Chương 155: Tai họa sâu bọ 11


Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương nhanh chân nhanh tay lộ da của sáu con quái trùng trong một buổi sáng, hơn nữa còn thu dọn sạch sẽ tới mức không thấy một vết máu.

 

Nước hiện tại rất quý giá, hai người liền dùng một cái bàn chải nhỏ tinh tế rửa tay. Muốn rửa sạch tốn rất nhiều công sức, tuy nhiên hiệu quả không tệ, dí sát mũi ngửi cũng không thấy mùi máu tanh.

 

Du Hành thả xác quái sâu xuống, đi tới xem xác quái sâu đang bị đốt. Đám xác quái sâu xong khi bị lột da liền vứt vào trong bể bơi sau nhà, lúc này đã bị đốt xong.

 

Cậu cầm cây gậy khơi khơi đống lửa, khiến lửa càng cháy to hơn.

 

Hiện tại số lượng quái sâu xuất hiện đã ít hơn một chút, thời gian rảnh rỗi hiếm lắm mới xuất hiện. Đối với Du Hành thì thời gian ngắn ngủi này đủ để cậu tu luyện một chút. Vì thế chờ tới khi Lâm Vinh Tiêu nghỉ ngơi đã nhìn thấy con trai mình đang tu luyện.

 

Chăm chỉ tới mức khiến khuôn mặt già của ông cũng phải xấu hổ. Bấm ngón tay tính ngày, đã lâu ông không tập luyện rồi, vì thế liền tập luyện cũng con trai.

 

Ông đã quên không ít chiêu thức, cũng may có con trai làm mẫu bên cạnh, không cần suy nghĩ đã tập theo.

 

Hai người đứng ngoài sân tập luyện, đột nhiên nghe thấy tiếng tuôn rơi. Du Hành giương mắt nhìn lên, một thứ to lớn rơi xuống khe hở của lưới điện, sau đó xuất hiện một trận khét thơm mùi thịt.

 

"Lại có con quái sâu vào được." Lâm Vinh Tiêu tiếng lên nhìn thử, là một con quái sâu lớn chừng một bàn tay: "May là mới sinh."

 

Vừa nhìn đã biết là mới sinh, đâm thử một cái, vỏ ngoài cũng đã cứng rắn rồi.

 

Du Hành nói: "Chắc nó đã ăn sinh vật sống rồi." Nếu không thì hiện tại lớp da của nó vẫn còn mềm.

 

Cậu gạt xác của nó sang một bên, quay người tiếp tục rèn luyện.

 

Chờ tới lúc Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương đi ra, nếu không phải giết quái sâu thì hai người sẽ tiếp tục lộ da chúng và tiêu hủy thi thể còn lại.

 

Đây chính là nhiệm vụ chính hàng ngày của hai người.

 

Tuy nhiên hiện tại quái sâu ở khắp mọi nơi, thời gian bình yên này cực kì ít. Đại đa số thời gian mọi người đều phải đối mặt với đám quái sâu không biết chui từ đâu ra.

 

Mặc dù bốn người sẽ dùng súng để tiêu diệt, nhưng dùng không quá giỏi. Lại nói phần cổ của đám quái sâu đã biến hóa, loại biến hóa này không chỉ mang tới cảm giác chán ghét cho thị giác mà trong quá trình săn giết, độ nhắm bắn khó khăn cũng tăng lên rất cao.

 

Đầu chúng có thể xoay tròn khiến việc nhắm  bắn vào mắt kép trở nên khó khăn. Lại nói ba người Lâm Vinh Tiêu chỉ mới họ bắn, tốc độ phản ứng không theo kịp tốc độ của đám quái sâu.

 

Cho nên động tác bắn của ba người tương đối khó đối phó với quái sâu, mà thể tích mắt của chúng tuy to nhưng lại khá nhỏ so với thể tích cơ thể. Mà lười điện lại cách mặt đất khá cao nên mười lần bắn may ra trúng một.

 

Điều này Du Hành cũng không có biện pháp khắc phục, những điều cần chú ý và kỹ xảo bắn cậu cũng đã dạy rồi, còn thành tích như thế nào thì phải dựa vào nỗ lực luyện tập của mọi người. Luyện nhiều mới lĩnh ngộ được nhiều.

 

Du Hành không biết trong khu biệt thự này còn bao nhiêu người sống sót, chỉ biết là đám quái sâu càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn.

 

Khoảng ba tháng mười chín ngày sau, lớp lưới điện phòng ngự hoàn toàn sụp đổ, không thể nào khởi động lại được nữa.

 

Lúc lưới điện đổ là vào nửa đêm, Du Hành nhìn thấy cả quá trình này thông qua màn hình giám sát. Mảng lớn lưới điện đổ sụp xuống, kéo theo một đống quái sâu béo mật ngã theo, dòng điện nổ đùng đùng phát sáng trong bóng tối, chiếu sáng cả đôi mắt đỏ kép của đám quái sâu.

 

Hình ảnh trong màn hình không phát ra âm thanh, nhưng khi đám quái sâu và lưới điện rơi xuống, Du Hành có thể nghe rõ ràng tiếng ồn ở bên ngoài.

 

Chúng bắt đầu nhúc nhích rồi.

 

Du Hành đứng ở cửa nhà chờ chúng tới. Trên nóc cửa có một lưới thép rộng năm mươi cm, dài năm mươi cm.

 

Cậu kéo tấm lưới thép xuống, phía sau còn ba tấm nữa. Sau khi đẩy ra tấm cuối cùng, không khi lạnh như băng ở bên ngoài lập tức ập tới. Đạp trên mặt đất, Du Hành dùng hai tay cố định thật tốt chỗ đứng, sau đó thò đầu ra nhìn.

 

Phía dưới chính là cửa lớn, đã có một con quái sâu nghênh ngang bò tới, con quái sâu này chiều dài đã vượt qua hai mét, vừa lớn lại trông rất đáng ghét, cái đầu xấu xí nhìn xung quanh như ăn trộm, sau đó nâng cả người lên chống lại Du Hành.

 

Một phát súng yên lặng xuyên không khí bắn tới, con quái sâu lắc cái cổ dài tránh né, nhưng lại phải đón thêm một phát đạn khác.

 

"Chi!!"

 

Nó kêu thảm một tiếng, cả cơ thể ngã ra phía sau.

 

Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của nó dẫn tới một đống đồng bạn, Du Hành híp mắt, tay trái tay phải nổ súng cùng lúc, khó khăn lắm mới tránh được thế công của đám quái sâu.

 

Kiến trúc chủ thể ban đầu của biệt thự cao khoảng ba mét, rộng hai mét, lúc mở hết cửa ra thì cực kì rộng rãi, thoạt nhìn cũng rất khí phái. Tuy nhiên sau khi sửa sang lại nhà đã bị hủy.

 

Cửa đắp thêm xi măng cát đá cho chắc chắn, biến thành còn mỗi hai mét chiều dài và tám mươi cm chiều rộng. Bên ngoài còn gắn hai lớp cửa bằng đồng.

 

Độ khó công trình thì khỏi phải nói. Nhưng đối với Du Hành thì chỉ cần an toàn là được rồi, đẹp mắt cũng chẳng đem khoe được.

 

Đặc biệt vào lúc này cánh cửa hoàn toàn phát huy tác dụng của nó, Du Hành đánh gục được hết đám quái sâu đến gần cửa. Đánh xong cậu lại chạy lên tầng hai... Không sai, khi sửa sang lại nhà, cậu  như phát điên mà xây kín gần như toàn bộ tầng một. Trừ cửa chính và cửa đánh lén chuyên dụng thì tất cả cửa sổ, từ cửa sổ nhà bếp hay cửa sổ thông gió nhà vệ sinh đều bị bít kín bằng gạch và xi măng hết. Cả tầng một không còn một cái cửa sổ dư thừa nào.

 

Tầng hai cũng như vậy, nhưng cửa sổ thoát hiểm cũng nhỏ hơn tầng một rất nhiều, nên muốn bắn đám quái sâu thì phải lên tầng hai mới được.

 

Chẳng trách ban đầu khi Lâm Vinh Tiêu thấy căn biệt thự sau sửa sang của mình thì kinh ngạc tới mức cằm suýt rơi xuống đất, vì nó thực sự quá khó coi.

 

 Hôm sau, khi cả nhà ngủ dậy, vừa nhìn vào màn hình camera thấy được thi thể chất đống của đám quái trùng thì bị dọa cho giật mình.

 

"Tối hôm qua lưới điện đã hỏng sao? Hằng An, sao con không gọi cha dậy?"

 

"Một mình con tự xử lí hết cả đêm qua sao?" Lâm Song Phượng cực kì đau lòng, tự trách bản thân sao lại ngủ say như vậy, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết được.

 

"Mình con có thể xử lí được nên mới không gọi mọi người." 

 

Du Hành phải đảm bảo liên tục sau này sẽ gọi mọi người thức dậy hỗ trợ thì mới coi như được bỏ qua chuyện lần này.

 

Trước mắt có chuyện quan trọng hơn... lưới điện đã mất tác dụng, vì thế họ chỉ còn lại hai tầng phòng vệ. Nếu đám quái sâu phá cửa phá tường vào thì họ chỉ còn lại căn phòng dưới lòng đất đã được củng cố kia.

 

Lâm Vinh Tiêu cảm nhận được áp lực rất lớp đang đè lên vai mọi người, ông nói với vợ: "Chúng ta phải cố gắng lên." Sau đó vội vàng đề cao phương châm bảo vệ nơi ở của cả nhà!

 

Bốn người phân thành bốn khu vực, mỗi người đều cố thủ cương vị của mình.

 

Thật ra bắn sâu qua lỗ tường bắng lén thì an toàn hơn so với bắn từ bên ngoài. Không biết có phải lời nói tự cổ vũ của mọi người bắt đầu có tác dụng hay không mà cảm giác an toàn trong lòng đã tăng lên không ít. Ngay cả kĩ năng bắn súng của ba người mới họ cũng tăng lên, vững vàng phòng thủ khu vực mà bản thân phụ trách.

 

Cho tới khi tuyết đầu mùa xuất hiện, bao phủ cả một vùng đất thì tần suất hoạt động của đám quái sâu mới được giảm bớt.

 

Năm ngoái đầu mùa đông cũng thường xuất hiện mưa tuyết, năm nay thời tiết không ổn định như năm ngoái. Thời gian đã sớm qua tháng giêng rồi, mặt trời lên cao tháng ba cũng sắp tới mới xuất hiện tuyết đầu mùa.

 

Tuy nhiên trận mưa tuyết này rất được mọi người chào đón. Sau khi tuyết rơi xuống, tốc độ di chuyển của đám quái sâu trở nên chậm lại, cường độ công kích cũng yếu dần đi. Nhà họ Lâm cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi một thời gian.

 

Tuyết càng rơi nhiều thì tốc độ nở trứng của quái sâu cũng bị ảnh hưởng. Nếu như vậy thì một thế hệ sâu tiếp theo cũng bị chậm lại quá trình sinh sôi.

 

Nói tóm lại, trừ việc nhiệt độ hạ khiến lượng điện năng cho lò sưởi bị hao phí hơn ra thì lợi ích mà tuyết mang tới rất dễ thấy.

 

Thời gian ở trong nhà, bọn họ lấy ra áo giáp bằng da quái sâu ra may vá tiếp. Lúc trước chỉ có bà nội Lâm trong lúc trông đứa bé có thời gian rảnh rỗi ngồi may vá ra thì tốc độ hoàn thiện rất chậm, bây giờ cả nhà cùng hợp lực ra tay nên chỉ trong một ngày lafkhaau xong... Được rồi, ngoài Lâm Vinh Tiêu ra vì ông là người không có lòng kiên nhẫn với may vá.

 

Khi thấy con trai cầm kim khâu ông còn giật mình thon thót kìa.

 

Tuy nhiên thiết lập cũ của nguyên chủ là ham chơi, cái gì cũng học thử nên biết may vá là chuyện khá dễ tiếp thu, Du Hành cũng mượn cớ này để lừa qua mặt.

 

May xong áo giáp, cả nhà vội vàng mặc vào thử, bao gồm cả tiểu Chu Bình bé xíu.

 

Nói là áo giáp chứ thực ra vẫn là một bộ quần áo đầy đủ, mặc lên kín mít chỉ lộ mỗi đầu ngón tay, mắt cá chân và đầu, ngay cả cổ cũng được bao kín. Kiểu dáng có hơi lớn vì mục đích có thể mặc thêm quần áo dầy bên ngoài. Lợi ích nó mang lại cũng có, nhưng hình dáng có chút kì dị, không dám mặc thẳng ra ngoài nhưng nếu chỉ lộ một chút thì vẫn có thể chấp nhận được.

 

Sau khi mặc vào, mọi người vẫn chưa cởi xuống.

 

Theo như Du Hành nói thì: "Chờ tới lúc cần thiết mới mặc thì quá muộn rồi." 

 

Lâm Vinh Tiêu cũng hiểu sâu sắc điều này: "Mặc hết đi, dù sao bây giờ trời quá lạnh, chúng ta không tắm là được."

 

Đang nói cái gì vậy?

 

Lâm Song Phượng dùng khuỷu tay huých chồng: "Anh nói linh tinh gì thế?"

 

"Ha haha."

 

Đối với nhà họ Lâm, trận tuyết này mang tới thuận lợi cho họ, nhưng với những người khác thì không nhất định.

 

Trong khu biệt thự chắc chắn vẫn còn không ít người còn sống, dù sao trong căn biệt thự nào cũng có một căn phòng dưới lòng đất. Đa số người trong khu đều dùng căn phòng này làm nơi chứa đồ dùng, nhưng vào thời điểm hiện tại chắc hẳn đều trốn vào bên trong đó hết rồi.

 

Mặc dù khá an toàn, nhưng về sau cúp điện hoàn toàn thì rất khó sống.

 

Chỉ có ai chuẩn bị đầy đủ mới có thể sống được an toàn, thoải mái hơn một chút.

 

Lại cự tuyệt một nhóm người xin vào ở cùng, Du Hành biết mọi người trong nhà bắt đầu dễ tính hơn với người ngoài.

 

Mặc dù Lâm Vinh Tiêu vẫn không đồng ý cho người ngoài vào trong, nhưng từ vẻ mặt của ông là biết trong lòng chắc chắn rất quấn quýt.

 

Ông là người cường ngạnh nhất nhà, nếu ngay cả ông cũng trở nên dãn tính hơn thì Du Hành đành phải làm tên ác nhân duy nhất vậy.

 

Vì thế cậu đặc biệt tìm Lâm Vinh Tiêu nói chuyện phiếm, cũng không nói nhiều lời, chỉ nói tới bà nội và Chu Bình. Một già một trẻ không có sức chống cự, nếu cứu phải một người tâm mang ý xấu thì sao?

 

Mấy lời nói của cậu khiến Lâm Vinh Tiêu rơi vào trầm tư, sau đó sợ tới đổ mồ hôi. Lập tức rút lại lòng thương  hại vừa mới nhú ra.

 

Ông cảm khái nhìn con trai, chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, đứa con trai của ông liên tục khiến ông cảm thấy vui mừng trong lòng. Điều ông càng vui hơn là ban đầu không mạnh mẽ đưa con ra nước ngoài du học, không thích học thì khỏi học, giống hệt như mẹ thằng bé nói, học đông không xong thì học tây cũng chẳng thấm. Học không giỏi cũng không sao, chờ thằng bé lớn tìm được sở thích của bản thân là có thể trưởng thành rồi.

 

Quả nhiên, biểu hiện của con trai trong khoảng thời gian này đã khiến ông phải mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng khiến ông cảm thấy ngượng ngùng.

 

"Năm đó đi học được học câu 'Nhân chi sơ tính bổn thiện', bây giờ cha mới h iệu được." Ông tự nhận bản thân là người trong thương trường, gừng càng già càng cay nhưng cuối cùng ông vẫn mềm lòng.

 

Du Hành mỉm cười, nói: "Cha,  bởi vì chúng ta quá tốt, suy nghĩ của cha là chuyện rất đỗi bình thường."

 

Thật ra suy nghĩ của Lâm Vinh Tiêu cũng giống với suy nghĩ của tất cả mọi người, lúc nào cũng nghỉ bản thân mình quá tốt, mặc kệ là cảm giác ưu việt  hay là thiện tâm thì đều muốn chia sẻ với người khác. Không giống cậu, luôn lý trí cân nhắc được hay mất.

 

Cậu đã không còn giống như trước kia, luôn suy nghĩ bản thân mình có phải người xấu hay không. Chính hoàn cảnh đã tạo ra bản tính của cậu, để sống sót, cậu nhất định phải thích ứng với mọi hoàn cảnh.

 

Người tốt? Người xấu? Đâu mới là giới hạn?

 

Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Lâm Vinh Tiêu, Du Hành không nhịn được bật cười nhẹ một tiếng. Cậu đã bị Lâm Vinh Tiêu lây bệnh rồi sao, sao đột nhiên lại đi suy nghĩ vấn đề mang tính triết học này vậy?

 

Quả nhiên là do nghỉ ngơi quá nhiều.

 

Du Hành tự cảm thấy trận này quá mức nhàn nhã nên tự giác ra cửa giết quái sâu.

 

Chương 154                                                                                           Chương 156

 


Nhận xét