Đi vào trong sở thu nhận mới biết bên trong đã có không ít người, thoạt nhìn
còn rất loạn nữa.
Sau khi tìm được mấy người bà nội Lâm, mang mọi người tới
khu kí túc xá. Nói là khu kí túc xá chứ thật ra chỉ là một khu nhà ở sinh viên
thể dục của Trầm Vân Hương, chỉ cao khoảng ba tầng.
Khu nhà này chưa đưa cửa hàng tổng hợp vào, cũng không phải khu
nhà ở. Không gian bên trong được chia thành các gian cửa tiệm, nhà họ Lâm được
chia cho ở trong một cửa tiệm cỡ trung.
Nhìn thì có vẻ khá rộng nhưng bốn bề tường đều làm bằng kính thủy
tinh, hành sự trong nhà cũng không tiện lợi.
"Tìm xem có tờ báo nào thì dán lên đi!" Lâm Song Phượng
nói.
"Đúng thế, nếu không quá trần trụi rồi." Nhà kiểu gì mà
làm cái gì ai cũng có thể nhìn thấy được, làm gì cũng không được tự nhiên.
"Vậy để con đi hỏi xem có báo hay sách cũ gì không."
Du Hành đi ra khỏi phòng, bốn bề không gian đều mờ tối, chỉ có ánh
đèn mờ ảm đạm ở đầu hành lang. Cả tầng này hình như chỉ có nhà bọn họ ở.
Đi dọc theo hành lang ra ngoài, cậu theo trí nhớ tìm được hai binh
lính có súng đang thi hành nhiệm vụ ở cửa hành lang.
Sau khi khách khí hỏi thăm mấy câu mới lấy được tin tức tầng một
có phòng hậu cần.
Du Hành liền xuống tầng một gặp bên hậu cần, nghe được yêu cầu của
cậu, nhân viên hậu cần nói: "Trong danh sách không có tên nhà cua cậu, dựa
theo quy định thì không thể đưa nguyên liệu cho cậu được. Cậu phải đi tìm người
phụ trách đã đưa nhà cậu vào đây ở, hỏi thử xem sau này có được nhận nguyên
liệu ở bên hậu cần không."
"Được, cảm ơn."
Chờ tới khi Du Hành tìm được nữ nhân viên ban đầu kia, hỏi rõ mọi
chuyện xong xuôi mới tới bên bộ phận hậu cần lãnh vật liệu.
Trở về phòng, Du Hành liền nói chuyện này cho mấy người Lâm Vinh
Tiêu: "Mặc dù chúng ta ở đây nhưng đồ của bên hậu cần ở khu kí túc xá này
chúng ta không thể nhận."
Mấy người trong nhà liền bàn bạc với nhanh, sau đó nhanh chóng dán
một lớp báo cũ lên cửa kính, cuối cùng cũng tạo được cảm giác an toàn cho căn
phòng này.
Lâm Vinh Tiêu đi đầu vung tay nói: "Mọi người nghỉ ngơi một
lúc đi!'
Du Hành không nề hà mà nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, cả ngày
hôm nay phải tập trung tinh thần cao độ, cậu đã sớm mỏi rồi.
Ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại, cậu liền ra ngoài hỏi thăm tin
tức. Lúc này mới bảy rưỡi sáng mà phòng ăn đã xếp thành một hàng dài. Sau khi
vào sở thu nhận này, hành lý của mỗi cá nhân đều phải kiểm tra qua, đồng thời
số lượng đó cũng sẽ bị ghi lại danh sách.
Phương thức quản lý khá giống với thế giới khói độc kia, sở thu
nhận sẽ không lấy lương thực của các người, nhưng các người phải tự ăn hết đồ
mà mình mang theo trước, trước đó thì sở thu nhận sẽ không cung cấp thức ăn cho
mọi người.
Mà sau khi nhà họ Lâm dùng một phần ba lương thực của mình để đổi
lấy phòng ở thì còn dư lại hai phần cũng bị nhân viên ghi vào danh sách: Tự cấp
bốn mươi sáu ngày, theo tính toán thì là những người tiêu hao đồ thấp nhất căn
cứ.
Dù là thức ăn hay nguyên liệu gì trước mắt đều tính miễn phí. Dĩ
nhiên, những ghi chép này cũng sẽ ghi lại vào sách, sau đó sở thu nhận sẽ xem
xét xem ai là người nhận nhiều nhất.
Sau khi quan sát xong phòng ăn, Du Hành lại đi dạo những nơi khác
một vòng, còn gặp được xe phun thuốc khử trùng, cùng với năm vòi phun nước đi
xung quanh, thiếu chút nữa bị mùi thuốc hun tới ngất.
"Tên nhóc kia, sớm ngửi quen loại mùi này đi, đây là mùi mà
đám quái sâu kia ghét nhất đó, thứ tốt!"
Trước sự nhạo báng của tài xế trung niên, Du Hành chỉ cười khổ gật
đầu, đứng sang một bên nhường đường.
Cậu đã nói với mọi người trong nhà, nếu cậu không về thì không cần
phải chờ cơm, vì thế sau khi tuần tra xong sở thu nhận liền lái xe ra bên
ngoài.
Sở thu nhận không hạn chế mọi người ra ngoài, chỉ cần có đủ năng
lực tự vệ thì sở thu nhận còn ủng hộ người sống ra ngoài tự đi thu thập lương
thực nữa kìa.
Trầm Vân Hương đã được xây dựng xong khoảng nửa tháng, tất cả đều
trong giai đoạn đầu. Hơn nữa sau khi truyền tin ra ngoài thì có rất nhiều người
tới tị nạn, vì thế guồng quay của các nhân viên ở đây đều cực kì bận rộn.
Rời khỏi sở thu nhận Trầm Vân Hương, dọc theo đường đi Du Hành đã
đi qua rất nhiều chiếc xe đang đi hướng ngược lại cậu.
Lúc này Du Hành ra cửa không phải để tìm đồ ăn và vật liệu, mà là
trực tiếp tới các cửa hàng và tiệm sách.
Dọc đường cửa hàng nào cũng trống bóng người, ngay cả tiệm sách
cũng không ngoại lệ.
Cho dù bình thường Du Hành có trầm ổn tới đâu đi chăng nữa, nhẫn
nại từ lâu bây giờ mới có cơ hội kiếm được điểm Tân Hỏa, vì thế liền không
ngừng cao hứng trong lòng.
Bên ngoài sở thu nhận Trầm Vân Hương chất đống vật liệu xây dựng,
còn trình độ tri thức cấp cứu xa xa không bằng thời bình ngày xưa.
Những cửa hàng bán sách đa số đều nằm ở những con đường yên tĩnh,
Du Hành mất một ngày để đi hết một lượt tất cả các hiệu sách và thư viện quanh sở
thu nhận.
Mặc dù cũng có gặp phải đám quái sâu nhưng số lượng không nhiều,
cậu vẫn có sức để ứng phó.
Chuyến đi này lấy được gần ba mươi triệu điểm Tân Hỏa, trước khi
về cậu đã để vào trong xe một chút lương thực, chờ khi quay lại liền lấy cớ ra
ngoài tìm đồ, coi như một cái cớ hợp lý khi dùng đồ trong nhẫn trữ vật.
Lúc quay lại sở thu nhận, Du Hành liền nhận được một cái ôm thân
thương của Lâm Song Phượng.
"Sao trễ như vậy con mới về? Muốn hù chết mẹ sao!"
Hiện tại là bảy giờ tối, cũng không quá muộn. Nhưng Du Hành rất am
hiểu nỗi lòng của người làm cha mẹ, vì thế liền bảo đảm liên tục: "Lần sau
con sẽ trở lại sớm, xin lỗi mẹ."
"Được rồi, con trai cũng lớn, bản lãnh của thằng bé như nào
em cũng biết mà, đừng khóc nữa." Lâm Vinh Tiêu nói: "Chắc Hằng An đói
rồi đấy, em mau đi xới cơm cho con đi!"
Lâm Vinh Tiêu hiển nhiên càng tường tận đạo lý này hơn, vì thế chỉ
cần hai câu đã trấn an được Lâm Song Phượng.
Dỗ vợ xong, Lâm Vinh Tiêu lặng lẽ nói với Du Hành: "Lần sau
cha đi cùng con." Thật ra ông cũng không an tâm lắm.
Du Hành liền đồng ý: "Vâng."
Lâm Song Phượng vội vào chạy về xới cơm, còn Du Hành và Lâm Vinh
Tiêu thì cùng dọn đồ từ trong xe về nhà.
Cơm tối là cơm cũ, mang từ nhà đi còn hai thùng. Sữa bò và rượu
trắng cũng được hâm nóng lại, cuối cùng là thịt jum bông hun khói và chà bông.
Lâm Song Phượng luôn hâm nóng đồ ăn nên nhanh chóng xới được
một tô cơm nóng hổi cho Du Hành.
Lúc Du Hành ăn cơm, mấy người Lâm Vinh Tiêu sẽ đi kiểm tra đống
lương thực mà Du Hành mang về.
"Trong cái túi kia là đồ chơi, con thuận tay lấy chúng về cho
Chu Bình chơi." Có một cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh tiệm sách nên cậu
liền thuận tay lấy mấy thứ.
"Ôi chao, dễ thương quá, để bà nội lấy cho con nha." Vừa
đổi túi xe đã thấy hai con gấu nhồi bông và một bộ đồ chơi xếp hình bằng gỗ.
"Chắc là đã khử trùng rồi, con thử xem!"
Chu Quân Phương liền nói với Chu Bình: "Anh trai cho con đồ
chơi này, mau cảm ơn đi."
Chu Bình liền lạch bạch chạy tới, dùng đôi mắt ti hí ngưỡng mộ
nhìn cậu: "Cảm ơn anh An."
Du Hành mỉm cười vỗ đầu cậu bé: "Không cần cảm ơn, mau chơi
đi."
Ăn uống no say xong, mọi người liền nói tin tức nghe ngóng được
hôm nay.
Du Hành nói tình huống bên ngoài cho mọi người: "Lúc trước
chúng ta vội vã lên đường nên không xuống các cửa hàng tạp hóa ven đường nhìn
thử. Hôm nay con đi qua thì gần như là một chuyến không công, tìm lương thực
rất khó..."
"Cha cũng có chuyện muốn nói cho con! Hôm nay có quân đội trở
về từ bên ngoài, trên xe chở hàng của quân đội có một con quái sâu cực kì lớn,
cha nhìn từ xa đã thấy chiều dài của nó cũng ngang một cái xe bus mini. Nghe
nói đã bị giết chết móc sạch sẽ nội tạng bên trong rồi, chỉ còn lại các xác,
người vây xem một đống..."
"Lớn tới vậy sao?" Du Hành nghe mà giật mình.
"Đúng thế. Chắc chắn rất khó giết, cha thấy mấy anh lính trẻ
kia ai cũng bị thương nặng cả." Sau khi kích động thì chính là lo lắng,
Lâm Vinh Tiêu nói: "Con quái sâu lớn như vậy quả thật quá đáng sợ."
"Có thể giết được một con là có thể giết được thêm hai ba con
khác, dù có sợ chăng nữa không phải vẫn sống được qua ngày hay sao."
Bà nội Lâm vừa nói vừa vỗ vai Du Hành: "Cháu trai ngoan, cháu vẫn không
nên ra ngoài nữa, cứ ở nhà có được không? Bà nội có thể ăn ít một chút, dù sao
nhà chúng ta cũng có rất nhiều lương thực mà."
Để trấn an lão nhân gia, Du Hành liền gật đầu vâng dạ, sau đó bà
nội Lâm liền nở nụ cười vừa lòng.
Chỉ trong một ngày, căn phòng dưới bàn tay của ba người phụ nữ đã
được dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đấy. Lúc rời biệt thự họ cũng mang theo đồ dùng
hàng ngày nên Lâm Song Phượng đã dùng rèm cửa làm vách ngăn giữa các phòng. Chủ
yếu chia thành ba gian ngủ: vợ chồng Lâm Vinh Sương, một mình Du Hành, bà nội
Lâm và hai mẹ con Chu Quân Phương.
Không gian còn lại là phòng vệ sinh, bên trong đặt một cái thùng
nhựa dùng làm bồn cầu.
Cách này khiến căn phòng trở nên chỉnh ta, ra dáng hơn, mà tính
riêng tư cũng cao.
Trong ngày hôm đó, tầng ba lục đục có thêm mấy nhà khác vào ở, vì
thế sau khi ban đêm hạ xuống, không gian không còn yên tĩnh giống như tối hôm
qua nữa.
Khu nhà mới này đã có điện, bây giờ lại dùng làm tòa kí túc xá nên
không thể dùng loại đèn công suất lớn như bình thường được, vì nó quá lãng phí
điện năng. Vì thế trong phòng thường không có điện, chỉ có vài bóng đèn mờ công
suất thấp chiếu sáng ngoài hành lang.
Muốn đọc sách hay may quần áo hoặc là những việc mang tính tỉ mỉ
thí không thể nào, tuy nhiên ánh đèn cũng đủ để thấy rõ gian phòng bên trong.
Hiển nhiên, những người mới dọn tới lại rất không hài lòng với
hoàn cảnh sống như này, cả đêm trằn trọc kêu than, than phiền hoàn cảnh quá
kém.
Cách âm không tốt nên những tiếng than vãn này càng phóng đại to
hơn trong không gian, nhưng cả nhà họ Lâm lại không bị ảnh hưởng, người nào
người nấy ngủ say như chết.
Ngày hôm sau Du Hành đã được nhìn thấy con quái sâu siêu cấp lớn
như lời của Lâm Vinh Tiêu kể, coi như đang đền bù tiếc nuối.
Con quái sâu này khiến quân đội phải phái đi mười hai đội quân mới
tóm được, là con to nhất mà sở thu dụng săn được kể từ khi Trầm Vân Hương thành
lập. Sau khi đo lường thì chiều dài của nó là ba trăm hai mươi hai cm, chiều
rộng nhỏ hơn chiều cao hai mét, còn lớn hơn cả một chiếc xe bình thường.
Có vẻ con quái sâu này là mẫu trùng, bụng của nó nhìn rất rõ bên
trong có cơ man nào là trứng, cực kì đáng sợ. Quá trình săn giết chúng có bao
nhiêu máu tanh và bao nhiêu người hi sinh thì không tiện nói cụ thể, chỉ
có thể gọi tắt là vì dân trừ hại! Nếu để con mẫu trùng này thành công ấp ra ấu
trùng thì trên đời này sẽ xuất hiện thêm mấy chục nghìn con quái sâu nữa, rồi
chỉ một thời gian ngắn sau chúng sẽ trở thành uy hiếp trí mạng với sự sống của
loài người.
Trong ngày hôm đó, sở thu nhận Trầm Vân Hương vì chuyện này mở ra
một hồi thương tiếc với sự tham gia của tất cả cư dân trong sở, dùng chiến lợi
phẩm là xác quái mẫu để tế, tiễn đưa những chiến sĩ anh dũng đã hi sinh vì
nhiệm vụ.
"... Quái trùng không đáng sợ, chỉ cần chúng ta một lòng đoàn
kết thì mặc kệ chúng có to lớn hay nhiều tới đâu thì chúng ta vẫn có thể tiêu
diệt được hết!"
"Lấy tinh thần can đảm không bao giờ sợ bại trận để tế anh
linh!!"
"Tuýt!"
Sau màn chia buồn tập thể, cùng với cổ vũ của tất cả mọi người
trong sở thu nhận, trong một thời gian ngắn ai cũng tràn đầy niềm tin và sĩ khí
sinh tồn trong thời thế nguy hiểm hiện tại.
Sau ngày hôm đó, mỗi ngày sở thu nhận đều phổ cập tin tức cho mọi
người, những người sống sót hiện tại ngày nào cũng nghe chăm chú và nghiêm túc.
Lại nói, chuyện phổ cập tin tức như này ngày nào cũng có, chủ yếu là diễn giải
nội dung trong hai phương diện: Bao gồm chính sách an bài của Trầm Vân Hương và
kiến thức về côn trùng. Sau đó là nói tới kết quả xét nghiệm của vật mẫu, nơi
nào là điểm yếu của đám quái sâu và nên đối kháng với chúng thế nào để bảo đảm
an toàn và cách công kích hữu hiệu nhất....
Lần đầu tiên cả nhà Du Hành nghe cảm thấy cách xử lí kiểu này mang
tới lợi ích không nhỏ, rất nhiều thông tin liên quan tới trùng tộc giống với
suy nghĩ của bọn họ, ít khi nghe thấy câu tổng kết hữu hiệu nên người một nhà
nghe rất nghiêm túc.
Trong buổi họp, Du Hành còn nghe được vấn đề mà cậu đã tò mò từ
lâu "Ổ trùng". Khi tiếp nhận kiểm tra ở cổng Trầm Vân Hương, cậu chỉ
nghe đại khái một chút do người công cổng nói, tình hình lúc đó không tiện để
hỏi thêm, nên hiện tại nghe được, tâm tình cậu cảm thấy vô cùng nặng nề.
Hóa ra cái gọi là ổ trùng chính là kí gửi trứng sâu vào trong cơ
thể nhân loại, qua đó nhờ thân thể nhân loại cung cấp chất dinh dưỡng cho ấu
trùng. Con quái sâu lớn hôm nọ được gọi là mẫu trùng vương, nó là loại đặc
biệt, thời kì mang thai sẽ có số lượng lớn quái sâu ở lại bảo vệ, còn lại thì
đi kiếm thức ăn cung cấp dinh dưỡng cho nó. Nhưng ngoài mẫu trùng vương thì có
rất nhiều mẫu trùng khác nhỏ hơn, chúng không có được đãi ngộ như vương
nên chúng đã tự thành lập "ổ trùng".
"Nếu mọi người đi trên đường gặp phải 'ổ trùng' thì tuyệt đối
không được đến gần, cũng không được công kích chúng! Nếu không sẽ bị chúng kì
gửi hết trứng trùng lên người, coi thân thể con người như mẫu thể mới! Phương
pháp xử lí chính xác nhất là cố gắng cách xa nó, sau đó báo lên khu an toàn,
chúng tôi nhất định sẽ phái người có chuyên môn đi tiêu diệt..."
Không ít người lần đầu tiên nghe loại tin tức này, sau đó có chút
không chịu nổi phương thức sống của chúng, tiếng kinh hô hoảng sợ vang lên liên
tục.
Từ lúc trở về phòng tới giờ, Lâm Song Phượng luôn buồn bực không
vui. Du Hành biết nguyên nhân khiến tâm tình bà không tốt, đúng thế, cho dù là
ai nghe được thảm kịch như này thì tâm tình cũng đều không thể tốt nổi.
Tai họa tàn khốc, hiện tại càng phải thể hiện tinh tế hơn. Nhân
lực không chống lại đám quái sâu thì chắc chắn sẽ diệt vong, mà cứ nằm trong
thế bị giày vò mãi như thế, nhân tâm không thể tránh được mà tan vỡ.
"Nếu nói như vậy, mấy người mà chúng ta gặp trên đường đều
là..." Lâm Vinh Tiêu chỉ dám nhỏ giọng thảo luận với Du Hành: "Thật
là tạo nghiệt!"
Để lấy lại bầu không khí thoải mái, Lâm Vinh Tiêu đi đầu gọi vợ:
"Song Phượng, không phải vừa rồi trong cuộc họp nói xác của chúng rất đáng
giá sao? Em mau lấy đống xác quái sâu của nhà chúng ta ra để anh mang đi đổi
đồ."
Mặc dù bây giờ nhà họ không thiếu lương thực, nhưng tìm một chút
chuyện khiến Lâm Song Phượng phân tán lực chú ý cũng không tệ.
Lâm Song Phượng đồng ý, bởi thùng cất xác quái sâu cất khá sâu nên
bà phải gọi Chu Quân Phương tìm cùng.
Dần dần, cộng thêm tiếng cười vui vẻ ngây thơ của Chu Bình nên
không khí trong nhà nhanh chóng được khôi phục như ngày bình thường.
Tâm trạng bi thương đành nén trong lòng, sau đó vui vẻ mà sống
tiếp.
Nói phải đi đổi lương thực, Lâm Vinh Tiêu đã thực sự đi, sau đó
còn thuận tay kéo Du Hành đi cùng.
Sau khi ra ngoài, cậu nói với Du Hành: 'Bà nội con nói không sai,
đồ nhà chúng ta đã đủ dùng, con không cần phải ra ngoài mạo hiểm nữa. Đừng
tưởng cha không biết con đang nói qua loa để dỗ bà nội con nha!"
Du Hành cười khổ, đáp: "Cha, bà nội đã lớn tuổi rồi, phải dỗ
là dĩ nhiên."
"Vậy con còn định dỗ cả cha? Tuổi cha cũng không lớn lắm đâu!
Cha nói thật đấy, trước tiên đừng có ra ngoài nữa, quá nguy hiểm. Giờ nghĩ kĩ
thì gia đình mình quá may mắn rồi, nhà cũ cách Trầm Vân Hương không xa, trên
đường đi cũng tương đối yên bình. Cũng may là có tổ tiên phù hộ!"
"Được, vậy con sẽ không ra nữa."
Nhận xét
Đăng nhận xét