Chương 153: Tai họa sâu bọ 09


Du Hành đứng trên ban công tầng ba nhìn ra xa, có biệt thự chỉ có một điểm đèn sáng, có biệt thự thì đèn đuốc sáng choang như lúc còn thời bình, phổ biến nhất là một góc trời tối trưng.

 

Tầm mắt hướng ra xa hơn, trong trung tâm thành phố gần như rơi vào bóng tối.

 

Gió đêm lạnh như băng, cậu ngây người mất mấy phút rồi mới xuống dưới nhà.

 

"Thế nào rồi? Trên tầng có tín hiệu không?" Lâm Vinh Tiêu hỏi.

 

Cậu lắc đầu, nói: "Không có."

 

"Haizz." Không biết đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả tín hiệu truyền tin cũng mất? Lâm Vinh Tiêu vừa tưởng tượng tới nguyên nhân đã cảm thấy sợ hãi không thôi.

 

"Cha đi ngủ đi, tối nay con canh gác trước."

 

"Được, cha sẽ đặt báo thức."

 

Chiều nay trải qua không hề yên bình. Lưới điện của biệt thự nhà họ bật cả đêm, điều may mắn duy nhất là số lượng sâu không nhiều như ban ngày.

 

Sáng hôm sau, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu không ngủ bù mà hăng hái chọc sâu trên lưới điện. Có đôi lúc sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu từ nơi xa, lần đầu tiên nghe thấy, Lâm Vinh Tiêu sẽ dừng tay một lát để dỏng tai lắng nghe, nhưng sau này đã thành thói quen, dù có nghe thấy cũng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

 

Cuộc sống bận rộn như vậy qua thêm mấy ngày, lượng sâu thực sự là cực kì nhiều, không biết chúng tới từ đâu mà có thể nhiều tới vậy.

 

Điều khiến Du Hành cảm thấy bất an là, theo như tin tức khẩn trên ti vi thì khi đám quái vật sâu này ăn được máu thịt con người mới có tính công kích đáng sợ, cũng như càng khó giết hơn... Trên mạng cũng có mấy bức ảnh lúc đám sâu mới chỉ ăn qua cây cỏ linh tinh, cơ thể chúng sinh trưởng rất chậm, vỏ ngoài giống như ốc sên vậy.

 

Như vậy, đám sâu xuất hiện trong biệt thự nhà họ Lâm là từ bên ngoài tới hay là tới từ "Khu thực phẩm tươi" ở khu biệt thự nên mới lớn tới như vậy?

 

Lưới điện của biệt thự rất nhanh đã hỏng, Du Hành nhân lúc đám sâu chưa xuất hiện liền tắt nguồn điện để sửu chữa lại lưới.

 

Trong lúc lơ đãng, hình như cậu thấy được có người đang đi ở ven đường?

 

Du Hành dừng động tác trên tay lại, nghiêng đầu ra nhìn kĩ, quả thật là có người?

 

Người này đi cực kì chậm, nhưng lúc đi thì người hơi giật giật, thậm chí cả tay lẫn chân đều lắc lư xiêu vẹp, đầu thì nghiêng nghiêng.

 

Mặc dù dáng điêu xiêu vẹo như sắp đổ nhưng cả người vẫn đi đều từ đầu đường tới đây, theo đường thì sắp tới cửa nhà họ Lâm.

 

Trong nháy mắt, Du Hành nghĩ tới tang thi!

 

Cậu tạm dừng công việc lại, chậm rãi leo xuống cầu thang.

 

"Hằng An, sao con không làm nữa? Hay để cha vậy.

 

Lâm Vinh Tiêu đỡ thang, thấy con trai xuống thì nghi hoặc hỏi.

 

"Cha, bên ngoài có một người rất kì lạ, là một người phụ nữ mặc quần áo ngủ."

 

Vừa nói xong thì cổng lớn nhà họ đang vang lên tiếng đập thùm thụp, hai cha con bị dọa giật mình.

 

Đoàng đoàng đoàng...

 

Lại nói tới cổng ngoài nhà họ Lâm, trước kia là cửa sắt được chạm khắc kiểu Châu Âu sang trọng, kết hợp với một đống cây mây và thực vật dây leo bám trên lan can, thoạt nhìn cực kì phong nhã.

 

Sau khi sửa sang lại, chiếc cổng sang trọng kia được đổi thành cột xi măng chắc chắn cùng tường rào bằng mấy lớp gạch. Cổng thì đổi thành cửa chống trộm bằng đồng, đúng tiêu chuẩn kín cổng cao tường.

 

Vì thế lúc nghe thấy tiếng độc cửa, hai người bọn họ cũng không biết bên ngoài là ai, hay là thứ gì khác.

 

Du Hành đoán là người đàn bà mà cậu vừa thấy kia.

 

"Thế sao cô ta không gọi cửa?" Lâm Vinh Tiêu cảm thấy kì quái, cũng không dám mở cổng ngay: "Con vào nhà trước đi!"

 

Hai người gõ cửa, bà nội Lâm lập tức mở cửa nhà ra, nói: "Lâm Song Phượng nói hai con nhanh vào trong xem camera trong ti vi đi."

 

Ti vi ở phòng khách hiện giờ chỉ dùng để chiếu hình ảnh qua camera giám sát.

 

"Vinh Tiêu, anh mau xem đi!"

 

Du Hành và Lâm Vinh Tiêu cùng tới xem, chiếc camera này là cái đối diện cổng lớn, hình ảnh bên trong là một người phụ nữ mặc quần áo ngủ.

 

Đúng là người mà Du Hành vừa nhìn thấy. Chỉ là có vẻ người này không nhìn thấy được, đi thẳng đập cả người vào cửa rồi cũng không biết tránh sang một bên, bị bật ra lại tiếp tục co quắp đụng tiếp.

 

"Người này giống bà Trần ở biệt thự số 13 phải không? Bà ấy bị bệnh gì à? Nhìn kinh khủng thật." Lâm Song Phượng nói: "Chúng ta có ra ngoài đỡ bà ấy vào trong không?"

 

Sao có thể không dọa người được cơ chứ? Đầu bà ấy đang be bét máu ra rồi!

 

Là người quen biết nên Lâm Song Phượng có chút để tâm: "Đáng tiếc bây giờ không thể gọi thông điện thoại, nếu không em đã gọi ông Trần tới đón rồi. Sao lại để vợ mình chạy ra ngoài thế chứ?" Trước đây bà chưa từng nghe qua bà chủ Trần có bệnh lạ trong người bao giờ.

 

Lâm Vinh Tiêu liền nói: "Để anh ra ngoài đỡ người vào, Hằng An, con vào gara lấy xe đi, chúng ta đưa người ta về."

 

Du Hành ngăn cha lại, chỉ vào trong màn hình, nói: "Cha nhìn bụng của bà ấy đi."

 

Bà chủ Trần mặc quần ngủ màu tím, lại đập vào cửa liên tục nên vị trí bụng luôn nằm trong góc chết.

 

Lâm Vinh Tiêu vừa thấy liền hút một ngụm khí lạnh, khi bà chủ Trần đụng vào cổng bị bật ra, ông nhìn thấy phần bụng của bà ta có một vết rất đậm.

 

Thoạt nhìn có hơi giống vết máu.

 

Lâm Song Phượng lo lắng nói: "Không lẽ bụng của bà ấy bị thương sao?" rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Em nhớ bà ấy đang mang thai! Không nhớ là bốn hay năm tháng nữa?"

 

Bà chủ Trần là người hiền lành nên Lâm Song Phượng càng tỏ ra lo lắng hơn.

 

"Vinh Tiêu, để em ra ngoài cùng đỡ đi. Được không?" Tại sao lại dứng im như thế?

 

"Mẹ, mẹ mau nhìn kĩ đi. Đó không phải là váy dính máu, mà phần bụng căn bản là mất một mảng thịt rồi."

 

Cho nên thứ họ thấy căn bản không phải là một vết máu trên váy, đó chính là một vết thương hổng.

 

Lâm Song Phượng khó tin nhìn lại, sau đó hai mắt trợn tròn ngã ngồi xuống đất, Du Hành nhanh chóng đưa tay đỡ bà ngồi xuống ghế.

 

Trong phòng khách không có ai nói chuyện, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào màn hình ti vi. Bên trong là hình ảnh bà chủ Trần không hề biết mệt mỏi và đau đớn đang đụng vào cổng không ngừng.

 

Sau đó, khoảng chừng mười phút lặp lại hành động thì thân thể mới co quắp quẹo sang một hướng khác, nhưng lúc này, thứ bà ta đụng không phải là cổng nữa, bà ta đã đi được ra một con đường khác.

 

Bóng người của bà chủ Trần dần dần đi khỏi phạm vi quan sát của camera, tiếng khóc rấm rức của Chu Bằng phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng, Chu Quân Phương vội vàng dỗ dành con trai.

 

Lâm Vinh Tiêu cười một cái, nói: "Không sao không sao, Quân Phương, cô mau đưa Tiểu Bình ra chỗ khác chơi đi, đừng dọa sợ thằng bé."

 

Chu Quân Phương gật đầu, nhưng cũng không muốn rời đi, thuần thục dỗ dành đứa bé, vẫn đứng im tại chỗ.

 

Lâm Song Phượng không nhịn được, hỏi lại: "Tình hình của bà chủ Trần là thế nào?" Người bà muốn hỏi chính là Du Hành.

 

Du Hành lắc đầu tỏ vẻ không rõ. Thật ra dựa theo kinh nghiệm trải qua mạt thế dạng tang thi như này, người bị thủng một lỗ to ở bụng như vậy mà vẫn đi lại được bình thường thì chỉ có tang thi mà thôi.

 

Mà nhiệm vụ này đã xuất hiện người chứa sâu bên trong rồi, xuất hiện thêm tang thi cũng không phải là chuyện đáng kinh ngạc. Tuy nhiên cậu không thể nói thẳng với Lâm Song Phượng rằng 'Con cảm thấy đây là tang thi' được.

 

Vì thế lắc đầu nói: "Con không biết, tóm lại chúng ta không mở cửa là hành động chính xác."

 

Một bà chủ Trần với hành động kì lạ đã để lại bóng ma trong lòng mọi người. Tuy nhiên rất nhanh họ đã không có thời gian để suy nghĩ nữa, bởi vì trong màn hình ti vi lại xuất hiện bóng dáng của đám quái sâu.

 

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem xét một chút."

 

Sau đó, họ không gặp lại bà chủ Trần kia nữa, nhưng lại nhiều lần thấy những bóng người rời rạc ở ven đường.

 

Ít ra lúc này họ có thể chắc chắn những người đó không phải là người sống.

 

Nếu là người sống thì tại sao lại du đãng bên ngoài trong thời gian nguy hiểm như hiện tại? Gọi không thưa, đụng phải tường cũng không quay đầu lại. Quan trọng nhất là đấm sâu kia không hề công kích bọn họ.

 

Vừa nhìn là biết không hợp lí rồi.

 

Sau đó, Lâm Vinh Tiêu cảm thấy vui mừng vì lúc đó họ không đỡ bà chủ Trần vào nhà. Những thứ không biết đến thì chỉ đem lại cho người ta nỗi sợ mà thôi.

 

Cả nhà họ sống khép kín trong biệt thự, cứ vậy qua hết mười ngày. Máy phát điện coi như đủ để chống đỡ một thời gian, nhưng lưới điện đã có dấu hiệu hỏng hóc, mà họ lại không có cách nào để sửa chữa.

 

Họ còn cố tình để ra mấy lỗ hổng lớn, đủ để nhân viên bảo vệ chui vào trong.

 

Bọn họ cần thêm nhiều sức người hơn, nhiều người thì năng lực bảo vệ chỗ ở càng cao hơn.

 

Ở nhà mười ngày, nhà họ Lâm thấy được ba lần có xe chạy qua nhanh, chắc hẳn có nhà không chịu được nên chạy ra ngoài.

 

Thật ra Du Hành cũng đang suy  nghĩ, nếu sau này biệt thự không thể chống đỡ nổi nữa thì bọn họ có thể trốn đi đâu?

 

Quái sâu cho cậu biết được chúng có năng lực tàn phá rất kinh người, nó đáng sợ hơn tang thi ở chỗ nó còn sống, còn sống là còn có khả năng sinh sản!

 

Lúc nào thì mới có khu an toàn chứ?

 

Du Hành vẫn đang chờ đợi, vẫn chờ! Cậu tin tưởng vào thực lực quân đội của đất nước, nếu cuối cùng không thể đợi được cứu viện và khu an toàn xuất hiện thì lúc đó phải cam chịu vậy.

 

Mười ngày sau, lưới điện liên tục xuất hiện những hư hại không thể sửa chữa, lúc này, Du Hành đã sớm chuẩn bị tinh thần đối mặt với lũ quái sâu, mà giờ khắc đó rất nhanh đã tới.

 

Lại nói tiếp, độ đáng sợ của quái sâu hơn lũ tang thi là chúng rất thông minh.

 

Tang thi chỉ theo hơi người sống và âm thanh để tấn công, còn quái sâu biết chui. Ngày thứ hai khi lưới điện xuất hiện lỗ hổng, đã có con quái sâu thông minh tìm được sơ hở, vui vẻ mà bò vào trong.

 

Mặc dù lúc bò vào không trách được bị điện giật, nhưng khi rơi xuống đất chúng vẫn có thể hoạt động tiếp. Năng lực sống mạnh tới mức khiến con người tức muốn lộn ruột.

 

Lâm Vinh Tiêu lấy súng lục cất bên người ra, ông không có chút kinh nghiệm nào, ngay cả chốt an toàn cũng quên mở.

 

Du Hành nhắc nhở ông, lúc ấy ông mới vội vàng mở khóa an toàn, sau đó hối tiếc nói: "Sớm biết con tham gia câu lạc bộ bắn súng thì cha cũng đi theo con rồi."

 

Mặc dù Lâm Vinh Tiêu nói như vậy nhưng Du Hành biết thừa ông không thể nào đi tham gia câu lạc bộ với Lâm Hằng An được, vì công việc luôn bù đầu, đặc biệt ông còn là người cuồng công việc nữa.

 

"Không sao, con có thể hướng dẫn cho cha."

 

Lâm Vinh Tiêu hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó đưa súng lục cho con trai: "Hay là con cứ cầm lấy mà dùng đi, đừng sợ dùng lãng phí đạn của cha." Con trai đã lớn, gần đây lại chững chạc đáng tin hơn không ít. Đối với Lâm Vinh Tiêu thì đây chính là chuyện vui mừng nhất sau khi tai họa giáng xuống.

 

Du Hành cũng không từ chối.

 

"Cha, thứ này cha mua từ nơi nào?"

 

"Không phải mua, là một khách hàng tặng cha." Lâm Vinh Tiêu nhớ tới lúc đó cũng có hơi sợ. Nhưng có cách nào chứ? Chẳng ai quy định không thể mua phòng bị bên người? Vì thế khi ông chủ Lâm nhận được hàng cấm liền sợ gần chết, nhưng không dám trả về.

 

"Cha còn chưa dùng thử, con nên dùng cẩn thận một chút. Nhớ kĩ kiến thức mà huấn luyện viên trong câu lạc bộ mới được dùng, đừng để bản thân bị thương."

 

"Vâng."

 

Do nhiều ngày sống trong căng thẳng, lại thiếu kinh nghiệm chiến đấi nên xế chiều này, Lâm Vinh Tiêu đi xử lý quái sâu thiếu chút nữa bị thương nặng,

 

Du Hành vội vàng đỡ ông vào trong nhà. Thấy chồng bị thương, Lâm Song Phượng ửng đỏ hai mắt ôm theo hòm thuốc tới.

 

"Đừng khóc, anh không sao." Lâm Vinh Tiêu an ủi vợ.

 

"Vết thương sâu như vậy, thật sự không phải tới bệnh viện sao?" Trên lưng ông có hai vết thương lộ cả thịt, máu tươi đầm đìa. May mắn ông mặc quần áo dầy nên không tới mức lộ cả xương.

 

Lâm Vinh Tiêu hít một hơi, nói: "Không thể, không thể tới đó được."

 

Bà nội Lâm run run hộ trợ lấy bông băng, vừa lấy vừa hỏi con trai: "Con có đau không?"

"Không nặng, không đau."

 

"Chúng... chúng lại tới rồi!"

 

Chu Quân Phương đang theo dõi màn hình hô lên: "Một, hai, ba... sáu con!"

 

Du Hành xách dao đứng dậy, nói: "Con sẽ ra chặn, mẹ băng bó cho cha thay con. Con sẽ cẩn thận nên mọi người không cần phải lo lắng." Sau đó ra ngoài trong ánh mắt lo lắng của Lâm Song Phượng.

 

Cẩn thận né tránh, Du Hành muốn đưa chuyện vết thương của Lâm Vinh Tiêu lên báo.

 

Tối đó, Lâm Song Phượng phụ trách nấu cơm tối tới phòng chứa đồ lấy sữa bò. Vì sữa bò nhanh hỏng nên bà lấy hai thùng ra ngoài.

 

Đi được mấy bước thì cảm thấy không đúng. Bà quơ quơ tay, bình thường sẽ nghe thấy tiếng trầm trầm, sao bây giờ lại không có tiếng gì? Kết quả bà đột nhiên nghe được thanh âm bị đụng bên trong.

 

"Kỳ lạ... Chẳng lẽ hết hạn rồi?"

 

Lâm Song Phượng mở thùng ra để kiểm tra ngày tháng, sau khi mở ra thì sợ ngã ngồi ra đất.

 

"Vinh, Vinh Tiêu!"

 

Chương 152                                                                                  Chương 154

 


Nhận xét

  1. Xin lịch ra ad ơi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạo này mình rảnh nên sẽ cố gắng hai ngày một chương, mỗi ngày một chương cũng được nhưng mình lười dã man con ngan ấy =((
      (tóm lại rảnh là có chương hehe)

      Xóa

Đăng nhận xét