Chương 161: Tai họa sâu bọ 17

 

Sang ngày hôm sau, Du Hành liền chuẩn bị ra cửa trưng cầu ý kiến.

 

"Để cha đi cùng con." Lâm Vinh Tiêu nói.

 

Người nghe ngóng công việc khá nhiều, không gian cực kì chen chúc và huyên náo.

 

"Cha đi xếp hàng ghi danh trước, con đi xem tin tức tuyển người."

 

"Quét dọn vệ sinh sao? Không được, quá dễ mệt... Phun thuốc cũng không được..."

 

Cuối cùng Du Hành cũng để mắt tới một công việc: "Cha, chúng ta đăng kí vào bộ phận may vá đi, con nhớ bà nội may quần áo rất giỏi." Sau đó liền nói yêu cầu của công việc: "Cha hỏi thử hỏi người ta xem, tuổi của bà nội đã lớn, không biết có được giảm đi lượng công việc không, còn có Chu Bình nữa."

 

Hai mắt Lâm Vinh Tiêu sáng lên: "Công việc này nghe không tệ, cha sẽ hỏi."

 

HIện tại ông đang xếp hàng, chờ tới lượt ông liền hỏi một lượt. Biết được tuổi tác của mẹ ông mỗi ngày chỉ cần làm ba tiếng, lượng công việc cũng không lớn, hơn nữa còn được mang theo trẻ nhỏ nên nhanh chóng ghi danh.

 

Sau khi lấy được thẻ báo danh, ông liền nói với Du Hành: "Nguy hiểm thật đấy, bộ phận may mặc chỉ còn lại sáu chỗ, thiếu chút nữa thì không ghi danh được."

 

Vừa về nhà liền nói cho bà nội Lâm biết, bà cụ nghe cũng rất thích: "Có thể mang nhóc Bình theo không?"

"Có thể, nhưng phải trông chừng em ấy, nếu làm hỏng đồ thì phải bồi thường. Còn nếu tự làm bị thương thì là trách nhiệm của chúng ta, sau này cũng không thể cho đi cùng."

 

"Bà nội biết rồi, sẽ không để nhóc Bình nghịch loạn đâu."

 

Cứ như vậy tới ngày mười lăm tháng năm, những người đa ghi danh bắt đầu đi làm, ổn định cuộc sống ở sở thu nhận Trầm Vân Hương.

 

Ngày thứ hai sau khi ban bố luật lệ, đã có người và đoàn đội ra ngoài, thu hoạch cũng rất khả quan, cũng coi như hành động của cao tầng có tác dụng.

 

Sau đó, càng ngày càng có nhiều người ra khỏi sở thu nhận phấn đấu vì cuộc sống của mình. Không muốn giết quái sâu thì ở lại làm theo sắp xếp của sở thu nhận, an phận mà làm đúng cương vị của mình.

 

Khoảng thời gian ngắn này, cho dù có bị phân tới công việc cực khổ nhất là sửa lại tường rào thì những người sống sót còn bất mãn cũng phải thừa nhận khoảng thời gian ấy rất đáng nhớ.

 

Ăn ở, cãi vã, lợi ích... Đó đều là những thứ làm nên một xã hội loài người thu nhỏ.

 

Nhưng những thứ này đều được căn cứ xử lí rất nhanh chóng.

 

Vào một tuần lễ của tháng tán, sở thu nhận Trầm Vân Hương đột nhiên bị quái sâu tấn công mà không hề có dự báo trước!

 

Bọn chúng đột nhiên trở nên thờ ơ với thuốc đổi trùng tràn ngập Trần Vân Hương, thi nhau xông tới!

 

Vào rạng sáng, quái sâu từ bốn phương tám hướng tập kích tới, vọt vào nơi chứa đầy hương thuốc đuổi trùng mà chúng không thích, hiện tại đã leo lên tới tường rào.

 

Sau đó tung người nhảy lên, đánh về phía khu nhà chứa đầy "lương thực".

 

Tiếng còi báo hiệu chưa lúc nào gián đoán, toàn bộ Trầm Vân Hương tiến vào trạng thái phòng ngự cao nhất.

 

Đèn điện được bật hết lên, binh lính nhanh chóng được điều đồng, những chiếc pháo đài đạn cũng đồng loại ngắm về chỗ đám quái sâu.

 

Đùng đùng!

 

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

 

"Quái sâu, quái sâu!"

 

"Cứu mạng!"

 

Tòa kí túc xá mà cả nhà Du Hành ở nằm ở trung tâm sở thu nhận, xung quanh là những khu phức hợp dùng để chế tác, không phải là bị ở hết mà là nơi để chế tác và sản xuất. Sau này do người sống sót tới tị nạn quá nhiều nên dùng là khu nhà ở, dần dần phát triển thêm ra ngoài.

 

Vì thế, càng là vòng người thì càng loạn nhanh.

 

Du Hành vừa nghe thấy tiếng còi hú liền tỉnh lại, nghe thấy tiếng còi và khói ngày càng gần nơi này, có vẻ tất cả đang tập trung hết ở trung tâm.

 

"Cha mẹ, hai người mau dậy đi!"

 

Cậu vừa đánh thức hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu thì tiếng còi hú đã thực sự chui vào tai từng người.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Những người khác cùng tầng đều bị đánh thức.

 

Du Hành mở cửa, dùng đèn pin soi, thúc giục mọi người: "Hình như đã xảy ra chuyện rồi, nhanh thay quần áo đi, mặc cả hộ giáp vào!"

 

Khi cậu mở cửa sổ, tiếng còi hú bén nhọn xuyên qua tai mỗi người. Sở thu nhận đèn đuốc sáng choang, tiếng huýt gió, tiếng nổ, tiếng súng và tiếng thét chói tai đang không ngừng chứng minh nơi này nguy hiểm và hỗn loạn thế nào!

 

Du Hành đóng cửa sổ, quay đầu lại thì mấy người Lâm Vinh Tiêu đã thu thập xong, thậm chí súng ống cũng cầm sẵn trên tay.

 

"Thế nào rồi?"

 

Du Hành nói: "Có lẽ là do quái sâu tấn công, mọi người còn nhớ mức độ báo động của sở thu nhận không?"

 

"Nhớ chứ, nếu là hỏa hoàn thì chuông kêu rung ba cái một lần... nếu là quái sâu tấn công thì liên tục không dừng!'

 

Bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng báo động không hề dừng lại, Du Hành nói: "Chúng ta lập tức di chuyển lên tầng cao nhất!"

 

Lâm Song Phượng đỡ bà nội Lâm, Chu Quân Phương ôm Chu Bình đi trước, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu ở lại cuối cùng để thu đồ đạc vào nhẫn trữ vật, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

 

Hiện tại trong hành lang rất hỗn loạn, trẻ nhỏ thì khóc lóc ầm ĩ.

 

Tòa này tầng mười một là cao nhất, người tới sớm nhất lúc nào cũng thích chọn tầng chót, cho dù thường ngày leo cầu thang bộ mệt muốn gãy chân nhưng chỉ cần độ an toàn cao hơn thì chút khổ cực này cũng chẳng thấm vào đâu.

 

Phản ứng của cả nhà Du Hành khá là nhanh nhẹn, chờ tới khi họ leotới tầng tám thì gặp phải đám người đang hỗn loạn chạy lên tầng cuối. 

 

Người chen chúc nhau, cho dù thân thể bà nội Lâm có khang kiện đi chăng nữa, một hơi leo năm tầng cũng mệt tới phát hoảng.

 

Du Hành liền cõng bà nội lên: "Mau ôm lấy cháu khỏi té!"

 

Cả nhà cố gắng leo lên tới tầng mười một, sau đó tìm một cửa sổ để dựa vào, thở dài một hơi.

 

Tiếng còi cảnh báo đã vang lên được mười phút.

 

Hành lang tầng cao nhất tụ tập rất nhiều người, ai ai cũng tỏ ra kinh hoàng cùng thất thố.

 

"Để con xuống xem thử." Du Hành thu xếp ổn thỏa cho bà nội Lâm xong mới đi xuống.

 

Lâm Song Phượng kinh hoảng nói: "Đừng đi! Hằng An con đừng đi!"

 

"Mẹ, nếu cứ chờ ở đây thì quá bị động, con chỉ xuống dưới xem tình hình mà thôi, mẹ yên tâm!" Du Hành nhìn ra được ý định của Lâm Vinh Tiêu, lập tức cự tuyệt ông: "Cha, cha ở lại bảo vệ cho mọi người, nhớ chú ý ngoài cửa sổ, con sẽ phóng tín hiệu!"

 

Sau khi Du Hành đi xuống tần dưới liền chạy thẳng về phía cửa chính.

 

Lập tức đối mặt với một hàng quân đội.

 

"Các người là người của tòa nào? Mau quay lại nơi ở đi, bên ngoài không an toàn đâu!"

 

Còn chưa ra tới cửa chính, những người cùng cậu đi ra ngoài xem tình hình đã bị gọi lại.

 

Một người đàn ông hỏi: "Anh lính này, tình hình có nghiêm trọng không?"

 

"Trước mắt thì không thể khẳng định được, hướng nào cũng có quái sâu đi vào, mọi người mau quay lại đi!"

 

Hàng quân đội này là được điều tới để duy trì trật từ, Du Hành sau khi thăm dò được liền quay lại tầng trên cùng.

 

Rất nhanh, hỗn loạn ở trung tâm nhanh chóng bị sở thu nhận đè xuống. Hiển nhiên, vòng ngoài vẫn đang bị đám quái sâu xông kích, tiếng kêu đau đớn không ngừng truyền xa trong gió, bọn họ ở trên tầng mười một cũng có thể nghe thấy được.

 

Cho tới sáng sớm mới nghe được tin tức tạm thời an toàn, mọi người bắt đầu rút xuống tầng dưới.

 

"Ai vào đây thế, thật quá thất đức!'

 

Vừa về tới phòng mới thấy khóa phòng bị mở tung, đồ đạc cũng bị lật bừa lên.

 

"Nhà chúng ta bị trộm."

 

"Nhà tôi cũng thế! Không biết tên nào thất đức như vậy, có ngày bị trời phạt!"

 

"Không biết là ai cháy nhà hôi quá, quá đáng khinh." Lâm Song Phượng vừa thu dọn nhà cửa vừa nói: "Tâm cũng hỏng luôn rồi!' Trộm đồ là được rồi, cần gì phải đập vỡ hết thứ không lấy được thế, không lẽ là tên đã không được tính mà tâm còn đáng khinh hơn?"

 

"Mau nghe đài đi!"

 

Du Hành mở cửa sổ để thanh âm đài phát thanh được rõ hơn một chút.

 

"... Những người có cương vị ban đầu của mình hôm nay công việc chính là thu thập thi thể của quái sâu, mỗi người năm mươi con là đủ điều kiện, sau đó chở tới xưởng tróc da..."

 

"... Người của xưởng hôm nay có nhiệm vụ là tróc da của quái sâu, lượng công việc để đạt điều kiện là hai mươi con, địa điểm làm việc là bên trong nhà xưởng..."

 

Sở thu nhận căn cứ vào tình huống thực tế kịp thời điều chỉnh lại công việc, đẩy nhiệm vị thu dọn xác quái sâu lên đầu tiên. Hiện tại tiết trời rất nóng, nếu không nhanh chóng xử lí đống thi thể này thì chúng sẽ nhanh chóng bị thối rữa, lúc ấy sẽ rất dễ mang tới dịch bệnh.

 

Công việc tiêu hủy quái sau một phút cũng không thể chậm trễ được.

 

Cả ngày, ngọn lửa thiêu hủy trong hố không hề tắt, mùi khét của thịt bốc lên cộng thêm mồi thối khó ngửi của thuốc khử trùng, nó nặng đô tới nỗi ai cũng phải đeo theo khẩu trang dầy bịch.

 

Hôm nay Du Hành không ra ngoài, cả nhà họ cùng gia nhập đi thu dọn chiến trường. Dĩ nhiên bà nội Lâm vẫn làm ở trong công xưởng may xác quái sâu, làm như cứ bình thường thôi.

 

Bốn người vừa hay bắt được một con, dùng sức hất một cái, xác quái sâu liền bị quăng lên xe.

 

Vừa quay đầu lại đã gặp được người quen, Du Hành mở miệng họi: "Anh Lưu, hôm nay anh không đi phun thuốc đuổi sâu sao?"

 

"Cấp trên bảo tôi hôm nay không cần làm việc kia, phân chúng tôi đi thu dọn đống xác này."

 

Du Hành ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không cần phun nữa? Công việc dọn xác quái sâu này rất mệt."

 

Anh Lưu tràn đầy đồng cảm nói: "Đúng thế, mệt chết rồi! Tôi cũng muốn đi làm công việc như mọi ngày lắm, nhưng... Cả nhà cậu làm rất tốt, năng suất cũng cao nữa."

 

"Đúng vậy, anh Lưu cũng gọi thêm người cùng dọn đi, làm nhanh hơn bình thường nhiều."

 

"Để tôi đi gọi thêm!"

 

"Cũng thật kì lạ, đang tốt sao lại không phun thuốc nữa?" Chỉ cần là người trong sở thu nhận Trầm Vân Hương đều biết thuốc phải được phun hàng ngày, thậm chí là một giờ mỗi phút đều phải phun. Đặc biệt là vòng bên ngoài kia, mặc dù mùi thuốc có thể khiến mọi người ăn không ngon miệng.

 

Tuy nhiên chỉ cần có thể đuổi quái sâu đi thì thối hơn nữa họ vẫn chịu được.

 

"Chúng ta phải cẩn thận hơn." Du Hành nói: "Hiện tại nơi này không còn là khu vực vô trùng nữa rồi."

 

Lâm Vinh Tiêu hơi run, không tự chủ đưa mắt nhìn về phía tường rào đằng xa, chậm rãi gật đầu: "Con nói đúng."

 

Về sau, sở thu nhận không tiếp tục phun thuốc nữa, đồng thời bên trên cũng phân thêm công việc mới, thành lập dân quân tự vệ. Thành viên là chọn lọc từ những người còn sống, phúc lợi rất cao, hơn nữa còn được phát súng ống, sau này phụ trach công việc tuần tra quanh sở thu nhận Trầm Vân Hương.

 

Hiện tại thuốc đuổi trùng đã mất hiệu lực, tạm thời chỉ có thể nói ra kết luận: Đám quái sâu đã sinh ra kháng thể, có lẽ quái sâu đời sau còn có thể chống lại dược liệu mạnh hơn.

 

Khu vô trùng không còn tồn tại, tương đương với việc đám quái sâu có thể tùy thời xuất hiện bất ngờ, đội tuần tra phòng vệ chính là đội quan trọng nhất.

 

Lâm Vinh Tiêu cảm thấy đây là cơ hội tốt liền bàn bạc với Du Hành: "Hai cha con ta đi ghi danh được không? Chúng ta có kinh nghiệm, lúc sàng lọc tuyển chọn chắc chắn sẽ được chọn."

 

Du Hành cũng cảm thấy đây là cơ hội tốt, vợ chồng Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương cũng có thể đăng kí, vì thế sau này cậu muốn ra ngoài tìm sách một mình cũng không cần phải kiếm cớ nữa.

 

Đối với chuyện con trai không muốn đăng kí, định tiếp tục ra ngoài giết quái sâu Lâm Vinh Tiêu ngoại trừ lo lắng ra cũng chỉ đành ủng hộ.

 

Con đã lớn, tự có ý nghĩ của riêng mình.

 

"Nhớ chú ý an toàn! Cha sẽ nói với mẹ con, tuy nhiên con vẫn phải tự đi dỗ mẹ một lần. Còn bà nội con thì con không nên nói cho bà biết sớm."

 

"Vâng."

 

Ba người Lâm Vinh Tiêu quả nhiên đã được chọn, thậm chí Lâm Vinh Tiêu còn được làm tiểu đội phó. Phúc lợi nhận được cũng rất tốt, cộng thêm đống xác quái sâu mà Du Hành săn được mang vể, sau khi thanh toán xong phí ở lại liền đổi thành vật liệu, nhà họ Lâm nhanh chóng "phát đạt".

 

Bên ngoài quả thực rất nguy hiểm, trước kia cậu và mấy người Lâm Vinh Tiêu ra ngoài đều tìm những nơi cách Trầm Vân Hương khá xa, ít nhất là không phải tranh nhau săn giết cùng với những người khác.

 

Mà hiện tại số lượng quái sâu quanh đây tăng nhanh, đa số người đi săn giết chúng đều tụ tập ở gần sở thu nhận.

 

Mục tiêu ra ngoài của Du Hành không phải là quái sâu nên cậu cần đi những nơi xa hơn. Đột nhiên gia tăng số lượng quái sâu mang tới cho cậu rất nhiều phiền phức.

 

Dáng người của chúng dần dần lớn hơn, mấy ngày nay con nào cậu gặp phải cũng cao mét rưỡi, nếu chúng nâng chân trước lên thì cũng đủ để trèo lên nóc xe. Lực cắn của chúng khiến vỏ xe kêu ken két, nghe xong da đầu cũng căng cứng.

 

Du Hành cảm thấy thân xe lay động quá mạnh không thể khống chế được liền bẻ tay lái hất con quái sâu kia ra. Sau mấy lần gặp chuyện như này, cậu cảm thấy đi xe không tốt cho lắm, mặc dù ngồi trong xe thì cảm thấy an tâm hơn, nhưng lại mất đi không gian hành động, rất khó công kích tới mắt của nó.

 

Vì thế cậu dứt khoát đỗ xe trong góc kín, khóa kĩ cửa xong liền một mình đi bộ.

 

Như thế hiệu suất cao hơn một chút. Cậu ỷ vào năng lực và gan lớn của mình nếu đánh thắng được thì đánh, không đánh được thì chạy. Trong đại quân quái sâu này chạy tới chạy lui, cuối cùng nhảy lên xe đạp ga mà đi.

 

Rất nhanh đã kiếm được hai mươi triệu điểm Tân Hỏa.

 

Chương 160                                                                                     Chương 162

 


Nhận xét

Đăng nhận xét