Chương 160: Tai họa sâu bọ 16

 

Hai cha con vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi tới nơi cần tới.

 

Người mang xác quái sâu tới đổi không nhiều, dù sao thì quá trình giết chúng rất khiêu chiến năng lực chịu đựng của con người nên người tích trữ xác của chúng rất ít.

 

Xác quái sâu có thể đổi được vài tờ giấy dán tường, còn lại đều là đồ ăn và một chút đồ dùng hàng ngày.

 

Cuối cùng hai người dùng năm cái xác quái sâu đổi được nửa thùng sửa bỏ, tỷ số đổi đồ quả thật quá thấp.

 

Tuy nhiên khi mang sữa bò về nhà lại không có ai chê, dù sao trong nhà cũng có người già và trẻ con, còn có cậu cháu trai mãi mãi không trưởng thành trong mắt của bà nội Lâm nữa. Dù bà cụ không hiểu lắm những phương thức dưỡng sinh kia, tuy nhiên bà cụ luôn nghĩ rằng sữa tươi rất tốt cho cơ thể và sức khỏe.

 

Nửa tháng tiếp theo Du Hành không hề ra ngoài, chuyên tập luyện tập [Quy tắc kiện thể] để lên được tầng thứ hai, chờ sau khi thành công lên được tầng thứ hai thì mới suy nghĩ tới chuyện ra bên ngoài.

 

Đi cũng là đi trong im lặng, trước năm giờ chiều sẽ quay về, mấy người Lâm Vinh Tiêu cũng không phát hiện ra chuyện này. Sau khi Du Hành càn quét hết Trầm Vân Hương một lượt mới suy nghĩ tới đi ra xa hơn để tìm, lúc này sở thu nhận Trầm Vân Hương cũng ra một quyết sách: Nhập ngũ.

 

Hơn nữa, lần trưng binh này không mang nguyên tắc tự nguyện mà mang tính cưỡng chế.

 

Khi vào sở thu nhận tất cả mọi người đều được ghi tên vào danh sách, gia đình có bao nhiêu thành viên chỉ cần liếc mắt cái là thấy.

 

Vào một buổi sáng, đài phát thanh trong khu an toàn thông báo tới những người còn sống sót, mỗi gia đình chỉ cần có người là nam, tuổi từ mười tám trở lên đều phải nhập ngũ.

 

Thông báo này đã khiến toàn bộ người dân bên trong sở thu nhận bùng nổ!

 

Du Hành cũng rất kinh ngạc đối với quyết định của sở thu nhận. Cưỡng chế nhập ngũ ở nơi nào cũng không thể nhận được sự  ủng hộ của người dân. Sau khi tới Trầm Vân Hương, cậu cũng biết tới phân đoàn tạm thời của mười hai tập đoàn quân, họ luôn thu dụng thêm quân ở bên ngoài. Điều kiện cũng không tệ nhưng người nhập ngũ không nhiều, cũng không quá ít.

 

Trước mắt, cậu đang có ràng buộc bên người, mặc kệ là người nhà họ Lâm hay theo đuổi điểm Tân Hỏa thì hiện tại cậu không có ý định nhập ngũ.

 

Ngày hôm sau sau khi ra quyết định sẽ chính thức chiêu binh. Sở thu nhận rất thông minh, nhà không có ai đi? Được, thế thì cắt hết nguồn thức ăn và nguyên liệu được phát miễn phí.

 

Nhà họ Lâm thì không thiếu đồ ăn, tuy nhiên cũng vì chuyện lần này mà lo lắng. Tầng kí túc xá này của bọn họ, đa số hàng xóm đều có cửa cải nên không loạn bao nhiêu, tuy nhiên những người khác ở khu bình dân thì loạn lắm rồi.

 

"Cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm." Cả nhà họ Lâm quây quần lại thương lượng.

 

"Không lẽ sắp loạn hết rồi sao, tại sao sở thu nhận phải gấp gáp như thế?"

 

Lâm Vinh Tiêu cũng nghĩ không ra tại sao: "Con đọc được kha khá sách, từ xưa tới nay kiểu cưỡng chế nhập ngũ này thường sẽ không có kết quả tốt. Hiện tại ai cũng sợ hãi cả, đột nhiên phải ra ngoài chinh chiến, khẳng định sẽ có chuyện xảy ra."

 

Nói xong lại quay ra hỏi Du Hành: 'Hằng An, con cảm thấy thế nào?"

 

Du Hành cũng nghĩ không thông. Không phải chiêu binh không tốt, qua tình hình trước mắt thì rất cần thêm nguồn binh lực mới.

 

Ở thời đại này ai cũng phải có trách nhiệm chiến đấu. Nói theo cách chính nghĩa thì họ chính là hy vọng của tương lai dân tộc! Nói hẹp hơn thì là vì mình, vì gia đình, vì người thân.

 

Nằm không nhận sự che chở của người khác sao? Ngay cả bản thân mấy người vừa thấy sâu liền ỉu xìu, dựa vào cái gì mà người ta phải bảo vệ mạng sống của mấy người?

 

Mà nhập ngũ chính là con đường tắt để tham dự chiến đấu, hoặc là nhập vào phe chính phủ.

 

Lần này, đối với thủ đoạn cấp tiến của cao tầng, mà hiện tại cậu lại thuộc phe bị quản lý bên dưới nên không thể nào đoán ra ý của thượng tầng là gì.

 

Đó cũng là một phần lý do khiến cậu không muốn nhập ngũ bây giờ. Mặc dù hiện tại khá tự do, nhưng không thể lấy được tin tức từ bên trên tuồn ra. Được rồi, thật ra thì cậu biết cho dù bây giờ có nhập ngũ thì muốn leo lên cũng cần phải có thời gian, không nhất định có thể dò la ra được tin tức gì.

 

Trong thời đại loạn lạc này, con người chỉ như nước ao bèo mà thôi!

 

"Con cũng không biết, chúng ta chỉ có thể chờ đợi bước tiếp theo của bên trên như nào thôi." Xem thử xem phía thượng tầng có cứng rắn ép  buộc hay không, hay chỉ là có ý định như thế.

 

Sở thu nhận đã rối loạn mất mấy ngày, kháng nghị hay kiếm chuyện bới móc đều nhanh chóng bị đè ép xuống.

 

Sau chuyện này có thể thấy sở thu nhận Trầm Vân Hương đã sớm có chuẩn bị từ trước, gần như đã nắm được hết tâm lý bất an của người dân trong lòng bàn tay.

 

Nhìn ra điểm này Du Hành liền yên tâm, sau đó lại lén ra ngoài.

 

Mọi chuyện phải mất một tuần sau mới bình thường trở lại, Trầm Vân Hương lại tuyền ra luật lệ mới thời chiến.

 

Thứ nhất, người sống sót nương nhờ Trầm Vân Hương, đủ mười sáu tuổi trở lên và sáu mươi tuổi trở xuống (điều kiện đặc thù có thể xem xét) mỗi ngày phải nộp năm thi thể của quái sâu (loại tiêu chuẩn), coi như phí ở lại; mỗi ngày nộp thêm năm xác quái trùng nữa coi như phí ăn uống.

 

Thứ hai, nếu không thể làm được điều thứ nhất thì phải làm theo công việc mà sở thu nhận đã phân làm.

 

Thứ ba, nếu không làm được một trong hai điều trên thì sẽ phải chịu hình phạt nặng là bị đuổi ra khỏi sở thu nhận Trầm Vân Hương, sau này chỗ ở, chỗ ăn và chữa bệnh cách thứ mời tự giải quyết.

 

Ba luật lệ rất đơn giản đã bày tỏ rõ sự quyết tâm quản lý chặt chẽ của sở thu nhận Trầm Vân Hương.

 

Tuy nhiên thứ này so với cưỡng chế nhập ngũ đã rất nhượng bộ rồi.

 

Thấy sở thu nhận đã yên ổn như cũ, Lâm Song Phượng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Tình trạng bên ngoài mấy ngày nay hỏng bét cả lên, thật sự quá đáng sợ." Còn có người bởi vì kháng lại mà tự thiêu kìa! Chẳng lẽ làm lính còn khổ hơn cả tự thiêu sao? Bà không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy người này.

 

"Ngày mươi lăm tháng năm bắt đầu thực hiện... Vậy chúng ta nên ra ngoài làm nóng người một chút." Lâm Vinh Tiêu xoa cổ tay: "Lâu lắm không ra khỏi cửa, tay cũng bắt đầu ngượng rồi."

 

Du Hành nhìn về phía bà nội Lâm và Chu Bình: "Bà nội, nhà và Chu Bình giao cho bà..." Cậu hơi nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung: "Cha, mẹ, dì Chu, con nghĩ chúng ta vẫn nên như trước đây thay phiên nhau ở nhà cùng bà nội và Chu Bình đi!"

 

Bà nội Lâm nghe vậy liền không chịu: "Không cần không cần, một mình bà nội có thể quản tốt được." Thiếu một người chính là thêm một phần nguy hiểm với bọn nhỏ.

 

Nhưng chủ ý này lại rất được mấy người lớn khác trong nhà tán thành.

 

"Bà nội." Du Hành kép tay bà nội Lâm: 'Bà cứ yên tâm đi, ba người đi ra ngoài cũng đỉ chiếu ứng lẫn nhau rồi."

 

"Đúng thế, mẹ cứ yên tâm."

 

Mọi người đều thuộc phái hành động, cũng có đầy mình kinh nghiệm chiến đấu. Mặc dù ngoại trừ Du Hành thì kinh nghiệm của bọn họ đa phần là ở phương diện bắn súng, nhưng ít ra đã mạnh hơn khối người rồi.

 

Quan trọng nhất là trong tâm họ không hề sợ đám quái sâu ngoài kia.

 

Ngày hôm sau, mọi người  bắt đầu ra ngoài, người ở lại là Lâm Song Phượng.

 

Du Hành đã có kinh nghiệm ra ngoài nên những địa phương có quái sâu gần như cậu đã nắm rõ trong đầu. Vì thế cậu thuận lợi tìm được những nơi có quái sâu lẻ tẻ để Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương luyện tập, tìm lại cảm giác cầm súng.

 

"Dì Chu, lần sau mọi người trong nhà luyện thể dục thì dì cũng phải cùng luyện tập." Vừa ra bên ngoài hoạt động, Chu Quân Phương liền lộ ra thể năng yếu đuối hơn mọi người. Trước đề nghị của Du Hành, bà nghiêm túc gật đầu.

 

Bên ngoài họ cũng gặp phải những người khác ra ngoài, đôi bên cũng không có trao đổi gì khác.

 

Rất nhanh một ngày đã qua đi, bọn họ săn được những năm mươi sáu con quái sau. Do sở thu nhận chỉ quy định một con nên họ liền bó hết xác của chúng treo lên xe, sau đó kéo về.

 

Xác quái trùng rất cứng rắn, dù kéo lê từ ngoài về cũng chỉ lưu lại trên xác chúng một chút dấu vết không đáng kể mà thôi.

 

Đến sở thu nhận bọn họ liền nộp xác quái sâu lên. Cả nhà bọn họ có sáu người, Chu Bình thì không cần nộp tiền thuê. Những cái xác quái sâu này coi như là nộp trước thời hạn một tháng, vẫn còn dư lại mười sáu ngày.

 

Bọn họ là nhóm người thứ ba nộp tiền thuê nên bị đám người vây xem để mắt.

 

"Cha luôn cảm thấy là lạ." Lâm Vinh Tiêu dưới ánh mắt soi mói của đám đông không nhịn được xoa xoa cánh tay. Có gì đẹp mắt à?

 

Về tới nhà, Lâm Song Phượng chào đón nồng nhiệt. Sau khi ôm ôm một hồi liền báo an toàn.

 

"Mau ăn cơm tối đi, chắc bữa trưa cũng không được ăn uống nghỉ ngơi tốt."

 

"Sở thu nhận hôm nay như thế nào rồi?"

 

Nói tới đây, Lâm Song Phượng liền tiếp.

 

"Sau khi ăn trưa xong em liền đưa mẹ với Bình Bình xuống dưới đi dạo, vừa vặn gặp mấy nhóm người giết quái sâu từ bên ngoài về, khiếp lắm, xác quái sâu cứ phải gọi là chất đống như ngọn núi nhỏ."

 

Khi nhớ lại tình cảnh quần chúng vây xem nhóm người kia đếm, Lâm Song Phượng vẫn có chút kích động.

 

Lâm Vinh Tiêu kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy sao?"

 

"Cực kì nhiều, lúc em và mẹ đi thì mới đếm tới ba trăm con! Sau khi về thì nghe hàng xóm nói đếm những một tiếng, hơn một nghìn con!"

 

Điểm Du Hành chú ý là: "Mẹ có nhìn thấy người giết chúng không? Có mấy người?"

 

"Mẹ không thấy, có thấy thì mẹ cũng không biết." Lâm Song Phượng cười ngượng.

 

Du Hành cười, nói: "Đúng thế, là con hỏi không đúng."

 

"Đúng rồi, mẹ có nói với em mọt chuyện, em định nói cho mọi người biết luôn. Hôm nay sở thu nhận thông báo có một công việc cần người làm, mẹ đã nhìn trúng công việc tróc da quái sâu nên muốn đi làm."

 

Lâm Song Phượng bất đắc dĩ nói, dù sao thì bà cũng không tán thành! Tuổi bọn họ vẫn còn trẻ, có thể chiếu cố mẹ mình, không tới mức phải để mẹ mình đi làm như thế. Hơn nữa một ngày phần của mẹ cũng chỉ mười con quái sâu, vợ chồng bà và con trai mỗi người giết nhiều thêm hai con là được rồi mà?

 

Nhưng bà cụ đau lòng bọn họ, tình nguyện đi làm công để con trai và cháu trai được về nhà sớm.

 

Còn nói là bản thân quá nhàn rỗi, không muốn quanh quẩn ở trong nhà mãi. Nhưng tâm tư của bà cụ sao Lâm Song Phượng lại không đoán được cơ chứ?

 

Lâm Vinh Tiêu cũng đoán được điều này, vội vàng khuyên mẹ: "Mẹ, lộ xác chúng rất khó khăn, đám quái sâu kia vừa cao vừa lớn, móng vuốt cũng cực kì sắc bén, rất nguy hiểm. Mẹ ở nhà trông Chu Bình đã đủ cực rồi, không phải đi làm bên ngoài đâu."

 

"Bình thường thằng bé rất ngoan, không hề khổ cực đâu. Mẹ nghe ngóng rồi, chỉ cần thằng bé không chạy lung tung là có thể mang đi theo được. Tới lúc đó nó ở bên cạnh chơi, còn mẹ thì làm công, rất tiện."

 

Được rồi, ngay cả kế hoạch như nào bà cụ cũng có luôn.

 

Du Hành hỏi: "Một ngày bà phải lột bao nhiêu mới đủ số lượng phải nộp tiền thuê?"

 

Bà nội Lâm nở miệng cười, tự hào nói: "Bây giờ bà mới năm chín tuổi, bọn họ nói bà phải làm hai con là được rồi."

 

Cho nên bà nội Lâm định làm khoảng nửa năm. Mỗi ngày lột hai cái xác, công việc này không nặng. Nghĩ thế, Du Hành cảm thấy có thể. Tâm tư của bà nội Lâm đã rõ, để bà đợi ở nhà khẳng định đã làm khó bà, sống mà nghĩ ngợi nhiều cũng không tốt cho cơ thể.

 

Tuy nhiên công việc này cũng không quá thỏa đáng, thời gian dài phải đối mặt với xác của đám quái sâu đối với tuổi tác của bà nội Lâm và Chu Bình cũng không tốt, càng nghĩ càng không thể yên tâm nổi.

 

"Bà nội, con tìm cho bà công việc khác được không?" Thấy bà nội có chút nóng nảy, Du Hành liền nhỏ giọng giải thích: "Hoàn cảnh nơi đó không tốt, Chu Bình còn bé như thế, nếu gặp vi khuẩn thì sao? Thằng bé sợ là sẽ ốm."

 

Lý do này còn hữu dụng hơn so với nói thân thể bà cụ không tốt, vì thế bà nội Lâm liền đồng ý.

 

"Được rồi, cháu trai ngoan nhớ hỏi giúp  bà nội."

 

Chương 159                                                                                Chương 161

 


Nhận xét