Chương 150: Tai họa sâu bọ 06

Sau khi sửa lại hoàn toàn, những cửa sổ sát đất đẹp đẽ với tấm rèm cửa phiêu dật trước kia đều bị bỏ đi. Biệt thự nhà họ Lâm sau khi trải qua một đợt củng cố thì cái cay mắt nhất chính là lưới điện bao xung quanh kiến trúc biệt thự, ngoài những thứ cay mắt bề ngoài kia còn có sự khác biệt về thiết kế nội thất bên trong. Nhưng cũng không thể giới thiệt hết trong một lần được.

 

Tóm lại, từ một biệt thự sang trọng giá cả trên trời trở thành một căn biệt thự mang phong cách khác người, kì dị.

 

Không, đây không gọi là biệt thự, phải là tòa nhà bằng đá mới đúng?

 

Chờ tới lúc Lâm Vinh Tiêu giải quyết xong công việc về nhà thì bị dọa tới ngây người.

 

"Con... con... sao con lại sửa nhà thành cái hình thù này?"

 

Ban đầu ông nghĩ chắc chỉ cần sửa lại tường rào bị phá hỏng kia là được, không ngờ con trai cưng của ông lại biến cả ngôi biệt thự thành bộ dáng như này?

 

Thế này thì sao dám gặp người chứ? Lúc này, ông chỉ kịp nghĩ tới một câu nói: Gà trong bầy hạc. Khổ thân thay, căn biệt thự nhà ông lại chính là con gà quèn trong đó~

 

"Cha, những con sâu lần trước quả thật quá đáng sợ, con nghĩ chỉ cần có nơi ở thoải mái là được, đẹp thì có ích gì chứ? Lại nói bây giờ nhà mình có bà nội và một đứa nhóc, thế nên càng an toàn thì càng tốt, mà cha cũng chạm trán với đám quái vật kia rồi còn gì, con nghĩ cha thừa biết sự đáng sợ của chúng như thế nào rồi."

 

Những lời mà Du Hành nói chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi, một chút sức thuyết phục cũng không có. Dù sao tình hình bên ngoài bây giờ đã ổn định, đào đâu ra sâu mà sợ? Nhưng câu phía sau của cậu có người già và trẻ nhỏ lại vừa vặn đâm trúng suy nghĩ trong lòng của Lâm Vinh Tiêu.

 

Đúng vậy, gần đây ông rất bận bịu, trong nhà chỉ có mình Hằng An là một người đàn ông trưởng thành, nếu có chuyện gì thì chưa chắc đã chèo chống được.

 

Hơn nữa ông cũng coi Chu Bình như con cái trong nhà, nếu đã nhận nuôi người ta thì nhất định phải bảo đảm an toàn cho người ta mới đúng.

 

Dù sao nhà họ cũng có tiền, làm gì cũng được, miễn là an toàn.

 

Nghĩ như vậy khiến cái nhìn của ông về căn biệt thự được cải tạo tới mức cay mắt cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

 

"Được, được rồi, có đủ tiền không?"

 

"Khoản nào không đủ thì nhờ mẹ thanh toán giúp."

 

"Vậy thì tốt rồi." Sau đó Lâm Vinh Tiêu lại đưa cho vợ và con trai thêm một khoản tiền tiêu vặt nữa.

 

Tình hình dần lắng xuống, Lâm Vinh Tiêu cũng sắm thêm một ít vật liệu. Ở quê người ta thường chất lương thực dự trữ trong hầm trú ẩn, với xuất thân nông dân của mình, Lâm Vinh Tiêu cũng có bản năng tích cóp lương thực.

 

"Không ăn hết thì nói sau, hiện tại nhà chúng ta rất nhiều người, không thể thiếu lương thực được." Đối mặt với sự lo lắng của bà nội Lâm, Lâm Vinh Tiêu an ủi bà: "Con trai mẹ có thể kiếm ra tiền mà, mẹ cứ yên tâm đi."

 

Bà nội Lâm cười, nói: "Được rồi, con là nóc nhà, cái gì cũng nghe con." Nếp nhăn ở khóe mắt bà nội khiến nụ cười càng thêm hiền từ.

 

Lâm Vinh Tiêu ra tay hào phóng thì Du Hành căn bản không thể so sánh được.

 

Trừ căn phòng dưới lòng đất thì những căn phòng dành cho khách còn trống, phòng tập thể dục đều bị chất đầy đồ.

 

Vì chuyện này mà Du Hành thầm bội phục sự quyết đoán của Lâm Vinh Tiêu không thôi.

 

Lại nói, là con người thì đều có tư tâm. Du Hành không ngoại lệ, một khi cậu trở thành một phần của thế giới nhiệm vụ thì cậu chắc chắn sẽ chấp nhận các mối quan hệ ở đó, mà thứ cậu coi trọng nhất chính là quan hệ tình thân máu mủ.

 

Ai đối với cậu tốt thì cậu sẽ tốt lại gấp trăm lần.

 

Ví dụ như chị gái Hằng Tuệ trong thế giới tang thi lần trước, nhiệm vụ của Du Hằng là tìm ra cô ấy chứ không yêu cầu sau khi tìm được thì đối xử như nào. Nhưng cả hai bên thật lòng đối tốt với nhau nên mới có thể cùng sống tới mấy chục năm. Cho tới bây giờ Du Hành vẫn còn nhớ tới tình cảm thân thiết chân thành của Hằng Tuệ với cậu.

 

Lại một nhiệm vụ khác, tình cảm của nguyên chủ Lục Hằng và gia đình rất lạnh nhạt, cậu chỉ cố gắng cải thiện thể chất cho gia đình họ, sau đó chia ra mỗi người một ngả.

 

Mặc dù nhà họ Lâm tài sản bạc triệu, nhưng gia đình hòa thuận, thân mật khăng khít. Bây giờ Du Hành trở thành Lâm Hằng An, cậu cũng rất thích gia đình này, cũng như cam tâm tình nguyện tính toán tương lai sau này cho cả nhà.

 

Cậu biết ở trong thời kì loạn lạc sức khỏe thể chất rất quan trọng, nên đã sớm tính toán trước cho cả nhà. Chẳng qua để thực hiện thì hiện tại chưa phải lúc. Cậu muốn dùng phương pháp nước ấm luộc ếch, pha một chút dung dịch cải tạo gen vào nước uống hàng ngày, từ từ cải thiện thể chất của mọi người trong nhà.

 

Còn Chu Quân Phương và Chu Bình có thể coi là lây chút hào quang.

 

Do Chu Bình còn quá nhỏ, mới ba tuổi nên Du Hành phải khống chế lượng thuốc, triệu chứng không lộ rõ, cùng lắm khiến mọi người trong nhà chạy vào nhà vệ sinh nhiều hơn bình thường một chút.

 

"Bệnh linh tinh thôi, chờ mẹ quen dùng nước trong thành phố là được, không cần phải tới bệnh viện đâu." Bà nội Lâm từ chối tới bệnh viện kiểm tra.

 

Cùng lắm là đi vệ sinh nhiều một chút thôi, bụng thì không thấy đau nên bà nội Lâm cũng không cảm thấy bệnh này nghiêm trọng chỗ nào nên đã sớm từ chối đề nghị của con trai và con dâu.

 

Lâm Vinh Tiêu thấy vậy thì không đề cập thêm, nhưng vẫn gọi bác sĩ tư tới nhà chẩn bệnh. Điều kiện hơi có hạn, nhưng người trong nhà lại không có bệnh gì cả.

 

Bác sĩ còn nói: "Bác gái thân thể rất khỏe mạnh, ngay cả đồ bổ cũng không nhất thiết phải dùng."

 

Nghe thấy lời của bác sĩ, mọi người rất vui vẻ, Lâm Vinh Tiêu còn tự mình đưa bác sĩ ra cổng, lúc quay lại tâm tình cũng cực kì tốt.

 

Sau trận thiên tai lần trước, ở quê có rất nhiều người bị thương và mất mạng, ông luôn lo lắng mẹ của mình đã lớn tuổi, sợ tinh thần bị ảnh hưởng. Nhưng may mắn bà ấy không có việc gì.

 

Nhưng sau khi vui vẻ được một lúc, ông lại sa sẩm mặt mày vào phòng đọc sách.

 

Du Hành cất cốc nước, sau khi lên lầu cũng không vội vàng đi tu luyện mà đặc biệt tới phòng đọc sách của Lâm Vinh Tiêu một chuyến.

 

Ông đang gọi điện thoại, hình như đang sử dụng quan hệ của mình để hỏi thăm tin tức mật.

 

"Cha, cha đang hỏi thăm chuyện thiên thạch sao?"

 

Lâm Vinh Tiêu cả kinh, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: "Hóa ra là con."

 

Du Hành đóng cửa bước vào: "Cha, con cũng lớn rồi, có chuyện gì khó khăn cha có thể chia sẻ với con."

 

"Đúng là chuyện đó." Lâm Vinh Tiêu vui mừng nhìn con trai: "Nhưng cha vẫn chưa nghe ngóng được."

 

Du Hành hỏi: "Cha hỏi thăm từ chỗ của ai?"

 

"Trần Bân, là ông lớn ngành bất động sản, đồng thời cũng là họ hàng gần với thị trưởng thành phố này."

 

"Không biết cũng không sao, hiện tại nhà chúng ta cũng được coi là tường đồng vách sắt, đủ an toàn mà. Hơn nữa còn tích trữ được nhiều đồ ăn như vậy rồi, ba đừng quá lo lắng."

 

Lâm Vinh Tiêu nghe con trai an ủi, rút một điếu thuốc rồi châm lửa hút.

 

"Con nói đúng, hơn nữa ở ngoại thành còn có mười hai đoàn quân đang đóng quân nữa. Haiz! Cũng may hồi trẻ cha chịu khó kiếm tiền nên mới mua được nhà ở nơi này."

 

Du Hành mỉm cười nói: "Bây giờ cha vẫn rất lợi hại!" Con trai kính ngưỡng khiến Lâm Vinh Tiêu không nhịn được xoa đầu con trai một cái.

 

Nhưng chờ Du Hành vừa ra ngoài, ông liền gọi điện thoại móc nối quan hệ.

 

Ông là một người cẩn thận, nếu không cũng không kiếm được tài sản bạc triệu như bây giờ. Mặc dù hiện tại đám quái vật kia đã bị tiêu diệt, nhưng chẳng lẽ sẽ không có hậu hoạn sao? Chưa hỏi ra tin tức thì ông chưa thể an tâm được.

 

Nhưng mấy người ở cao tầng cũng rất khó làm.

 

Sau khi nghiên cứu, cấu tạo của thiên thạch gần như là do trứng trùng ngưng tạo mà thành, trước mắt đống trứng này đang tự ấp, nếu rơi vào trong nước thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Chúng thậm chí còn không sợ nhiệt độ cao, nếu nhiệt độ thấp hơn hai trăm độ C cũng không thể giết chết được chúng. Còn nếu hạ nhiệt độ từ 0 độ trở xuống thì tốc độ nở trứng sẽ chậm hơn. Nhưng muốn trấn áp được chúng hoàn toàn thì cần phải có nhiệt độ ít nhất là hai trăm độ C.

 

Độ sống dai còn mạnh mẽ hơn cả đám gián trong nhà.

 

Chuyện này rất quan trọng, không thể lừa gạt dân chúng được. Vì thế sau khi có kết luận bước đầu, cao tầng đã đưa ra quyết định: Dùng hết toàn lực thu mua tất cả mảnh thiên thạch.

 

Ở bên ngoài, chính phủ truyền ra một nhiệm vụ, vừa được thưởng lại vừa giúp ích lớn cho xã hội. Đó là dùng phương thức thưởng tiền để dân chúng giúp đỡ tìm thiên thạch khắp nơi. Dĩ nhiên là vẫn có điều kiện trước khi chạm vào thiên thạch, khi tìm được cần phải xử lý bằng một số biện pháp riêng biệt.

 

Những thông tin quan trọng nhanh chóng được các phương tiện truyền thông thông báo ra bên ngoài.

 

"Xin toàn thể nhân dân chú ý, không nên đụng chạm trực tiếp vào thiên thạch, dùng găng tay cao su để tiếp xúc chính là lựa chọn an toàn nhất...:

 

"Trứng trùng kỵ nhiệt độ thấp, nếu mọi người tìm được thiên thạch thì có thể tạm để chúng ở giữa đá lạnh hoặc những phương thức ướp lạnh khác. Sau đó gọi tới đường dây nóng xxxx, nhân viên sẽ nhanh chóng tới thu gom..."

 

Sau đó một số mẫu hình ảnh cũng nhanh chóng được khuếch tán khắp nơi, cảnh báo mọi người nếu thấy loại đá tương tự phải đề cao cảnh giác. Đặc biệt là người thân phải trông chừng trẻ con trong nhà, tuyệt đối không để chúng coi thiên thạch thành đồ chơi tạo thành thảm kịch.

 

Bề ngoài của thiên thạch không quá khó để phân biệt, chúng có màu xám tro và lốm đốm điểm đỏ, muốn tìm được chúng không hề khó.

 

Sau khi tin tức được truyền ra, nhân viên diệt trùng của khu biệt thự nhanh chóng ướp lạnh đống mảnh vụn thiên thạch đã dọn trước đó.

 

Hù chết người!

 

Ban đầu ai cũng nghĩ chỉ những ai bị thiên thạch làm bị thương mới bị nhiễm trứng trùng vào cơ thể, nên mọi người luôn cẩn thận đề phòng thiên thạch, không dám tùy tiện tới gần. Cũng may có nhân viên diệt trùng của khu biệt thự làm việc rất tận chức, sợ mảnh thiên thạch thất lạc lung tung, nhỡ có người vô tình đạp phải rồi té ngã dập đầu... thì không phải sẽ xảy ra chuyện hay sao? Vì thế họ nhanh chóng thu dọn, sau đó chất đống các mảnh thiên thạch ở chỗ nó rơi xuống.

 

Khu biệt thự này có bảy nơi chất đống thiên thạch, bên cạnh biệt thự nhà họ Lâm cũng có một đống. Kết quả, thiên thạch căn bản không phải là thứ chứa trứng trùng bên trong, mà căn bản nó chính là trứng trùng, trời ạ, vậy thì có bao nhiêu đây?

 

Chuyện này đã đưa tới khủng hoảng rất lớn. 

 

Khu này toàn người có tiền sống, họ càng có tiền thì càng để ý tới an toàn của mình hơn, nhân viên ở đây cũng hiểu rất rõ điểm này. Nhân viên nhận tiền lương cao, dĩ nhiên sẽ không kêu mệt nhanh thế được.

 

Nhân viên diệt trùng không ngừng an ủi người dân trong khu, tốn tiền mời thêm cả công ty dọn dẹp bên ngoài để có thể xử lý tất cả thiên thạch bên trong biệt thự nhanh chóng.

 

Cũng may hiện tại là mùa đông, mặc dù nhiệt độ cao nhất mới có hai mươi ba độ C nhưng ít nhất vẫn tốt hơn mùa hè, có đá cũng không kiềm chế nổi. Hoặc là một số khu vực có mùa đông khá ấm áp thì sao? Bên kia đang kêu tới sứt đầu mẻ trán rồi kìa.

 

Nhân viên diệt trùng hết khuyên can lại trấn an, đồng thời còn phải hứa hẹn sẽ tiếp tục kiểm soát chặt chẽ tất cả ngõ ngách trong khu biệt thự. Nhất định sẽ không tha cho một con cá lọt lưới nào thì mới có thể áp được xao động và hoang mang của mọi người.

 

Chờ đống thiên thạch ở nhà bên cạnh được chuyển đi, mọi người trong gia đình nhà họ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

"Quân Phương, sau này con nhớ trông chừng bé Bình cho kĩ, đừng cho bé ra khỏi nhà." Lâm Song Phương nói với Chu Quân Phương, nghĩ tới ngay cả tường rào cũng bị đám quái vật kia đạp hư bà liền cảm thấy kinh hãi,

 

"Em hiểu rồi, em sẽ trông thằng bé thật kì."

 

Đồng thời, những nơi có ao hồ, sông suối đều được thăm dò tỉ mỉ, các nhà máy lọc nước, các công ty liên quan đều nhận được chỉ thị, ra lệnh cho họ lọc nước bằng kĩ thuật diệt khuẩn mới nhất, ít nhất là hai ngày nữa phải điều chế ra được thuốc diệt trứng trùng để đưa tới các nhà máy xử lí nước.

 

Nhà họ Lâm cũng bắt đầu thu mua nước. Trước đây, lúc mua nguyên liệu Lâm Vinh Tiêu không mua nhiều nước suối lắm, sau này biết được trứng trùng không nhất thiết phải kí sinh trên cơ thể con người để nở thì ông lập tức một một đống thùng đựng nước, còn đặc biệt dặn dò ngày tháng với người sản xuất. Những lô hàng sản xuất sau khi sự kiện thiên thạch xảy ra thì không lấy.

 

Sự thật chứng minh cách làm của ông rất đúng, không qua nửa ngày sau, cả thị trường nước sạch đều rơi vào trạng thái báo động đỏ.

 

Đồng thời, ông đưa tất cả người nhà tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, may mắn là ai cũng đều khỏe mạnh.

 

Lúc về tới nhà, Lâm Vinh Tiêu mồ hôi lạnh trên trán: 'May quá, gần đây nấu ăn cũng phải cẩn thận, tạm thời không nên mua thức ăn từ thịt. Cứ ăn thứ khác trước đi."

 

Thịt và thức ăn nhà họ Lâm mua sắm đầu năm đã sớm ăn hết. Sáng sớm hôm qua bà nội Lâm và Lâm Song Phượng đã vào thành phố mua đồ. Mặc dù thị trường bán hàng có chút vắng vẻ nhưng người mua thì vẫn có.

 

Thật may! Ăn rồi nhưng không xảy ra chuyện gì.

 

"Còn thừa bao nhiêu thì đem bỏ đi!' Bà nội Lâm cả đời tiết kiệm, nhưng những lúc như này thì không thèm suy nghĩ lâu hơn.

 

Chờ tới khi quần chúng kịp phản ứng thì cửa hàng tổng hợp và siêu thị đều chật cứng người. Bây giờ mọi người đều sợ những nguyên liệu nấu ăn lộ ra ngoài, rau dưa và trái cây, thậm chí là thịt tươi cũng không dám mua. Chỉ có những đồ ăn đông lạnh bọc thực phẩm trong siêu thị mới là lựa chọn tốt nhất bây giờ!

 

Đồng thời, các loại thuốc đuổi trùng cũng bán rất chạy. Ngay cả thuốc sát trùng ở hiệu thuốc cũng tăng mạnh tiêu thụ. Cho dù trên truyền hình có nói mấy thứ thuốc diệt trùng trong thành phố không thể đối phó được đám sâu nhưng mọi người vẫn nhào tới mua cho an tâm.

 

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà những thức ăn bị trứng trùng bám vào đã xuất hiện liên tục.

 

Khắp nơi lục tục truyền ra tin tức thân thể con người xuất hiện trứng trùng, cơ quan y tế vì chuyện này mà áp lực ngày càng tăng lên gấp bội. Các chuyên gia hàng đầu ngày đêm gấp rút chế tạo các loại thuốc... Trên đường phố, liên tục xuất hiện các ổ sâu vừa nở, nếu không đàn áp kịp để chúng ăn được thịt người thì chúng sẽ càng lớn lên nhanh chúng, tính công kích cũng tăng lên gấp bội.

 

Nhưng khi chúng vừa được ấp nở thì nhỏ như con kiến, rất khó có thể đề phòng được.

 

Vì thế nhân tâm càng thêm hoảng loạn.

 

Cả gia đình nhà họ Lâm đều ở trong nhà, không dám ra ngoài. Ngay cả Lâm Vinh Tiêu cũng chỉ gọi video call để điều hành công ty. Ông rất kiên quyết khi cho tất cả nhân viên nghỉ tránh sâu dài hạn. Ở công trường cũng kết toán trước một vài tháng lương cho công nhân, mọi kế hoạch xây dựng cũng tạm thời dừng lại.

 

Chương 149                                                                                 Chương 151

 


Nhận xét

  1. Oa vị diện này quá đáng sợ rồi

    Trả lờiXóa
  2. Truyện hay quá, cảm ơn bạn đã ed truyện nàyyyy

    Trả lờiXóa
  3. :v vị diện nay bao phê, tự tưởng tượng r tự nổi hết da gà

    Trả lờiXóa
  4. Truyện này siêu đỉnh luôn ấy, cố lên nha bạn <3 Mong bạn sẽ dịch full bộ
    Cảm ơn bạn nhiều lắmmmm

    Trả lờiXóa
  5. Mỗi ngày một chap mà sao ad bùm r -.-

    Trả lờiXóa
  6. Ad đăng truyện trên truyenyy, đăng vip để độc giả có thể ủng hộ nha, minh cực thích bộ này luôn, ad mở donate hay thì mình đều ủng hộ

    Trả lờiXóa
  7. Bên này cũng drop r à. Chán h tìm ko ra mấy bộ hoàn luôn ấy, ko có NXB nào in truyện tiểu thuyết mạng nhỉ. Đảm bảo auto giàu :)) t thà chịu chi ra một khoản để đc đọc 1 lèo đến hết còn hơn phải chờ trong vô vọng, mà một chap edit rất lâu và rất ngắn đối vs những editer ko chuyên. Bởi z đọc nó cụt cảm xúc vl ý, có khi lại quên mất truyện :v thế là bay 1 bộ truyện hay.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét