Năm mới chẳng mấy chốc đã tới, nhà họ Lâm có nhiều người trưởng thành, cộng
thêm trong năm cần cù chăm chỉ làm việc nên trong nửa năm ở Trầm Vân Hương đã
để dành được không ít đồ.
Mùa xuân năm ngoái qua đi trong
hỗn loạn, năm nay thì ai cũng chúc mừng nhau nghênh đón năm mới, mong đợi một
năm thuận buồm xuôi gió.
Ba mươi tết, mặc dù Sở thu nhận
không cho mọi người đốt pháo chúc tết. Những người tàng trữ pháo định kiếm một
khoản kha khá đều bị thu hết. Cũng không cho phép hát tuồng kịp, mở dạ tiệc...
Cuối cùng chỉ có tiếng radio chúc phúc, thuận tiện phát lại dạ tiệc mừng xuân
năm ngoái nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ.
Người nhà đoàn tụ!
"Cạn ly!'
"Năm mới vui vẻ!"
"Đại cát đại lợi!"
Trên bàn cơm năm mới nhà họ
Lâm, sáu người cùng nhau cụng ly, Chu Bình cũng ôm theo ly nước trái cây chen
vào cụng một cái, rồi vui vẻ bắt chước người lớn trong nhà uống.
Lâm Vinh Tiêu là người đứng đầu
trong nhà, mở miệng nói đầu tiên: "Hôm nay là đầu năm mới, mặc dù tiền bây
giờ không thể dùng được nữa nhưng lại mang may mắn rất lớn trong năm mới, nào
tới đây, mỗi người một bao lì xì."
Tất cả mọi người đều được một
bao lì xì may mắn.
"Ha ha ha, chúc mẹ năm nay
thân thể càng thêm khỏe mạnh, kĩ năng bắn súng của Song Phượng và Quân Phương
tăng lên một bậc, còn Hằng An và Bình Bình càng ngày càng khỏe mạnh cao lớn!'
Du Hành không biết làm sao đành
nói: "Cha, sao cha lại chúc con và Bình Bình giống nhau thế." Cùng
được chúc giống đứa bé bốn tuổi cùng cao lớn khỏe mạnh, hình ảnh đó thực sự rất
khó tưởng tượng.
"Hừ tên nhóc con như con
tưởng rằng thân cao xong là hài lòng rồi đó hả? Thật không có mục tiêu nào cả!
Ít nhất trong năm mới phải cao thêm mười centimet nữa thì mới có khí thế nam tử
hán chứ!"
Lại cao thêm mười centimet thì
không phải sẽ thành một mét chín mươi ba à?
"Được rồi, con cảm ơn cha.
Chúc cha năm mới công việc suôn sẻ, chúc bà nội năm mới tinh thần phấn
chấn..."
Du Hành chúc mọi người một
vòng, sau đó cũng phát cho mỗi người một bao lì xì.
Cuối cùng người nhận được lì xì
nhiều nhất là Chu Bình, cậu bé vui sướng đưa toàn bộ cho bà nội Lâm chọc cho bà
cụ cười mãi không thôi.
"Năm mới vui vẻ!"
Ngày đầu tiên của năm mới, mặc
dù sở thu nhận không cho nghỉ nhưng có thể đi làm trễ một tiếng, về sớm một
tiếng.
Có nhiều thời gian rảnh rỗi nên
người nhà họ Lâm liền rủ người quen đi ra ngoài chơi.
Nhà họ vào sở thu nhận khá sớm,
vừa vào lại ở ngay vùng trung tâm mà nơi này không ngừng phát triển rộng thêm
ra ngoài, theo thống kê hiện tại, cộng thêm cả số lượng quân đội thì toàn bộ
Trầm Vân Hương hiện tại chứa hơn hai trăm nghìn người.
Các nhân viên quản lý hệ thống
phức tạp không ngừng ma sát với thực tế để bộ máy khổng lồ này tiếp tục phát
triển tiếp, đi qua thêm một năm mới nữa.
Mấy người Du Hành thường xuyên
ra khỏi cửa, tuy nhiên bà nội Lâm và Chu Bình thì chỉ có đi ba nơi trong ngày:
Nhà, phòng ăn hậu cần và nhà máy may.
Lúc nào có thời gian thì cả nhà
mới dắt nhau ra ngoài đi dạo, nhưng rất hiếm.
Dân số trong khu trung tâm rất
đông đảo, đa số người trong cao tầng và các nhà xưởng quan trọng đều tập trung
ở nơi này nên trị số bảo an rất cao, quản lý rất nghiêm khắc và cứng rắn. Vì
thế mấy chuyện như dựng sạp bán hàng ở nơi này là không thể nào.
Trầm Vân Hương có một khu trao
đổi đồ vật riêng, chỉ cần dâng năm cái xác quái sâu lên là có thể dựng sạp
trong một ngày.
Nhà họ Lâm đã tới hết cả nhà
rồi, nói tới nơi đổi đồ, hay còn gọi là chợ này Lâm Song Phượng và Chu Quân
Phương là người quen thuộc nhất trong nhà, hai người rất hay tới nơi này để
trao đổi một chút đồ dùng riêng của phụ nữ. Tới hiện tại thì đã quen cửa quen
nẻo đi tới một gian hàng nhỏ.
"Trước đó đã hỏi rồi, ngày
tết họ cũng bày sạp cả, mau tới đây, mỗi người một phần được không?"
Thứ gian hàng này bán chính là
một chút độ ăn vặt nhanh tiện lợi, bạch tuộc xào. Lúc ngửi cực kì thơm, Lâm
Song Phượng mua năm phần, bà nội Lâm nói muốn ăn chung một phần với Chu Bình,
hơn nữa hai người họ không thể ăn một mình hết một phần được.
Mặc dù không có pháo dây để
đốt, cũng chẳng có bao nhiêu tiết mục giải trí chúc mừng năm mới, nhưng mấy
người Du Hành vẫn rất vui vẻ đi dạo khắp nơi.
Sau khi năm mới trôi qua, mọi
người đồng loại thu hồi lười biếng để tiếp tục làm lụng.
Năm mới vừa bắt đầu, Trầm Vân
Hương đã tung ra một tin tức quyết định mở kế hoạch đi thu Bồ Trang. Nói tới Bồ
Trang thì đa số những người còn sống sót đều có ấn tượng, đó chính là một trong
tám kho lương lớn nhất nổi tiếng trong nước, nơi đó bình nguyên đất đai bát
ngát phì nhiêu, nguồn nước ngọt đầy đủ. Gạo ở nơi đó sản xuất ra rất nổi tiếng,
nấu cơm cũng rất ngon, dẫn đầu lượng tiêu thụ trên cả nước.
Trong đài phát tin có nói gạo
còn lại trong kho đang không ngừng tiêu hao, những cửa hàng tổng hợp và cửa
tiệm gạo ở các thành phố và huyện bên cạnh đã bị vơ vét hết, hiện tại họ chỉ
đành đặt tầm ngắm lên kho lương thực thì mới đủ khả năng lo cái ăn cho mấy trăm
nghìn mạng người còn sống.
Nhưng đây là kho lương thực rất
lớn, tại sao Trầm Vân Hương mất một năm sau mới nghĩ ra phương pháp đi thu lại
kho lương chứ? Chắc chắn là do hệ số nguy hiểm quá cao, nếu không phải bây giờ
rơi vào tình thế bất đắc dĩ thì cũng sẽ không dám vươn móng vuốt tới.
Lần này thông báo kế hoạch cho
những người còn sống biết ngoài để ổn định thế cục và phô diễn sức mạnh của sở
thu nhận ra thì còn một mục đích lớn nữa là trưng binh.
Đối mặt với thù lao phong phú
sau chuyến đi này khiến không ít người động tâm. Đặc biệt là người đi phải đạt
yêu cầu đầu tiên là có kĩ năng bắn súng, ngoài ra còn phải có thân thể khỏe
mạnh và năng lực phản ứng mạnh.
Đó không phải là sở trường lớn
nhất của đội tuần tra hay sao?
Sau khi thông báo vừa ra, nhân
viên chủ quản của đội tuần tra liền làm theo phân phó từ trên xuống mới nhất,
những nhân viên đang làm việc cho đội tuần tra nếu tham gia hoạt động thu Bồ
Trang lần này có thể được ứng trước nửa tháng lương rồi nghỉ phép.
Hai bên đồng loạt hoạt động,
người ghi danh nhiều cực kì,
Nhà họ Lâm trừ Du Hành thì
không có ai đăng kí cả, cứ theo công việc bình thường mà làm để tiếp tục cuộc
sống.
Lúc này, Du Hành đã tích cóp
được hơn chín mươi triệu điểm Tân Hỏa, trong khi cậu đang không ngừng ngầm thay
đổi thì người nhà họ Lâm đã quen với việc cứ dăm ba hôm cậu lại qua đêm ở bên
ngoài rồi.
Lần này cậu mượn cớ ghi danh
đăng kí tới Bồ Trang, thực ra là muốn tới những địa phương xa hơn để thu thập
thêm điểm Tân Hòa.
Lần đi này không biết bao giờ
mới trở về được, trước khi đi, Du Hành để Lâm Vinh Tiêu giữ lại một số lượng
lớn vật liệu, đa số là đạn.
Xác quái sâu mà cậu tích cóp
lại cũng rất nhiều, vừa rồi cũng tới bộ phận hậu cần để đổi lấy vật liệu. Sở
thu nhận luôn khích lệ mọi người ra ngoài đi săn, ngay cả đồ dùng để chữa bệnh
cũng là những loại thuốc chuyên chữa vết thương do quái sâu công kích mà nên,
hiệu quả cũng cực kì tốt nữa.
Nước dãi quái sâu có tính ăn
mòn, nhưng do tập quán nên tứ chi của nó cũng mang rất nhiều vi khuẩn có hại.
Nếu bị chúng cào cho bị thương thì rất dễ bị sốt, thậm chí là mang bệnh về
đường máu.
Vì để giảm bớt nỗi lo về sau
của mọi người, bộ phận nghiên cứu của Trầm Vân Hương đã rút sạch vốn liếng,
ngoại trừ chế tạo thuốc đuổi trùng ra thì còn điều chế rất nhiều thuốc cấp cứu
có tác dụng lớn nữa.
Sau khi đổi được thuốc men, Du
Hành để lại một ít ở nhà họ Lâm, số còn lại thì cất vào nhẫn trữ vật rồi mang
theo.
Trong trời đất không thể tránh
khỏi bữa tiệc tàn, bây giờ nhà họ Lâm đã có đủ năng lực tự vệ, thậm chí cuộc
sống còn tốt hơn so với những người khác, thân thể ai cũng khỏe mạnh nên cậu
không lo lắng gì nhiều.
Ngày rời đi, không biết có phải
do máu mủ tình thâm hay không mà Lâm Song Phượng đột nhiên khóc đỏ bừng hai
mắt.
"Con chưa bao giờ cách xa
mẹ tới như vậy..."
Trường Lâm Hằng An học chính là
đại học địa phương, sáng đi học, ngày nào cũng về ăn cơm cùng gia đình, tối lại
ngủ tại nhà. Mặc dù bình thường thích ra ngoài chơi nhưng tác phong lại rất có
chừng mực, đa số đều chỉ tản bộ ở trong thành phố đông đúc, những nơi vắng vẻ
thì chưa đi bao giờ, nơi xa nhất mà Lâm Hằng An từng đi chính là khu du lịch ở
Châu nào đó, hơn nữa còn là đi cùng với người nhà.
Hoạt động nguy hiểm cũng chưa
từng tham gia, ngay cả muốn học bắn súng cũng phải vào câu lạc bộ chính quy.
Một cậu ấm con nhà giàu thật
thà biết điều, Lâm Song Phượng xót con trai cực kì. Lại nghĩ tới nhiệm vụ lần
này, một đi là đi tới nửa tháng, trong lòng cực kì lo lắng.
"Tự chăm sóc bản thân thật
tốt, mẹ không cần con phải làm anh hùng, không đánh được thì chạy, nhất định
phải còn sống quay về."
Lời này... Lâm Vinh Tiêu nhìn
trái nhìn phải một hồi, thấy không có ai nhìn một nhà bọn họ mới an tâm.
Ôi chao, loại lời như này sao
lại nói trước mặt người khác thế? Chúng ta yên lặng nói ở nhà không được sao?
Để người ta nghe được thì không hay đâu, nhỡ con trai bị gây khó dễ thì sao?
Lâm Vinh Tiêu hấp tấp nói:
"Song Phượng à, thằng bé hiểu được mà, em đừng thầm thì nữa, nhỡ thằng bé
lúc nào cũng nhớ tới lời của em rồi bị phân tâm thì sao?"
"Đúng đúng! Mẹ không nói
nữa!'
Sau khi tạm biệt mọi người, Du
Hành lái xe đi qua cửa bên kia.
Vì cậu không thực sự ghi danh
đăng kí nên cũng không đi báo cáo làm gì, chỉ dừng xe ở một bên, chờ đại đội
lên đường thì mới men theo phía sau để rời Trầm Vân Hương mà thôi.
Khi đoàn xe đi tới giao lộ, Du
Hành liền quẹo xe đi sang một hướng khác. Lần ra ngoài này cậu đã lên kế hoạch
từ lâu, nếu không có nhiệm vụ Bồ Trang thì cậu vẫn kiếm cớ để ra ngoài.
Trước mắt, cậu đã luyện [Quy
tắc luyện thể] tới tầng thứ tư, tất cả cơ năng của thân thể, ngũ giác và tứ chi
đều đạt tới trình độ mới. Kết hợp cùng với kinh nghiệp chiến đấu nhiều năm và
nhiều lần thí nghiệm, cậu chắc chắn bản thân có đủ năng lực để hành động bên
ngoài một mình.
Chỉ cần không gặp phải quái mẫu
và đội quân bảo vệ của nó như trong đài nói thì cậu tự tin bản thân có thể ứng
phó được mọi chuyện.
Dĩ nhiên, từ "ứng
phó" này không phải là đối mặt, mà là lặng lẽ chuồn.
Hai ngày sau, Du Hành đi tới
vùng đất đầu tiên, thành phố cách vách Hoa Huyền.
Thật ra quái sâu và tang thi có
một chút khác biệt. Ví dụ, tang thi luôn kiếm ăn theo bản năng mà các nhà khoa
học mãi không thể giải thích được tại sao, lúc nào cũng đi về phía nơi loài
người tập trung.
Cho dù là tang thi sâu trong
thành phố nhất cũng chỉ đi loạn bên trong thành phố mà thôi, tuy nhiên cũng có
một vài thời điểm chúng tụ tập ra ngoài thành phố, nên mấy căn cứ an toàn cứ
cách một năm hoặc nửa năm lại gặp phải thi triều một lần.
Mà quái sâu lại là động vật
sống, bản năng kiếm ăn của chúng còn nhạy bén hơn nhiều. Tuy nhiên, chúng và
tang thi vẫn khác nhau ở chỗ, tang thi chỉ ăn thịt người và động vật sống. Còn
đám quái sâu, mặc dù thức ăn yêu thích của chúng là loài người, yêu thích thứ
hai là động vật sống, tuy nhiên cây cỏ hoa lá, nước hay bùn... thì chúng cũng
ăn tất! Toàn bộ sự vật trên trái đất đều trở thành món ăn trong thực đơn của
chúng cả.
Chúng rất mạnh và năng lực sinh
tồn rất lớn khiến loài người phải kinh hãi không thôi, tuy nhiên loài người lại
yên tâm một cách quỷ dị, đồ mà chúng dùng làm thức ăn rất nhiều, không phải
loại cắn chặt con người không buông như tang thi. Chuyện này đối với nhân loại
cũng được coi là chuyện tốt, đúng chứ?
Du Hành vừa đi xe vào thành
phố, vừa quẹo từ quốc lộ vào một thị trấn nhỏ thì thấy một đống quái sâu nhỏ
đang nằm ở ven sông gặm lớp hoa cỏ xanh két.
Nghe thấy tiếng động cơ xe,
chúng lục tục ngẩng đầu lên nhìn. Trong mắt Du Hành lập tức xuất hiện một loại
đôi mắt đỏ như đèn lồng đang rối rít bò về phía hăn.
Không để ý tới đám quái sâu cản
đường, xe của Du Hành đã trải qua nhiều lần cải tiến, ngăn cản mấy con quái sâu
mới đẻ này thừa sức.
Sau khi tìm được nơi thích hợp,
cậu liền dừng xe vào một góc kín rồi khóa kỹ, chủ yếu là phòng trừ việc bị
những người sống sót khác trộm mất mà thôi.
Khóa kỹ cửa sắt trong nhà để
xe, Du Hành chạy tới nơi đã nhìn trúng. Vừa rồi ngồi trên xe, cậu đã nhìn rất
kỹ bảng chỉ đường ven đường rồi, cũng biết bên kia là con phố thương mại.
Tới phố thương mại, Du Hành
nhanh chóng tìm được một cửa hàng sách tên Tam Hoa, mặc dù chỉ là cửa hàng nhỏ
nhưng thu hoạch không tệ.
Màn đêm vừa hạ xuống, Du Hành
liền tìm một tầng cuối của nhà cao tầng, sau đó đóng chặt khóa cửa rồi
mới an tâm nấu cơm tối.
Cuộc sống vô vị trôi qua rất
lâu, có lúc cậu quên mất hôm nay là ngày nào, sau mấy lần, cậu cũng không dám
chắc mình đi đã được bao lâu.
Cho tới khi nhiệt độ tăng cao,
cậu đã luyện tới tầng thứ năm [Quy tắc kiện thể], đã chuẩn bị bước tới tầng thứ
sáu.
Cậu cũng rời khỏi thành phố ban
đầu từ lâu, đã đi qua rất nhiều mục tiêu mình định ra từ trước. Có vài lần đụng
độ bị thương nặng, cuối cùng may mắn sống sót. Sau khi uống dung dịch cải tạo
gen, chức năng thân thể và năng lực không ngừng được tăng cao.
Năng lực bình phục của cơ thể
mạnh, cộng thêm còn trẻ, sau khi dưỡng thương xong, Du Hành lại tiếp tục công
việc của mình.
Đôi lúc, cậu sẽ nhớ tới buổi
tối hôm đó, không còn sức mặc kệ bị xẻ thịt. Trước kia cậu từng xem truyền hình
với mẹ, thấy một số tình tiết trong phim, nhân vật chính nói mấy lời thoại như
"Thứ ngươi làm tổn thương là tôn nghiêm của ta!" nhưng cậu chưa từng
quan tâm.
Cho tới khi bị người của Tuyên
Dương Tông thay đổi trí nhớ... cậu mới thực sự trải nghiệm cái gì gọi là làm
nhục, đó là thời điểm cậu sinh tồn khó khăn nhất, cũng là một mảnh trí nhớ mỗi
lần nhớ lại là lại dấy lên lửa giận.
Có lẽ là do cậu tham lam. Ban
đầu chỉ có ý nghĩ muốn sống sót, bây giờ thì lại muốn nhiều hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Du Hành bật cười,
khuấy nồi cháo dưới ánh nến lay động, hơi nóng bốc lên mặt, mũi thơm vọt thẳng
vào mũi.
Nếu ở thời đại này, địa vị
không còn tác dụng thì cậu sẽ dùng hết năng lực để đề cao thực lực của mình.
"Mình sẽ thành công."
Du Hành thầm nghĩ.
Nhận xét
Đăng nhận xét