Chương 156: Tai họa sâu bọ 12


Tuyết đọng trong sân đã bị hòa tâng một tầng, Du Hành ngẩng đầu lên trời, thấy thấp thoáng bóng mặt trời bên trong tầng mây phủ kín không còn mấy kẽ hở.

 

"Chắc hẳn ngày mai mặt trời mới xuất hiện." Cậu lầm bầm nói.

 

Từ xa, trong đống tuyết có một con quái sâu thò nửa đầu ra, chầm chậm bò qua đống tuyết trắng đi về phía Du Hành.

 

Tới ngày mai tuyết sẽ ngừng rơi, công kích của đám sâu sẽ tiếp tục tới. Lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để tự buồn tự ngẫm?

 

Du Hành lãnh đạm tặng con quái sâu một phát súng, đi tới xốc thi thể của nó lên, dù kĩ năng ném lựu đạn của các thế giới trước vứt ra bờ tường cao ba mét.

 

Lúc quay về, cậu liền nhắc nhở mọi người: "Thời tiết sắp quang, đám quái sâu chắc chắn sẽ tiếp tục công kích biệt thự, từ tối nay chúng ta phải phân chia nhau gác đêm rồi."

 

"Được!"

 

Ngày hôm sau quả nhiên là ngày nắng lớn, rãnh thoát nước trong sân chạy hết công suất, Du Hành còn phát hiện một nơi chứa trứng trùng. Ngay bên trong bụi hoa, rậm rạp một đống, rất dễ để tưởng tượng khi trứng nở sẽ ra bao nhiêu con.

 

Du Hành vội vàng cầm chày đập nát bét để phòng ngừa hậu họa, thậm chí cả nhà còn đi kiểm tra toàn bộ sau nhà một lần, cuối cùng phát hiện thêm dưới đáy hố cũng có.

 

Bên trên còn có một con quái trùng ngăn cản, kéo được nó ra mới thấy được số trứng bên trong. Nước tuyết lạnh giá như vậy cũng không thể đóng đá được chúng, năng lực sinh mạng thực sự quá mạnh mẽ. Mọi người nhìn mà đổi mồ hôi lạnh, vội vàng tiêu diệt hết đống trứng.

 

Vội vàng diệt trừ hậu họa cứ thế hết một ngày, sang ngày hôm sau, nhà họ Lâm lại có khách tới thăm.

 

Lần này không giống như hai lần trước, số người lần trước ít hơn, sau khi bị từ chối liền rời đi, nhưng lần này lại khác hoàn toàn. Bên ngoài có mười mấy chiếc xe đang đi tới, thậm chí còn thuận tay dọn dẹp luôn đám quái sâu bên đường.

 

Không ai trong nhà nhận ra bọn họ cả, cho dù có ở chung một khu nhưng khu biệt thự này nhà nào cũng cách xa nhau, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

 

"Nếu không mở cửa chúng tôi liền đâm đấy!"

 

"Đúng! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!!"

 

Lời nói cực kì khó nghe, khi Lâm Vinh Tiêu từ chối, đám người đó còn rêu rao huênh hoang muốn đâm vào cửa, khiến Lâm Vinh Tiêu tức tới mức muốn chửi bậy. Kết quả đám người đó mỗi người mắng lại một câu, ông muốn đọ cũng không thể.

 

Càng tức hơn!

 

Du Hành nói: "Không cần nhiều lời, nếu bọn họ dám đâm thì chúng ta dám nổ súng."

 

Giọng điệu bình tĩnh  nhưng lại đằng đằng sát khí, Lâm Vinh Tiêu nghe mà căng thẳng thay.

 

"Nổ, nổ súng sao?"

 

Du Hành quay đầu nhìn ông: "Cha, họ muốn đâm hỏng cổng nhà chúng ta, phá hư nhà chúng ta, chuyện đó tương đương với lấy mạng chúng ta. Không lẽ cha còn không bóp cò sao?"

 

Sắc mặt Lâm Vinh Tiêu lập tức biến đổi: "Bắn! Ông đây đập chết chúng nó!"

 

"Anh Điền, anh nghĩ bọn họ có mở cổng hay không?"

 

Bên ngoài cổng, đám người kia đang bàn bạc với nhau: "Nếu họ không ra chúng ta có đâm cổng thật không?"

 

"Đâm hỏng thì không phải chúng ta cũng không thể ở hay sao?"

 

Điền Tiểu Điền cười nhạt: "Đâm hỏng cũng không sao, bên trong còn tốt là được. Người nhà này sửa sang lại kín mít như vậy còn ích kỉ không cho chúng ta ở nhờ, thế cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"

 

"Đúng thế, trước đây còn thấy nhà họ tướp nượp xe chở hàng đủ thể loại vào cơ mà, chắc chắn bên trong còn rất nhiều đồ ăn." Người tiếp lời là chủ nhân căn biệt thự số mười lăm, hắn ta đã ngứa mắt nhà họ Lâm này từ lâu rồi!

 

Bây giờ những người khác tổ chứ cướp biệt thự nhà họ Lâm, hắn ta không nói hai lời liền tham gia.

 

Nhiều người thì nhiều sức, xem nhà họ có dám không buông đồ ăn ra không.

 

"Ha ha, họ lên rồi kia!'

 

Điền Tiểu Điền ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân căn biệt thự khiến hắn ta thèm nhỏ dãi đã xuất hiện hai người đàn ông, một trung niên một trẻ tuổi.

 

"Ngài Lâm đã nghĩ kĩ chưa vậy?"

 

Thứ trả lời hắn ta là một viên đạn gim vào bờ tường bên cạnh xa. Bởi vì tuyết đã tan nên mặt đường rất ẩm ướt, sau khi đạn ghim vào cũng không khiến bụi bay ra. Nhưng Điền Tiểu Điền thì bị dọa tới câm nín, chợt lui về phía sau mấy bước.

 

"Ông..." Sao lại có súng chứ! Những lời này nghẹn ở cổ họng Điền Tiểu Điền, không tài nào phun ra nổi.

 

Nếu hỏi thì khác nào đồ ngu không chứ? Hắn ta có thể tuồn được súng thì sao người khác không thể chứ? Thất sách rồi!

 

"Anh Điền, sao thế?"

 

"Dĩ nhiên là súng rồi! Anh Thiên cũng có súng mà, sợ qué gì chứ?"

 

Du Hành lại bắn hai phát, trực tiếp bắn vỡ cửa kính xe, mảng vỡ tản ra như mạng nhện, sau đó tan thành từng khối.

 

"Một phát súng nữa sẽ trúng đầu một người nào đó trong đám các người, còn muốn đâm không?"

 

Điền Tiểu Điền bị chọc giận, nhưng lý trí nhắc nhở hắn ta không thể cứng đối cứng được. Vì an toàn của bản thân, hắn ta hiện tại nên ngồi lên xe, sau đó nhanh chóng rời đi!

 

Hắn ta có súng dấy, nhưng kĩ năng không bằng người, hơn nữa nhà này còn có những hai khẩu súng, một mình hắn không dám đưa đầu ra cho người ta gọt đâu.

 

Quả là thất sách!

 

Mặc dù trong lòng đã nản chí, nhưng ngoài miệng vẫn có gắng nỏ mồm, qua loa quăng mấy câu độc địa, sau đó không để ý tới những tên khác ngăn cản, nhanh chóng lên xe chuồn đi.

 

Chờ những tên khác cũng rời đi, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu mới leo xuống.

 

Lâm Song Phượng đã chân thang, nhanh chóng hỏi: "Họ đi cả rồi chứ?"

 

"Họ đi cả rồi."

 

Du Hành còn nói một câu chuyện chọc cười: "Chúng còn giết hộ đám quái sâu ở cổng nhà chúng ta nữa, tiết kiệm sức cho nhà mình rồi."

 

Lâm Song Phượng cười khổ, nói: "Nếu vậy thì mẹ tình nguyện tự giết." Nhiều người như thế, mười mấy chiếc xe muốn đâm vào cổng nhà mình, đối địch với nhiều người cũng chẳng có cảm giác thành tựu chút nào, trái lại còn cực kì bất an.

 

"Đừng lo lắng nhiều như vậy, nhà chúng ta trang bị đầy đủ võ lực, cái gì cũng không cần sợ."

 

Sau đó, không còn ai dám tới nhà họ Lâm xin ở nhờ nữa. Lại sau đó, Lâm Vinh Tiêu hình như cũng có chút thay đổi, rất hài lòng với cách xử lí lần này của Du Hành.

 

Sau khi thời tiết ấm trở lại, họ có ba ngày được sống một cuộc sống bình tĩnh, sau đó đại quân quái sâu lại tiếp tục sóng sau đè sóng trước xông lên công kích.

 

Kĩ năng bắn súng của mọi người đều tăng lên rất nhiều nên cũng miễn cưỡng đối phó được.

 

Nhưng sau khi trời quang mây tạnh hẳn, xuất hiện rất nhiều quái sâu còn nhỏ, vừa đông lại bé, không dễ bắn chút nào. Vì thế Du Hành đạn khói độc làm bẫy, làm thêm một số đạn lửa đơn giản đưa cho mấy người Lâm Vinh Tiêu để lúc đánh lén ném ra ngoài.

 

Nhiều ngày ngửi mùi thịt cháy, cả nhà dạo này không thích ăn thịt nữa. Thịt hộp vẫn để trong phòng bếp, nhưng hộp trái cây lại rất được hoan nghênh.

 

Bọn họ bị vây trong nhà đã gần một tháng, đồ ăn tiêu hao cũng rất nhanh. Tuy nhiên do dự trữ nhiều nên tạm thời không rơi vào nguy cơ thiếu lương thực.

 

Nhưng Du Hành có thể nhìn ra được tinh thần của cả nhà không quá tốt. Lối sống quá khép kín, cuộc sống đơn điệu khiến trong lòng mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu.

 

Biểu hiện rõ ràng nhất là bà nội Lâm và Chu Bình, hai người này lúc nào cũng ỉu xìu héo rũ.

 

Vì thế cậu hơi suy nghĩ một chút, mỗi ngày dành chút thời gian rảnh rỗi đưa hai người lên tầng ba hóng gió.

 

Cửa thông tầng ba và tầng hai đã bị đóng kín, nhưng mở cũng không quá khó khăn. Sau khi dùng camera giám sát theo dõi xung quanh, chắc chắn an toàn mới yên tâm mở cửa.

 

Không khí trên tầng lạnh lẽo như băng, nhưng bà nội Lâm và Chu Bình lâu ngày ở trong nhà vẫn rất thích. Sau khi bà nội Lâm đồng ý, Chu Bình mới dè dặt bước đi mấy bước, sau đó lại quay đầu lặng lẽ nhìn biểu tình của bà nội Lâm và Du Hành, rồi lại tiếp tục quay đầu đi thêm mấy bước. Sau đó nhanh chân chạy vòng vòng, miệng cười tươi rói.

 

Bà nội Lâm đi kề kề bên cạnh, cũng hoạt động gân cốt.

 

Chuyện xả stress như này cả nhà luân phiên nhau đi. Du Hành đi trước thăm dò nguy hiểm, nếu có nguy hiểm thì kịp thời lui xuống nhà, sau khi nói tường tận những điều cần lưu ý thì đã đến lượt Lâm Vinh Tiêu đưa bà nội Lâm và đứa bé lên trên tầng hóng gió.

 

Hiệu quả thu được không tệ, sau khi áp dụng hai đợt, trạng thái của mọi người tốt hơn rất nhiều, bên trong biết thự cũng không còn tử khí ầm ầm như trước nữa.

 

Trừ lần đầu tiên Du Hành đưa bà nội Lâm và Chu Bình lên trước ra thì mấy lần sau cậu đều không tham dự.

 

"Con không lên đâu, trên đó khá lạnh."

 

Thật ra thì  bị cầm tù trong nhà cậu không thấy khó nhai lắm, trong nhiệm vụ khói độc kia, cậu tránh né chúng nên ở trong khu an toàn tính theo năm trời. Cái này không chỉ do khu an toàn chính sách tốt mà thực ra phần nhiều là do cậu tự thích ứng mà điều chỉnh.

 

Trong biệt thự lại bắt đầu xuất hiện tiếng cười  nói vui vẻ đầy sức sống của Chu Bình.

 

"Con ngoan thì chiều mới cho lên tầng chơi, nghe không?"

 

"Vâng ~ Nếu con ngoan thì bà nội mang con đi chơi."

Đoạn đối thoại giản đơn như khiến mọi người nghe mà nhũn cả lòng, Chu Quân Phương lắng nghe động tĩnh của con trai. Mặc dù hơi mơ hồ nhưng cô dường như nghe nhập vào tận tâm khảm, sau đó nở một nụ cười mềm mại. Rồi tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài, hơi hé miệng chuyên chú nổ súng.

 

Sau bữa cơm tối, Du Hành cùng Lâm Vinh Tiêu nói một chuyện.

 

"Con thấy kĩ thuật bắn súng của dì Chu đã rất ổn rồi, con định dạy dì ấy thêm súng bắn tỉa, cha cảm thấy thế nào?"

 

"Con biết dùng cả thứ đó sao?"

 

Du Hành nói: "Cái đó có gì khó sao ạ? Con trai cha rất lợi hại, ngay cả xe tăng cũng có thể lái nữa!"

 

"Ha ha ha, con đừng khoác lác nữa!" Lâm Vinh Tiêu cười to, lại hỏi: "Vậy con xem tài nghệ của cha, xem lúc nào mới có thể học súng bắn tỉa?"

 

"Còn thiếu một chút nữa, chờ một tuần nữa con sẽ xem lại biểu hiện của cha."

 

"Ai da, tiểu Hằng nhà chúng ta giờ đã là thầy giáo rồi, thật là lợi hại."

 

Du Hành nhanh chóng tránh ra trước khi bị Lâm Vinh Tiêu vỗ mạnh vào vai: "Vậy con sẽ đi nói chuyện với dì Chu."

 

"Ha, thằng nhóc thôi này!"

 

Chu Quân Phương sau khi nghe Du Hành nói thì vừa mừng vừa sợ, nói: "Hằng An à, cháu nghĩ dì có thể học được sao?"

 

"Vâng, dì Chu bắn súng rất vững tay, tầm nhìn cũng tốt, điều đó là đủ rồi. Nếu không có vấn đề gì thì ngày mai cháu sẽ dạy dì dùng súng bắn tỉa. Dì không cần phải lo lắng, cứ bình tĩnh mà học, chắc chắn sẽ học được thôi."

 

Thấy được thấp thỏm trong mắt Chu Quân Phương, Du Hành khích lệ mấy câu.

 

"Được! Dì nhất định sẽ học thật tốt, cảm ơn Hằng An!"

 

Dạy Chu Quân Phương rất thuận lợi, chờ tới khi một mình cô lo liệu được một khu vực thì bà nội Lâm còn cười ha ha chuẩn bị thêm cho cô hai quả trứng và một cái đùi gà.

 

"Thế này mà thi bắn trăm mét cũng được hạng nhất đấy!'

 

Chu Quân Phương cười xấu hổ, nói: "Cảm ơn dì, con sẽ cố gắng."

 

Khi Chu Quân Phương có thể một mình đảm đương một phía, máy thu thanh nhà họ Lâm cũng nhận được tín hiệu.

 

Nghe xong đoạn truyền tin, Du Hành liền mang máy ra ngoài, sau đó cũng không ngồi nghe tiếp, mà để cho bà nội Lâm rảnh rỗi ngồi chờ tin. Truyền tin rất đứt đoạn, có lẽ do trạm truyền tin có vấn đề, nếu như có tin tức cứu viện thì rất có thể sẽ thông báo qua đài rồi.

 

Bà nội Lâm thỉnh thoảng vỗ vào máy thu thanh một cái, có lúc Chu Bình cũng nhắc nhở: "Bà nội, đập cả vào ăng ten nữa đi ạ!" Thậm chí còn giúp đỡ đỡ thanh ăng ten, giọng điệu cực kì nghiêm túc.

 

Ngày này cũng là một ngày như bình thường, bà nội Lâm sau khi đưa Chu Bình lên tầng ba chơi xong liền bắt đầu chỉnh lại đài thu thanh.

 

Ban đầu chỉ nghe thấy tiếng xào xạc như thường lệ, bà nội Lâm bình tĩnh chỉnh đài, tỉ mì vặn qua vặn lại một lần.

 

Chu Bình ngồi xếp chân ở bên cạnh, chậm rãi đung đưa thanh ăng ten.

 

"Vẫn không có tín hiệu ạ?"

 

"Đúng vậy, được rồi, để bà nội cất." 

 

Chu Bình chuẩn bị gập cây ăng ten vào, điều này cậu bé đã làm quen rồi, vừa định gấp gọn thì bà nội Lâm đã ngăn lại.

 

"Chờ một chút!"

 

"A, có tiếng chú nào đó nói nè!"

 

Bà nội Lâm nói: "Mau đi gọi dì của con tới đây."

 

"Vâng ạ!"

 

Chu Bình chân ngắn chạy đi tìm Lâm Song Phượng, hôm nay người trông coi tầng một là Lâm Song Phượng, cũng là người cách hai bà cháu gần nhất.

 

"Thế nào rồi mẹ?"

 

Lâm Song Phượng nhanh chóng ôm Chu Bình chạy tới.

 

"Máy thu thanh đã có sóng rồi! Con mau nghe đi, mẹ nghe không hiểu!"

 

Bà nội Lâm nghe không hiểu tiếng Bắc Kinh nên vội gần chết. Bà cụ biết rõ tác dụng hiện tại của máy phát thanh, nếu để bà và đứa bé nghe chắc cả nhà đi quá!

 

"Có tín hiệu thì kêu mọi người tới nghe!"

 

Con dâu bà ở gần đây, vẫn nên gọi tới nghe thì hơn.

 

Bà nội Lâm đón lấy Chu Bình, để đứa bé ngoan ngoãn ngồi yên, bản thân thì vịn lan lên lên tầng gọi con trai và cháu trai xuống.

 

Bây giờ không phải thời điểm từ chối, Lâm Song Phượng lên tiếng đáp, sau đó ngồi xuống cẩn thận nghe, nghe kĩ rồi ghi nhớ từng câu.

 

Rất nhanh, chồng và con trai cũng tới, bà nói: "Tin tức là lặp lại!"

 

Nghe hai lần Du Hành mới đoán được một số nội dung: "Trầm Vân Hương thuộc Thành phố Hoa , thành phố mới x và đại học thành phố K đã thành lập khu an toàn, tạm thời đã xây xong phòng thu nhận, mong những ai thu được thông tin hãy báo cho những người khác biết, mọi người lên đường chú ý an toàn." Nghe tên, một nơi thuộc tỉnh này, một nơi khác thì thuộc tỉnh bên cạnh.

 

Lâm Vinh Tiêu vỗ đùi vui vẻ nói: "Tốt quá! Trầm Vân Hương gần nhà chúng ta nhất, lái xe mất có năm giờ thôi! Tổ quốc thật tốt, vẫn là tổ quốc đáng tin nhất!" Lâm Vinh Tiêu cực kì vui bẻ, mặc dù đã đợi hơn một tháng, nhưng cuối cùng họ đã đợi được tới lúc này.

 

"Nhưng vẫn khá xa." Bà nội Lâm nói: "Về quê mất cùng lắm là hai tiếng."

 

Nếu là thời bình thì năm giờ xe quá đơn giản, đi chớp mắt cái là tới. Nhưng hiện tại bên ngoài là tình huống gì chứ? Chắc chắn rất nguy hiểm.

 

Lâm Song Phượng hỏi: "Vậy chúng ta có đi hay không?"

 

Lâm Vinh Tiêu nhìn cả nhà, già có nhỏ có, lý trí cũng trở về: "Năm tiếng... đường xá chắc chắn không tốt, hay là thôi." Nghĩ như vậy có hơi làm nhụt chí.

 

Âm thanh bên trong máy phát lặp lại lần thứ chín rồi chuyển thành tiếng xào xạc.

 

Du Hành nói: "Trước tiên đi diệt đám quái sâu đã, chờ muộn một chút hãy thảo luận."

 

Mọi người nhanh chóng quay về vị trí cũ, Du Hành vẫn đang suy nghĩ tới vấn đề này. Trong lòng có điều cần suy nghĩ nên thời gian qua rất nhanh. Chờ màn đêm hạ xuống, cậu liền kéo tấm bảng chắc chắn che lại ô đánh lén, đi xuống tầng dưới.

 

Chương 155                                                                                        Chương 157

 


Nhận xét