
còn một
hơi thở.
Thật
ra khi thế
giới
nhiệm
vụ
này vừa
bắt
đầu,
cậu
đã có một
điểm
xuất
phát tốt.
Nguyên thân Lâm Hằng
An này có gia cảnh
cực
kì lớn
nên mới
giúp cậu
chuẩn
bị
được
đầy
đủ
từ
đầu
để
có thể
vượt
qua thời
điểm
sơ kỳ
đầy
khó khăn nhất
của
tai họa
quái sâu. Nếu
không có gia cảnh
của
nhà họ
Lâm ủng
hộ
thì thời
điểm
sơ kỳ,
cậu
sẽ
phải
chạy
thục
mạng
cầu
sinh, không thể
nào chuyên tâm tu luyện được.
Mà bây giờ,
cậu
đã tu luyện
[Quy tắc
kiện
thể]
tới
tầng
mười
một
cao nhất,
cộng
thêm có sự
thay đổi
của
cơ thể
trùng tộc
khiến
cậu
hoạt
động
ở
bên ngoài như cá gặp nước.
Cậu
biết
người
nhà họ
Lâm rất
nhớ
mong mình, nhưng bây giờ cậu
không dám quay về
thủ
đô. Nguyên nhân rất
đơn giản:
Trên người
cậu
đã phát sinh thay đổi rất
rõ ràng,
Thật
ra, loại
thay đổi
này bắt
đầu
từ
khi ở
núi Phúc Thọ.
Khi ở
khu an toàn Biên Hãi, do bị một
vài phần
tử
cực
đoan đầu
độc,
làm bùng nổ
một
quy mô lớn
tai họa
trùng hóa, lúc ấy
Du Hành cũng trúng chiêu. Khi kiểm tra sức
khỏe
bị
kiểm
tra ra điểm
không đúng nên mới
thả
ra con rối
bù nhìn ra làm thế
thân để
trốn
khỏi
phòng thí nghiệm
thân thể
con người.
Sau khi tới
núi Phúc Thọ,
xử
lý được
Mai Nhược
Quân rồi
tới
những
chuyện
khác, thân thể
cậu
bắt
đầu
thay đổi.
Ban đêm nào đó, làn da của cậu
đột
nhiên bị
bao phủ
bởi
một
lớp
cứng
rắn,
mắt
biến
thành màu đỏ,
Trần
Uy còn phải
ngạc
nhiên nói: "Trùng nhân hoàn hảo!"
Lúc đó Du Hành đói không chịu
được,
vừa
hay đám trùng nhân đang nấu thịt,
cậu
không nhịn
được
mà ăn, cơ thể
cũng chấp
nhận
loại
thịt
này. Nhưng cơ thể
trở
nên rất
bạo
ngược,
nếu
không phải
năng lực
tự
chủ
của
cậu
rất
mạnh
thì Trần
Uy đã bị
ăn thịt
rồi.
Sau đó Trần
Uy lấy
khoáng vật
ra cho Du Hành uống,
lại
dùng hương Tạ
Thần....
Cứ
vậy
qua một
tháng, đặc
thù của
trùng tộc
mới
biến
mất,
nhưng thân thể
của
cậu
đã thay đổi
rất
lớn,
trở
nên cao lớn
cường
tráng hơn rất
nhiều.
Sau khi quan sát gần
một
năm, chắc
chắn
thân thể
đã ổn
định
lại
thì Du Hành mới
yên tâm được.
Lúc đó, ngoài việc
trở
nên mạnh
mẽ,
cường
tráng, lực
công kích của
cậu
trở
nên mạnh
hơn, có thể
ăn thịt
quái sâu ra thì bộ
dáng bên ngoài hoàn toàn giống con người.
Du Hành còn lén mang [Mặt
nạ
thiên biến]
bên người
lúc vào cổng
khu an toàn Biên Hãi, còn qua được nữa.
Vì thế
cậu
mới
dám tới
khu an toàn thủ
đô, may mắn
cậu
cũng thuận
lợi
qua được,
có thể
thấy
thân thể
của
cậu
không hề
có vấn
đề
gì cả.
Vào một
buổi
đêm ở
mạt
thế
năm thứ
năm, khi cậu
nghỉ
chân ở
một
khu an toàn để
phục
hồi
thể
lực,
ban đêm nghỉ
ngơi ở
một
nhà trọ.
Lúc đang ngủ
mơ màng, Du Hành đột nhiên cảm
thấy
tay chân không thoải mái. Trong mơ, Du Hành cho rằng
là do bản
thân cuộn
chăn nên mới
gặp
ác mộng,
vì thế
cậu
giùng giằng
tỉnh
dậy,
nhưng lại
phát hiện
bản
thân không thể
cử
động
được.
Do bị
chăn cuộn
lấy
nên không thể
cử
động
được
đúng không? Tư thế
ngủ
của
cậu
không quá xấu,
nhưng tại
sao tối
nay lại
thế
này?
Vừa
mở
mắt
ra, trước
mắt
là một
mảng
tường
xi măng trắng.
"Này, người
cách vách làm cái gì thế?! Cả
đêm này có muốn
người
khác ngủ
hay không?"
"Đừng
có đụng
tường
nữa,
bị
thần
kinh à!"
Du Hành xoay người
một
cách khó khăn, kết
quả
vẫn
không thể
nhúc nhích được,
bên tai văng vẳng
tiếng
chửi
mắng
của
người
ở
cách vách.
Hiếm
lắm
Du Hành mới
có cảm
giác bối
rối
như lần
này! Tình huống
này là gì? Thứ
đập
vào mắt
cậu
là bức
tường
trắng,
nơi mà tay chân tiếp xúc hình như là mặt
tường
bê tông, bủng
nặng
nằng
như bị
thứ
gì đó đè lên.
"Ông chủ!
Ông chủ,
mau tới
đây, cách vách xảy
ra chuyện
gì mà ông không quan tâm sao? Nếu không thì phải
trả
tiền
lại
cho tôi!"
"Rt9009, cậu
xem giúp tôi thân thể đã xảy
ra chuyện
gì đi?"
Không còn cách nào khác, Du Hành đành phải nhờ
tới
sự
giúp đỡ
của
rt9009.
"Ký chủ,
bây giờ
cậu
đang ở
trong hình thái của
quái sâu, do thân thể quá lớn
nên bị
kẹt
ở
trong phòng."
"Trời
ạ."
Du Hành hoảng
sợ,
đang êm đẹp
thì tại
sao lại
biến
thành quái sâu rồi?
Sau đó chợt
nhớ
lại
chuyện
trước
kia, cảm
thấy
chuyện
này không phải
không thể
xảy
ra.
Nhưng nơi này là khu an toàn mà! Cậu
liền
nhanh chóng quyết
định
trốn
đi.
Sau khi biết
bản
thân mình đang ở
trong hình thái của
quái sâu, Du Hành gần như đã nắm
được
quyền
kiểm
soát thân thể.
Ừm,
đây là đầu,
đây là tứ
chi, đây là bụng.
Sau khi khó khăn trở
mình, mặt
tường
bốn
phía bị
nứt
ra, trần
nhà rung chuyển
như sắp
sập,
tiếng
lách cách bốn
bề
vang lên không ngừng.
Mà lúc này, nhĩ giác của cậu
tốt
tới
cực
điểm,
tiếng
tranh cãi vang lên khắp nơi khiến
cậu
muốn
há miệng
cắn
cho mấy
cái.
"Mau đi gọi
đội
tuần
tra!"
"Nửa
đêm nửa
hôm gọi
thế
nào?"
"Lên đường
gọi,
mau lên, hình như tôi vừa thấy
được
móng vuốt
của
quái sâu rồi!"
"Ôi trời!"
Sau khi lật
mình xong, quyền
khống
chế
cơ thể
của
Du Hành mạnh
hơn, cậu
xoay người
về
hướng
con đường
theo trí nhớ,
dùng hết
sức
đụng
mạnh
một
cái, sau đó đụng
cửa
vỡ
thành một
lỗ
hổng
lớn
dễ
như đập
vào đậu
hũ.
"A, quái sâu thật
lớn!"
Bên tai tràn ngập
tiếng
hét ỏm
tỏi,
Du Hành nhắm
vào phương hướng
vừa
rồi,
nhanh chóng bò đi. Tiếng gió xào xạc
bên tai, cậu
chạy
cực
kì nhanh, chạy
ngược
lại
với
kiến
trúc trên dường
phố
thì phát hiện
bây giờ
cơ thể
cậu
còn cao hơn cả
tầng
một.
Không trách vừa
rồi
suýt nữa
bị
ép tắc
thở.
Bởi
vì bây giờ
là nửa
đêm, trên đường
ngoài đội
tuần
tra gác đêm ra thì không có dân thường nên cậu
bò cực
kì thuận
tiện.
Sau khi đi tới
một
con phố
khác thì đụng
phải
đội
tuần
tra, nhưng Du Hành không hề sợ
hãi, đạn
bắn
lên người
vang lên tiếng
đinh đang, không hề đau chút nào.
Sau khi gạt
một
đám người
ra, cậu
nhảy
ra khỏi
tường
rào rồi
trốn
mất.
Dù về
sau khu an toàn này khủng hoảng
hay loạn
thế
nào thì cậu
không quan tâm, cứ
thấy
khu an toàn là tránh xa. Bò nhanh khiến nhiệt
huyết
sôi trào, hận
không thể
chạy
nhanh thêm nữa,
càng nhanh nữa.
Chờ
tới
khi cảm
thấy
hơi mệt
rồi
cậu
mới
dừng
lại,
ngoài người
nghỉ
ngơi tại
chỗ.
"Cậu
nói xem đã xảy
ra chuyện
gì?"
Rt9009 nói: "Có lẽ là do gen quái sâu trong cơ thể
cậu
đã sửa
đổi
tới
cực
hạn."
Du Hành ngầm
nghĩ một
hồi
cũng cảm
thấy
có lý, bởi
vì tự
bảo
vệ
mình mà từ
trước
tới
giờ
cậu
chưa từng
kiểm
tra bằng
máy móc của
bộ
phận
y tế
bao giờ,
nên chuyện
thân thể
phát sinh biến
hóa từ
khi nào cậu
cũng không rõ.
"Hy vọng
có thể
biến
đổi
trở
lại."
Lúc này, trong đầu
Du Hành chỉ
có suy nghĩ này.
Nếu
cứ
tiếp
tục
ở
trong hình dạng
này thì không thể
tới
nơi tụ
tập
của
loài người
nữa.
Sau khi sinh hoạt
vài ngày trong hình dáng của quái sâu, Du
Hành nhanh chóng khống chế
được
cơ thể,
cũng nắm
được
kỹ
xảo
dùng vuốt
cắt
xé thịt.
Hóa ra khi ăn như vậy,
không thể
nếm
được
bất
kì mùi vị
gì cả.
Mất
một
thời
gian ngắn
cũng không thích ứng
được,
về
sau mới
quen dần.
Hậu
kỳ
của
nhiệm
vụ
sinh tồn
trong năm năm cấp
bậc
địa
ngục
cứ
thế
mà vượt
qua trong hình dạng
con người.
Du Hành được
thưởng
sáu trăm điểm
Tân Hỏa,
còn vượt
qua được
cả
nhiệm
vụ
phụ
tuyến,
mà cái nhiệm
vụ
phụ
tuyến
này cực
kì ngang ngược:
"Ký chủ
trở
thành vương của
trùng tộc,
điểm
thưởng
là một
nghìn điểm
Tân Hỏa,
thất
bại
thì khấu
trừ
ba trăm điểm
Tân Hỏa."
"Nhiệm
vụ
này thực
sự
rất
sát với
thực
tế."
Cậu
cười
khổ,
mới
biến
thành quái sâu thì đã xuất hiện
nhiệm
vụ
xưng bá rồi,
khiến
cậu
không biết
nói gì cho phải!
Qua ba tháng cậu
vẫn
chưa tìm thấy
phương pháp biến
lại
thành người,
thật
ra trong lòng bắt
đầu
cảm
thấy
gấp
gáp, chỉ
có tiệm
sách, thư viện
mới
khiến
cậu
vui vẻ
hơn một
chút.
Lúc rảnh
rỗi,
Du Hành thường
nằm
phơi nắng
trên một
bụi
cỏ,
thuận
tiện
nghĩ cách nên làm vua của đám trùng tộc
thế
nào.
"Không lẽ
là làm đại
ca, đánh từng
đứa
một?"
Nói tới
đánh nhau thì gần
đây cậu
có đánh một
vài lần.
Mấy
con quái sâu nhỏ
không dám động
tới
cậu,
cậu
cũng không quan tâm những con nhỏ
hơn kia, dù sao đây cũng là cấp bậc
được
phân chia từ
trong bản
năng của
trùng tộc.
Còn những
con quái sâu lớn
lại
rất
thích tấn
công cậu,
mấy
hôm nay ngày nào cậu cũng đánh một
con, sáng sớm
hôm nay đã đánh chết một
con, đuổi
chạy
một
con.
Nhưng vẫn
chưa thấy
bản
thân thành trùng vương. Nói tới
"vương" thì nhất định
phải
có năng lực
triệu
tập
và khống
chế,
mà những
năng lực
đó cậu
lại
không có.
Phơi nắng
rất
thoải
mái, Du Hành không nhịn được
mà trở
mình, phơi bụng
lên trời.
Từ
khi biến
thành hình dạng
này, cậu
mở
hồ
thích ứng
được
với
hoàn cảnh,
nhiệt
độ,
độ ẩm... đều
cực
kì thoải
mái, thích hợp
cho trùng tộc
sinh sôi.
Nói tới
sinh sôi thì Du Hành lập tức
cảm
thấy
ngượng
ngùng, từ
nửa
tháng trước,
cậu
bắt
đầu
có dục
vọng
muốn
sinh sôi.
Cái này gọi
là gì?!
Cậu
tuyệt
đối
không tìm mẫu
trùng để
sinh nở
được,
chỉ
cần
cậu
còn duy trì lí trí và suy nghĩ của con người
thì tuyệt
đối
không làm ra chuyện
hôn phối
khác chủng
tộc
kiểu
này.
Phơi nắng
lại
nghĩ tới
vài chuyện
lung tung, thời
điểm
ấm
áp nhất
buổi
chiều
đã qua. Du Hành xoay mình bỏ dậy,
định
đi tìm một
con quái sâu mập
mạp
nào đó làm bữa
tối,
kết
quả
con quái sâu mà cậu
nhìn trúng lại
không hề
phản
kháng, cứ
vậy
mà lật
người
lộ
bụng
trước
mặt
cậu.
Du Hành sững
người,
lúc này mới
phản
ứng
kịp
đây chỉ
là mẫu
trùng, hơn nữa
còn là một
con quái sâu tới
tới
kỳ
sinh nở,
hiểu
lầm
rằng
cậu
muốn
cái đó cái đó với
mẫu
trùng.
Trời
ạ,
cậu
vội
vàng leo xuống
khỏi
người
con mẫu
trùng này, chạy
nhanh như một
làn khói. Kế
quả,
con mẫu
trùng kia kêu chít chít, đuổi theo cậu
mấy
con phố.
Cười mệt quá
Trả lờiXóa