Lâm Vinh Tiêu bảo Du Hành xuống nhà bếp lấy dao: "Con đi lấy dao chặt
xương, thứ đó mới đủ dùng." Sau đó xoay người tới thư phòng, lấy một cây
súng lục từ trong góc khuất, bước nhanh ra bên ngoài.
Hai cha con họ cùng tháo hết ống nước ở ba
nơi ra. Trước khi tháo ống nước thì mở vòi nước, những giọt nước còn đọng lại
nhỏ giọt xuống, sau đó một đống nào gián nào sâu bọ lần lượt chui ra, rơi đầy
xuống, trên mặt sàn bóng loáng lúc nhúc toàn sâu toàn bọ.
Du Hành dùng con dao chặt xương mạnh mẽ chặt
xuống, tiếng vang của dao sau khi tiếp xúc với lớp da của chúng vang lên trầm
đục, tựa như đang đập vỏ quả óc chó vậy.
"Để cha!" Lâm Vinh Tiêu bảo Du Hành
tránh sang một bên, dùng thớt dầy dập mấy cái.
Lúc nhấc thớt lên, bên dưới là một đống bầy
nhầy, chỉ có mùi tanh chứ không thấy máu.
"Kỳ lạ, sao chúng lại không có
máu?" Lâm Vinh Tiêu ngạc nhiên nói, trước kia ông cũng giết sâu rồi, sau
khi chết chúng đều chảy máu.
"Có lẽ đám này chưa ăn qua thịt người,
chẳng trách xác của chúng lại mềm nhũn như vậy." Đập chết rất dễ dàng.
"Thật may mắn." Lâm Vinh Tiêu lau
mồ hôi trên trán: "Cha lên nhà xử lý chỗ ống nước khác, con ở lại đây
trông trừng xem còn sót con trùng nào không."
"Vâng."
Du Hành chờ một lúc, chỉ có hai con nữa rơi
xuống, sau khi xử lí sạch sẽ liền xuống dưới nhà.
Chờ Lâm Vinh Tiêu dọn dẹp xong hai tầng trên
xuống nhà thì Du Hành cũng sắp giết hết trùng ở tầng một.
"Cũng may nhà chúng ta phòng bị khóa vòi
nước từ sớm, nếu không thì phiền phức lớn." Du Hành nói.
"Nước từ nhà máy đã qua khử trùng mà vẫn
còn có trùng như vậy, thực sự quá đáng sợ."
"Song Phượng, em ngủ trước đi, bảo cả
Quân Phương cũng đi nghỉ ngơi nốt, không sao đâu."
Lâm Song Phượng hỏi: "Sao anh không
ngủ?"
Lâm Vinh Tiêu lắc đầu nói: "Anh không
yên tâm, em đi nghỉ ngơi trước đi." Sau đó cũng nhắc con trai đi ngủ:
"Để cha trông là được."
Du Hành cũng không từ chối ý tốt của ông, cậu
cứ đi ngủ trước, chờ tới nửa đêm lại thay phiên canh gác. Ngủ một lèo tới ba
tiếng sau cậu tự giác tỉnh lại, ánh đèn ấm áp trong phòng khách đã được điều
chỉnh tới mức thấp nhất, Lâm Vinh Tiêu đang bọc chăn ngồi trên ghế. Nghe thấy
tiếng xoay người, híp mắt nói: "Con đi vệ sinh sao?"
"Cha ngủ đi, để con gác tiếp cho."
Lâm Vinh Tiêu có chút giật mình, im lặng một
lúc rồi gật đầu: "Được, nếu con mỏi thì gọi cha dậy."
Sau nửa đêm, biệt thự nhà họ Lâm rất yên
lặng, vốn dĩ cách âm không tệ, sau khi xây lại thì thanh âm bên ngoài càng khó
lọt vào hơn.
Hình ảnh camera giám sát trên tivi, xung
quanh họ họ không hề có thứ gì khác thường.
Gác đem không khó, Du Hành cũng không gọi Lâm
Vinh Tiêu dậy. Tới buổi sáng, khi bà nội Lâm và Chu Quân Phương thức dậy thì Du
Hành mới đi đánh răng và thể dục buổi sáng.
Chín giờ sáng nhân viên trong khu biệt thự
mới gọi điện, nói rằng bây giờ mới có thể tới, họ còn hỏi hiện tại nhà họ có
rảnh không.
"Chúng tôi đã tự xử lý xong rồi, không
cần tới nữa đâu."
"Thật sự xin lỗi ngài!" Nhân viên
nhanh chóng bày tỏ thái độ ăn năn nói xin lỗi, cuối cùng còn nịnh bợ Lâm Vinh
Tiêu: "Không hổ danh là người trong thương trường, ngay cả chuyện trong
nhà cũng có thể giải quyết được, có lẽ ngài không biết, đám trùng trong ống
nước chưa cắn người bao giờ, bộ dáng cũng nhỏ nên xử lý khá dễ nhưng vẫn có một
số hộ không thể giải quyết, không ngờ ngài lại có thể giải quyết được..."
Hộ nào họ tới cũng thấy cả nhà đang tránh
thật xa nơi có tiếng động lạ, bộ dáng người nào người nấy gấp gáp, lo lắng
không thôi. Vừa nhìn thấy nhân viên tới thì tựa như nhìn thấy đấng cứu thế,
ngay cả tư thái cao ngạo bình thường cũng chưa kịp phô trương ra.
Mặc dù như vậy khiến nhân viên xử lý cảm thấy
rất có thành tựu, nhưng nếu như có thể, họ vẫn hy vọng chủ nhà có thể tự lập
một chút, ít nhất thì trong một vài tình huống nhỏ có thể tự lo liệu được. Nếu
không nhân viên như bọn họ sẽ phải di chuyện liên tục, rất khó để giúp hết mọi
người.
Lâm VInh Tiêu được những lời nói này dỗ cho
vui vẻ, sau khi nghe được tình huống của các biệt thự khác trong khu thì mỉm
cười cúp điện thoại.
Tuy nhiên tâm tình vui sướng của ông cũng
không kéo dài được lâu, bởi vì khu biệt thự đột nhiên trở nên rối loạn hơn.
Lúc mới bắt đầu, nhà họ Lâm còn chưa nhận ra
biến cố của những biệt thự xung quanh khác, dù sao thì khoảng cách giữa hai
biệt thự trong khu cũng khá xa, cho dù có camera thì cũng chỉ biết được tình
hình của biệt thự ở bên cạnh thôi.
Chờ tới khi đám trùng kia xuất hiện trong
phạm vi camera thì Du Hành mới nhìn thấy qua màn hình ti vi.
Con sâu kia cao bằng một nửa người trưởng
thành, đang không ngừng di chuyện trên mặt đất, đôi mắt kép đỏ rực như hai cái
đèn lồng ngày tết.
Lâm Vinh Tiêu thì hít một ngụm khí lạnh,
nhanh chóng gọi cho nhân viên của khu biệt thự, kết quả không có ai bắt máy.
Lúc này, lòng ông đã chìm xuống đáy cốc.
"Sao lại xuất hiện con sâu lớn như thế
này!"
Đáng sợ hơn là, số lượng sâu xuất hiện trong
camera càng ngày càng nhiều, đếm sương sương cũng cỡ hai mươi con, con nào con
nấy cao non nửa người trưởng thành, cái miệng to rộng như chậu máu cùng với hàm
răng trắng sắc nhọn như răng cra, dù cách một màn hình cũng có thể ngửi được
hương vị máu tươi.
"Làm thế nào bây giờ? Tại sao lại không
gọi được cho nhân viên?"
"Không có ai bắt máy cả!
Du Hành cầm dao lên, hoàn thành công tác
chuẩn bị trước khi ra ngoài. Thấy con trai võ trang đầy đủ chỉ trừ đôi mắt, bà
nội Lâm sợ hết hồn: "Hằng An à, con định làm gì thế?"
"Con sẽ ra ngoài giết sâu, bà nội ở
trong nhà không nên ra ngoài."
Du Hành đã nhìn kĩ màn hình ti vi, cũng thấy
rõ đám sâu đang ở bờ tường có tốc độ nhanh nhất, chúng đã bò được một nửa, cậu
nhanh chóng quyết định tới bờ tường diệt trước.
"Chờ chút, cha cũng đi!" Lâm Vinh
Tiêu nói, ông biết bây giờ chỉ có thể tự dựa vào chính mình, vì thế nhanh chóng
đưa ra quyết định đi diệt sâu cùng con trai. Tuyệt đối không để chúng bò qua
được tường, chờ tới lúc chúng phá hỏng lưới điện thì cũng muộn rồi.
Lâm Song Phượng và phụ nữ trong nhà nghe lời
Du Hành, khóa chặt cửa nẻo ngồi trong phòng khách nhìn màn hình ti vi, dùng
điện thoại di động cung cấp tung tích của đám trùng sâu cho hai cha con Du
Hành.
Du Hành tới bờ tường nơi đám sâu đang leo
lên, sau đó dựng một cái thang ở bên cạnh.
Đám sâu đang bò được một nửa đột nhiên quay
đầu lại, chít một tiếng rồi ra sức leo càng nhanh hơn.
Du Hành lạnh lùng chọc cán chổi lau nhà đã
được vọt nhọn xuống.
"Kít kít!"
Lần này, cậu đâm vào giữa hai con mắt kép của
nó, cán chổi sắt thậm chí còn chưa đâm được một nửa vào mắt. Cậu vừa khều vừa
kéo khiến thân thể to lớn của con sâu rơi xuống mặt đất, sau đó không thấy động
đậy nữa.
Lâm Vinh Tiêu đứng dưới tường ngước đầu nhìn
lên, bị hành động lạnh lùng nhanh nhẹn của con trai mình dọa sợ.
Mặc dù tốc độ của hai cha con họ rất nhanh,
nhưng tốc độ leo tường của đám trùng sâu còn nhanh hơn. Cơ thể của chúng sau
khi biến lớn thì tứ chi càng trở nên có lực, thế nên dù bờ tường đã được Du
Hành thuê người cải tạo thành bóng loáng cũng không thể ngăn cản được lực bám
từ tứ chi của chúng nó.
Ngoài con trùng sâu bị Du Hành chọc ngã xuống
đất ra thì còn vài con khác đã bò lên tới nơi.
Nhưng chúng vừa bò lên đã bị tấm lưới điện
ngăn trở.
Du Hành và Lâm Vinh Tiêu nhanh chóng rời khỏi
bờ tường, rồi để Lâm Song Phượng mở chốt điện. Chốt điện vừa mở, dòng điện đùng
đùng bao trùm lấy toàn bộ tấm lưới.
Mùi thịt nướng lẫn thêm mùi tanh kì dị tản ra
khắp nơi.
Qua mười lăm phút sau, Lâm Song Phượng nói
qua điện thoại: "Chúng không cử động nữa!"
Sau khi đóng nguồn điện, hai người lại leo
lên thang, cầm cây gậy đẩy xác của đám sâu xuống đất.
Đứng trên bờ tường có thể nghe thấy tiếng kêu
ken két của lũ sâu ở chỗ khác, nhưng hiện tại Du Hành mới luyện tới tầng một
của [Quy tắc kiện thể], cơ thể mới coi như được cải thiện hơn một chút nên
không thể nghe và nhìn rõ hoàn toàn được.
Cậu híp mắt nhìn ra xa, sau khi bị Lâm Song
Tiêu thúc giục mới leo xuống quay về nhà.
Trong phòng, Lâm Song Phượng và bà nội khẩn
trương tới mức mặt không còn tí huyết sắc nào, rõ ràng trong phòng khách vẫn mở
lò sưởi, nhưng bàn tay đang cầm tay cậu vẫn lạnh như băng.
"Con có sao không? Có bị thương ở chỗ
nào hay không?"
"Con không sao, đám sâu đó không thể tới
gần con được." Sau khi Du Hành dỗ bà nội xong liền tới trước màn hình ti
vi để xem hình ảnh bên trong.
Chu Quân Phương ôm Chu Bình tránh sang một
bên mỉm cười nhìn cậu. Có thể thấy cô luôn theo dõi tình hình trước mắt.
Hiện tại xung quanh tạm thời không có sâu,
điều này khiến Du Hành phải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đã gọi điện thoại được cho nhân viên
biệt thự chưa?"
"Chưa được! Nên làm sao bây giờ?"
Cuộc đối thoại đơn giản của hai vợ chồng Lâm
Vinh Tiêu đã xóa tan đi sự vui sướng khi hai cha con họ an toàn trở về. Những
năm tháng thời bình này, nhân viên bảo vệ chính là người bạn "hàng
xóm" thân mật nhất.
Có khó khăn hay vấn đề gì đều tìm nhân viên
bảo vệ giải quyết, đó chính là thói quen của không ít các tiểu khu cũ và mới.
Đặc biệt ở là khu biệt thự đắt đỏ như này thì nhân viên bảo vệ chắc chắn sẽ là
những người cực kì ưu tú học qua trường lớp dạy nghề bảo vệ. Đặc biệt là từ vụ
thiên thạch rơi kia, bảo vệ của khu biệt thự đã thể hiện rõ tài nghệ của mình ra,
nhờ đó mới có thể trấn an được lòng của mọi người trong khu này.
Nhưng hiện tại lại không thể liên lạc được
với phòng bảo vệ, không chỉ nhà họ Lâm mà những nhà khác cũng đều rơi vào tình
trạng hoảng loạn.
Trong lòng Du Hành có một suy đoán xấu nhất:
Phòng bảo vệ đã xảy ra chuyện. Nhưng suy đoán này chỉ tổ rước thêm hoảng loạn
cho mọi người, cậu không dám buột miệng nói ra.
Lâm Vinh Tiêu đi vào phòng đọc sách gọi điện
thoại, không biết đã nghe được tin tức gì mà sắc mặt ông cực kì kém.
Hiện tại là mùa đông, ngày qua rất nhanh, mới
năm giờ chiều mà mặt trời đã xuống núi, bóng tối nhanh chóng bao phủ khắp mặt
đất.
Màn đêm vừa tới, lưới điện nhà họ Lâm thỉnh
thoảng lại chớp lên ánh điện, sau đó là tiếng xác sâu rơi xuống đất.
Từ trong camera có thể thấy được, đám sâu
không ngừng bò ra từ bốn phương tám hướng. Họ lại không đủ nhân lực ngăn cản
chúng leo lên tường, vì thế khi mặt trời vừa lặn, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu
không ra ngoài nữa, chỉ bật nguồn lưới điện lên để ngăn cản.
Lâm Vinh Tiêu xúc động nói: "Thật may vì
Hằng An đã sửa lại nhà, nếu không có lưới điện thì hiện tại chúng ta chắc chắn
sẽ gặp phải nguy hiểm lớn."
Bề ngoài nhìn biệt thự khá bừa bộn, nhưng bây
giờ lại phát huy hoàn toàn được tác dụng của nó, cũng có thể gọi là chó ngáp
phải ruồi.
Làm gì có ai ngờ rằng đám sâu khi khi bị
thanh trừng vẫn kéo về tiếp? Thậm chí còn hung hăng hơn cả đợt một chứ? Bộ dáng
lớn như vậy, vừa nhìn liền nổi da gà da vịt, đây là phạm trù gì cơ chứ? Chắc
chắn là một con sâu với mã lực khủng của lamborghini!
Đồng thời Lâm Vinh Tiêu cũng cực kì vui mừng
khi ông đã kịp đón mẹ của mình lên đây, nếu không ông sẽ rơi vào tự trách cả đời
mất.
Du Hành nhìn vào màn hình, tính toán xem lưới
điện có thể chống đỡ trong bao lâu. Dựa theo hình dáng cao lớn và lực công kích
của chúng, có lẽ lưới điện cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Điều này có
thể nhìn ra qua việc lưới điện vốn được giăng khá cao bây giờ đã hơi lún xuống,
đó là do bị đám sâu kia đè xuống.
Màn hình đột nhiên lóe lên, Du Hành híp mắt,
sau đó cả nhà rơi vào bóng tối.
"Mẹ ơi huhu!" Chu Bình bị dọa phát
khóc.
"Sao đèn lại tắt thế, chẳng lẽ do cúp
điện?"
Vất vả tìm được đèn pin chiếu sáng, lần mò
vào phòng điện áp mở máy phát điện. Lúc này đèn trong nhà mới sáng lên, lò
sưởi, camera và ti vi cũng ì ạch mãi mới lên vì điện yếu.
"Dựa vào tần suất xuất hiện của đám sâu
bên ngoài thì nhiên liệu cho máy phát điện sẽ nhanh chóng cạn kiệt." Du
Hành nói. Lúc lắp ráp, cậu đã đổi máy phát điện trong phòng điện áp đổi thành
loại có công suất lớn hơn, nếu chỉ dùng để phát điện cho lò sưởi, hệ thống đèn
thì dư sức. Nhưng nếu thêm cả lưới điện thì có chút quá sức.
Mặc dù vẫn còn máy phát điện năng lượng mặt
trời làm hậu thuẫn, nhưng mấy hôm nay mây mù che kín mặt trăng, hoàn cảnh này
cũng chẳng lạc quan cho lắm.
"Lúc nào thì cứu viện mới tới đây?"
Lâm Song Phượng nhỏ giọng nói.
Cái vấn đề này cũng chính là câu hỏi của tất
cả mọi người. Những bài đăng tuyệt vọng, sợ hãi trên mạng trở thành một vực sâu
vô vọng, khiến mọi người chỉ có thể nhìn mà không thể trốn thoát.
Còn tin tức trên truyền hình vẫn không ngừng
khích lệ mọi người: "... Mười hai đội quân chính quy đóng tại thành phố đã
được điều động tiêu diệt sâu! Mong mọi người dân không nên hoảng sợ, không nên
đi ra ngoài để tìm cứu viện!" Sau đó giọng nói đột nhiên thay đổi, kêu gọi
mọi người cầm vũ khí, tích cực tự cứu!
"Đừng coi khinh con sâu còn nhỏ trước
của nhà bạn, nên nhớ lúc này nó không đụng hỏng cửa nhà bạn, nhưng chờ tới lúc
nó ăn được thịt người thì nó sẽ trở nên mạnh hơn, lúc đó nó sẽ phá cửa nhà
bạn!"
"Cầm vũ khí lên, mặc kệ là vũ khí gì,
chỉ cần dùng đồ vật nhọn cắm vào mắt kép của chúng là được. Đó chính là nhược
điểm duy nhất của chúng!"
Có người tích cực tự cứu lấy bản thân, cũng
có người chỉ biết cắm đầu lên mạng mắng như điên, mắng đám quái vật, mắng sang
cả chính phủ.
Nhưng rất nhanh trên mạng cũng xuất hiện
những bài kêu gọi, những nơi cầu cứu cũng gần như không còn.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, khu biệt thự cúp
nước. Ngày hai mươi bảy thì cúp điện lẫn hệ thống truyền tin.
Tất cả hy vọng và nguy hiểm đều đang chìm vào
một nơi tối tăm không rõ tên, những người còn sống thì lo lắng, sợ hãi, bất an.
Trú ẩn trong ngôi nhà có vẻ là an toàn, ngăn cách nguy hiểm, ngăn cách mọi thứ
bên ngoài, trông chờ ánh rạng đông xuất hiện.
Một năm này được người đời gọi là năm mạt
thế, nói tới bắt đầu của năm mạt thế thì không ai là không nhớ như in tháng hai
năm đó, trận mưa sao băng rung động lòng người cùng với trận mưa thiên thạch
khủng khiếp- nguồn cơn của tai họa.
Xinh đẹp đi liền với nguy hiểm, tựa như đã
báo trước để mọi người phải đối mặt, hy vọng và địa ngục đan liền với tương
lai.
Tháng này cũng được gọi là tháng hai đen tối,
hay còn có tên khác là tháng hai chết chóc.
Tuy nhiên lúc này nhà họ Lâm không biết được
đánh giá của người đời sau với năm nay như nào, nhưng khi đối mặt với khó khăn
của hiện tại, suy nghĩ của họ và đại đa số mọi người đều là: Kiên trì sống!
Phải sống! Sống tới khi cứu viện tới!
Cuối cùng cũng có chương. Chào mừng editor trở lại 🎉
Trả lờiXóa