Du Hành ngồi
trên đầu
xe ăn bánh bích quy, giương mắt nhìn
ba con quái sâu chui ra từ tòa nhà
bên trái, nó nâng đầu và miệng
lên bày ra tư thế
công kích, sau đó xông tới.
Cậu
cắn
hết
bánh, đứng
lên giơ súng, một
mắt
híp lại
rồi
bóp cò.
Trên đường
về,
sau xe kéo theo tầm
mười
conq quái sâu, một
đường
cào đất
về
lại
khu an toàn, lúc đi còn nhìn thấy một
con ổ
trùng.
Con ổ
trùng kia cả
người
sưng vù đang đi lại
vô định
trên đường,
khi xe của
Du Hành đi tới
nó còn hươ tay múa chân, động tác rất
giống
với
phất
tay.
Khi quay lại
sở
thu dụng,
mọi
người
khử
trùng và kiểm
tra theo thường
lệ.
Du Hành thuận
tiện
báo chuyện
gặp
phải
ổ
trùng cho nhân viên trong sở, binh
lính được
cậu
báo tin liền
đưa tay lên chào.
"Sau khi kiểm
tra sẽ
có người
phát khen thưởng
cho ngài, mời
ghi rõ tin họ
lên đây!"
Tin tức
đang được
báo lên từng
bộ
phận
liên quan một,
khi Du Hành còn đang chờ đợi
kết
quả
kiểm
tra thì đã thấy
một
đoàn xe của
bộ
phận
diệt
trùng đi ra ngoài.
Về
tới
nhà, bà nội
Lâm đã nấu
cơm xong, hiện
đang nấu
thức
ăn.
"Chờ
cha con về
đã!"
Ba người
bọn
họ
được
phân ở
các đội
ngũ khác nhau, trong đó địa điểm
mà Lâm Vinh Tiêu đi thi hành nhiệm vụ
khá xa vì thế
luôn là người
về
trễ
nhất.
"Đây là thịt
gì thế
bà?"
Du Hành thay quần
áo xong ra ngoài thấy bà nội
Lâm đang xào thức
ăn, ngửi
mùi có hơi quen. Cậu tiến
lên nhìn thì kinh ngạc phát
hiện
đây là thịt
tươi chứ
không phải
thịt
ướp
muối
hay thịt
đông lạnh
gì.
"Hôm nay vừa
được
phát, không thấy
nói là thịt
gì cả."
Bà nội
Lâm mỉm
cười,
nói: "Bà nội
đã nhìn kĩ rồi,
thịt
rất
tươi, con nhìn xem này..." Nói rồi múc một
miếng
thịt
ra cho Du Hành nhìn.
"Có hơi trong suốt,
nhìn giống
đậu
hũ, bề
ngoài cũng ngon mắt
nữa."
Khóe miệng
Du Hành hơi cứng
lại,
nhận
lấy
vá sạn:
"Bà nội,
để
con làm cho."
Cẩn
thận
nhìn lại
nồi
"thịt"
này, ngửi
mùi thì... Sắc
mặt
của
Du Hành càng ngày càng kém.
Sao cậu
lại
ngửi
ra được
thì đây chính là mùi thịt của
đám quái trùng đấy!
Mặc
dù thoạt
nhìn có hơi khác so với đám
quái sâu nhưng thường thì
mùi của
côn trùng là mùi vừa chua vừa
thối,
màu sắc
đỏ
tươi, con quái sâu càng lớn thì nội
tạng
bên trong càng đậm
màu. Mà nồi
"thịt"
này là màu trắng
nhũ, mùi vị
ngửi
rất
giống
thịt
lợn
bình thường,
cũng không có mùi tanh.
Nhưng nó thực
sự
quá giống.
"Sao con lại
nhìn nồi
thịt
rồi
ngẩn
người
thế?
Cha con về
rồi,
mau ra để
bà xào nốt
đi."
"Mẹ,
mẹ
nhìn thử
xem đống
thịt
này là thịt
gì?"
Lâm Song Phượng
nghi ngờ
cúi đầu
xuống
nhìn.
Lâm Vinh Sương đang thay
quần
áo bên ngoài chợt
nghe thấy
tiếng
kêu của
vợ.
"Sao thế?"
Lâm Song Phượng
che miệng
lao từ
trong phòng bếp
ra, che miệng
đè nén cảm
giác muốn
nôn mửa.
Đối
với
những
người
tiếp
xúc hàng ngày với
đám quái sâu như họ mà nói
thì cơ thể,
thịt
và nội
tạng
của
đám quái trùng phải
nói là cực
kì hiểu
rõ. Do bà nội
Lâm rất
ít tiếp
xúc với
chúng nên mới
không thể
phát hiện
ra.
Chờ
Lâm Vinh Sương và Chu Quân Phương nhìn thử mới
cảm
thấy
đây chính là thịt
của
quái trùng.
"Mẹ,
lúc mẹ
đi lấy
có phải
gặp
người
nào trộm
đổi
của
mẹ
không?"
Bà nội
Lâm cũng bị
dọa
giật
mình: "Thịt
này mẹ
luôn cầm
trên tay, không có ai chạm qua cả."
"Hình như chưa từng
có ai ăn qua thịt
của
quái sâu cả."
Du Hành nói: "Sau này con sẽ đi hỏi
thăm thử."
Lần
trước
cậu
từng
lấy
được
một
đống
trứng
trùng trong ống
nước
ở
biệt
thự
cũ, vỏ
trứng
bên ngoài vừa
mỏng
vừa
tinh thế,
thịt
bên trong cũng trắng
nõn.
Lâm Vinh Tiêu cảm
thấy
cực
kì tức
giận:
"Đúng là phải
hỏi,
cha đi cùng con!"
Cho dù có thể
ăn được
thì cũng phải
nói cho họ
một
tiếng,
để
họ
tự
quyết
định
xem có ăn hay không chứ. Sao có
chuyện
qua loa lừa
gạt
một
bà lão, để
một
bà lão đi nấu
được
chứ.
Hai người
cùng đi xuống
lầu
tới
chỗ
hậu
cần,
Du Hành hỏi
người
trực
ở
đó: "Xin hỏi,
đây là nguyên liệu
nấu
ăn mới
sao? Đây là nguyên liệu mà người
lớn
nhà tôi lãnh được
ở
nơi này."
Sau đó cậu
liền
đưa chén thịt
được
múc từ
nồi
ra, đưa cho nhân viên trực nhìn.
Nhân viên nhìn qua, sau
đó nói: "Đây không phải thịt
do bên hậu
cần
phát, hôm nay đúng là có phát thịt nhưng
đó là thịt
lợn,
trong chén không phải thịt
lợn
đúng không?"
"Đây là thịt
mà người
lớn
trong nhà tôi nhận
được
hôm nay, xin nhờ
tra hộ!"
Du Hành thấy
ánh mắt
của
vị
nhân viên này nhìn hai cha con họ như
nhìn hai tên lừa
gạt,
thái độ
cậu
lập
tức
cứng
rắn:
"Xin tra lại
thử
một
chút, nếu
không tôi sẽ
đi khiếu
nại!"
"Nhưng hôm nay chúng
tôi thực
sự
chỉ
phát thịt
lợn...
Được
rồi
được
rồi,
số
thứ
tự
nhà cậu
là bao nhiêu?"
Hiện
tại
đã là bữa
trưa nhưng vẫn
có người
tới
lấy
phần
ăn hôm nay. Nếu
như không muốn
ăn đồ
của
nhà bếp
sở
thu nhận
làm thì có thể
tới
đây lấy
nguyên liệu
để
nấu.
"Cậu
xem, đây chính là thịt lợn
hôm nay." Trong quá trình khám xét, một
nhân viên làm việc
lấy
thịt
lợn
cho người
tới
nhận,
còn đặc
biệt
đưa cho Du Hành xem thử:
"Là thịt
vừa
mổ
sáng nay."
"Tìm thấy
rồi,
trên danh sách đăng kí thực sự
đã nhận
thịt
lợn...
Nhà cậu
có năm người
trưởng
thành, một
trẻ
vị
thành niên nên được
suất
một
cân hai thịt
lợn.:
"Lúc ấy
người
phụ
trách là ai, có thể mời
người
đó tới
đối
chất
với
chúng tôi không?"
Lúc này, vị
nhân viên quả
thực
không hề
vui vẻ
nói: "Tôi biết
bây giờ
nguyên liệu
thiếu
thốn,
mọi
người
ai cũng hiếm
lắm
mới
được
ăn thịt
một
lần,
tuy nhiên cậu
làm như vậy
không phải
không hay lắm
sao?"
Du Hành cầm
một
miếng
thịt
lên: "Cô xem đây là thịt gì đi?
Có thể
là thịt
quái sâu! Nếu
như cô còn không tin thì có thể mang đi
kiểm
tra. Tôi tội
gì phải
nhịn
cơm chỉ
vì một
cân hai thịt
lợn
này, ngoại
trừ
việc
muốn
tìm lại
công bằng
thì mục
đích khác là muốn
nhắc
nhở
các người
nếu
như ngoài nhà tôi còn có những nhà
khác nhận
được
thịt
như này thì có phải
xã hội
đã loạn
càng thêm loạn
hay không!"
Lời
của
Du Hành dọa
sợ
một
đống
người,
ngay cả
người
phụ
nữ
đang đưa tay nhận
thịt
lợn
cũng bị
sợ,
hất
miếng
thịt
trong tay theo bản
năng.
"Thế
nên mong cô mời
người
phụ
trách phân đồ
cho nhà tôi ra nói chuyện một
lúc đi."
"Có vẻ
vấn
đề
mà cậu
nói rất
nghiêm trọng,
vậy
thì tôi sẽ
cho người
gọi
đồng
chí Lâm Mộc
Tử
tới,
cậu
đưa tôi chén thịt
đó xem đi." Một người
đàn ông chen vào đám người, những
nhân viên khác thấy
người
này liền
gọi
Chủ
nhiệm
Hoắc.
Chủ
nhiệm
Hoắc
nhận
chén thịt,
sau đó nhặt
thịt
lợn
trên đất
đưa cho người
phụ
nữ
kia: "Tôi đảm
bảo
đây thực
sự
là thịt
lợn,
cứ
yên tâm cầm
về
nhà!"
Sau khi để
lại
thông tin, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu cùng về
nhà. Hai người
vừa
ngồi
xuống
liền
nghe thấy
tin tức
khẩn
cấp
trên radio, trong đó phát thông tin tất cả
những
người
được
lãnh thịt
hôm nay tạm
thời
không được
ăn, chờ
cấp
trên điều
tra xong, sau đó sẽ được
bồi
thường
tương đương.
"Thật
sự
không thể
ăn sao?!" Bà nội Lâm nhắc
tới
liền
sợ,
may mắn
con trai và cháu trai ngoan của bà mắt
tin, nếu
không thì làm sao đây?
Chuyện
này gây huyên náo khá lớn, hóa
ra là Lâm Mộc
Tử
của
bộ
phận
hậu
cần
lấy
việc
công dùng cho việc
tư, cầm
thịt
lợn
trái thịt
thịt
quái sâu, dùng thịt
lợn
thật
chuyển
hết
về
nhà mình.
Từ
chỗ
Lâm Mộc
Tử
tìm được
ra thêm mấy
người
ăn chặn
thịt
nữa,
đều
là người
phát thịt
trong bộ
phận
hậu
cần
cả.
Đầu
năm nay ăn được
thịt
rất
hiếm,
thiếu
một
cân hai cân không phải sẽ
bị
mắng
chế
hay sao? Vì thế
bọn
họ
không giám giở
trò quỷ
trong cân nặng,
chỉ
dám nghĩ ra một
chiêu là: Cầm
thịt
thứ
khác đổi
lấy
thịt
thật.
Mà thịt
khác ở
đây chính là thịt
quái sâu.
"...Ba người
Lâm Mộc
Tử
lợi
dụng
chức
vụ
dùng thịt
quái sâu giả
làm thịt
lợn
phát cho người
dân khiến
hai mươi mốt
người
bị
bệnh
về
đường
tiêu hóa, tạo
thành hậu
quả
rất
lớn.
Căn cứ
vào điều
lệ
của
căn cứ,
xét xử
thuộc
về
nhân viên làm công sẽ diễn
ra vào ba ngày sau, mời mọi
người
chú ý tin tức."
Trước
đó Du Hành định
cho qua, nếu
sau này thức
ăn không đủ
thì còn có thể
lấy
thịt
từ
người
đám quái sâu để
giải
quyết
cơn đói. Tuy nhiên khi tới Trầm
Vân Hương ở
thì sở
thu nhận
đã cảnh
cáo mọi
người
thịt
của
chúng không thể
ăn, cho dù là trứng
sâu được
ấp
ra từ
cơ thể
con người,
thịt
sạch,
mùi vị
không tệ
cũng không được,
vì độc
tính của
chúng quá mạnh.
Con người
sau khi ăn xong sẽ
không lập
tức
ngã xuống,
tuy nhiên dạ
dày là vị
trí bị
hư hại
nặng
nhất,
sau đó còn xuất
hiện
một
vài bệnh
lạ,
cộng
thêm cả
xuất
huyết
dạ
dày, các bộ
phận
khác sẽ
dần
dần
suy kiệt.
Có thể
nói cho dù là người
lười
nhất
trong sở
thu nhận
cũng thà đi ăn xin còn ăn loại thịt
này.
"Đúng là cái loại
lòng lang dạ
sói! Táng tận
lương tâm! Bọn
họ
cố
tình phát thịt
độc
cho lão già cô đơn một mình
này, khi dễ
người
lớn
tuổi
không thể
phân biệt
được!'
Loại
chuyện
như này mặc
kệ
là ai nghe thấy
đều
cảm
thấy
rất
tức
giận.
Thời
điểm
thiếu
thịt
nhât trong sở
thu nhận
thì chỉ
có một
tuần
mới
được
ăn một
bữa
thịt,
thậm
chí đôi lúc còn phải chờ
tận
nửa
tháng mới
được
ăn. Người
trưởng
thành chỉ
được
chia cho hai lạng,
băm nhuyễn
nấu
cháo thịt
may ra mới
nếm
được
một
chút mùi vị
thịt.
Đám người
Lâm Mộc
Tử
kia vì thế
mà nhắm
vào những
cô nhi quả
mẫu,
sống
một
mình không có ai chăm sóc. Họ đổi
thịt
thử
một
lần
thấy
mấy
lần
đều
không có ai phát hiện ra.
Lần
này nếu
không phải
họ
đụng
nhầm
nhà, coi bà nội
Lâm thành quả
hồng
mềm
nên lòng tham trỗi
dậy,
nếu
không thì không biết bao giờ
mọi
chuyện
mới
được
phanh phui nữa.
Sau chuyện
lần
này nhà họ
Lâm liền
được
bồi
thường
hai cân thịt
lợn.
Du Hành thuận
tiện
hỏi
một
chút tiến
triển
của
sự
việc,
chủ
nhiệm
Hoắc
đại
biểu
đội
hậu
cần
tự
mình tới
nhà xin lỗi,
nghe vậy
liền
nói: "Toàn bộ
xử
bắn,
ngày mai sẽ
thi hành án. Nhà của họ
vi phạm
lệnh
cấm
nuôi vật
cấm,
bị
xử
lao động
công ích nửa
năm." Mọi
chuyện
sẽ
được
công khai trước
toàn dân vào chiều
này, do chức
vụ
của
ông ta đặc
thù nên nhận
được
tin tức
sớm,
hiện
tại
nói cho người
bị
hại
cũng không sao.
Bà nội
Lâm hỏi:
"Vậy
nhà những
người
khác không may bị
gạt
thì sao?"
Chủ
nhiệm
Hoắc
nở
nụ
cười
chua sót, lộ
ra mấy
phần
thương đau: "Thân thể của
họ
đã hỏng
rồi,
hơn nữa
điều
kiện
chữa
bệnh
hiện
tại...
Chỉ
đành sống
được
ngày nào hay ngày đấy, xin
bà yên tâm, chúng tôi nhất định
sẽ
chăm sóc họ
thật
tốt."
"Được,
cảm
ơn!"
Du Hành không trọc
thẳng
sự
thật,
gật
đầu
đồng
ý rồi
đỡ
bà nội
Lâm vào nhà.
Sở
thu nhận
đã tiêu trừ
mấy
con sâu làm rầu
nồi
canh kia, đồng
thời
do ảnh
hưởng
xấu
nên nhất
định
sẽ
chăm sóc tốt
cho những
người
không may ăn phải
để
vãn hồi
hình tượng
của
sở.
Nhưng độc
tính của
thịt
quái sâu quá mạnh,
một
khi ăn phải
thì triệu
chứng
đầu
tiên sẽ
là hỏng
đường
ruột
và dạ
dày. Cho dù còn sống
thì cũng không thể
ăn, không thể
tiêu hóa được,
chỉ
có thể
sống
dựa
vào thuốc
men qua ngày, chuyện này đối
với
những
người
bị
hại
kia mà nói thì còn đáng sợ hơn cả
cái chết
nữa.
Trở
lại
phòng, bà nội
Lâm nói: "Để
bà đi thăm họ
một
chút, đều
là người
đáng thương cả."
Nhìn trái nhìn phải
một
hồi
xem trong nhà có đồ gì bồi
bổ
được
không.
Du Hành nói: "Bà
mang theo sữa
bột
đi, sữa
cho người
già."
"Đúng! Bà có nhiều
sữa
bột
lắm."
Bà nội
Lâm nhanh chóng vào kho tìm.
Tới
buổi
chiều,
Lâm Song Phượng
đưa mẹ
chồng
đi thăm những
người
không may kia, còn Du Hành thì tới quảng
trường
xem phán quyết.
Giống
như chủ
nhiệm
Hoắc
đã nói, toàn bộ
những
người
tham gia vào đường
dây lừa
gạt
này đều
bị
xử
bắn.
Người
thân của
họ
thì kêu khóc, cầu
cứu
thảm
thương nhưng không có ai đồng tình
cả.
Trong đó có một
bà lão, tuổi
đã cao còn quỳ ở đó cầu
xin được
đi chết
thay con.
Trong đám người
bàn luận
xôn xao, Lâm Mộc
Tử
bị
cảnh
vệ
đè xuống,
hai mắt
hắn
ta nhìn chằm
chằm
bà lão đang quỳ
gối
bên dưới,
nước
mắt
hắn
lăn xuống
mãi cho tới
khi bị
đưa lên xe.
"Con trai của
tôi!" Bà lão khóc lớn, nhốn
nháo đòi đi đâm đầu
vào cột
tự
tử
thì bị
người
ngăn cản.
Người
ngoài khinh thường
nói: "Bà già này cũng gian manh lắm, quái
sâu chính là bà ta nuôi, chẳng ai
tin bà ta không biết gì cả!"
"Bảo
sao ngày nào cũng thấy gương
mặt
u tối,
hóa ra là núp trong nhà làm chuyện thất
đức!'
Tối
hôm đó, mấy
người
phạm
tội
đều
bị
xử
bắn.
Ảnh
hưởng
của
chuyện
lần
này không chỉ
như vậy.
Nếu
người
của
bộ
phận
hậu
cần
có thể
tự ấp trứng
quái sâu, rồi
lấy
nước
nuôi chúng mưu cầu
tư lợi
thì không thể
bỏ
qua cho toàn bộ
bộ
phận
hậu
cần
được.
Để
đưa ra một
câu trả
lời
cho dân chúng, sở
thu nhận
liền
tỏ
thái độ
cương quyết:
Điều
tra kỹ!
Không chỉ
bộ
phận
hậu
cần
mà phòng ăn và khu nuôi dưỡng đều
phải
điều
tra một
lượt.
Kết
quả
điều
tra hết
mới
vỡ
lẽ.
Thịt
trong phòng ăn lớn
tra ra là có thịt
quái sâu. Cũng may nồi trong
nhà ăn là nồi
lớn,
vốn
dĩ khẩu
phần
thịt
cũng ít nên sau khi bị thịt
bị
đánh tráo thì mỗi
người
mới
chỉ
ăn được
một
chút ít.
Sóng to gió lớn
nổi
lên!
Nhìn đám người
đang kháng nghị
bên ngoài cửa
sổ,
Du Hành đóng cửa
sổ
lại.
"Vẫn
còn đang loạn
sao?" bà nội
Lâm hỏi.
"Vâng."
Bà nội
Lâm là bà lão ưa thích cuộc sống
an nhàn, khi trận
hỗn
loạn
này nổ
ra bà cụ
liền
lo lắng
không yên: "Mấy người
này thật
là... Sống
tốt
từng
ngày không được
sao? Sao cứ
thích làm mọi
chuyện
rối
lên thế,
ảnh
hưởng
cũng không nhỏ
tới
người
khác đâu."
Bà cụ
đã sống
nhiều
năm rồi,
khổ
chịu
qua, mà giàu sang cũng trải qua
luôn rồi.
Hiện
tại
tuổi
một
bó lớn
rồi
mà vẫn
phải
sống
tha hương, mà chuyện này
cũng có thể
bỏ
qua được.
Nên khi xảy
ra chuyện
con người
hại
con người
chỉ
vì vài miệng
thịt
kia thì bà không tài nào hiểu nổi.
"Hằng
An, chúng ta không được học
theo những
người
xấu
đó, cần
gì thì cần
phải
nỗ
lực
mới
có được,
con xem cha con làm rất khá,
con nhớ
học
tập
cha con nhé?"
"Con biết
mà."
Trận
hỗn
loạn
này khiến
mấy
vị
nắm
chức
cao ngã ngựa,
màn loại
trừ
quyền
lực
này cũng chấm
dứt.
Thế
lực
mới
vì trấn
an lòng dần
liền
cho ra mắt
loại
thuốc
đuổi
trùng mới,
vừa
ra mắt
liền
đưa vào sử
dụng
ngay.
Trầm
Vân Hương lại
bị
hương vị
quái lạ
bao trùm, sau khi dọn dẹp
hết
đám quái sâu xâm chiếm thì trị
số
an toàn trong sở
lại
được
đề
cao.
Thời
đại
tốt
hơn hình như đã tới.
Cảm ơn bạn đã edit truyện
Trả lờiXóaAd thấy giao diện ms rồi á :v
Trả lờiXóaCó lịch ra ko ad
Trả lờiXóa