Trước khi lên đường, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu đã thương lượng trước đường đi,
vì thế sau khi rời khỏi khu biệt thự bằng cửa sau, một đường này họ đi thẳng
tới hướng Tây Nam.
Đường xá không quá tệ, hơn nữa chuyện đáng vui mừng nhất là trên
đường đi không hề có đám quái sâu.
Một đường gào thét mà qua, tầm mắt Du Hành liếc hai bên đường. Mặc
dù trên đường không có đám quái sâu hoạt động, nhưng chỉ cần nhìn của thấy bóng
dáng đám quái sâu ở các kiến trúc bên đường. Bọn chúng giống như diễn viên hành
động xuất sắc và cao thủ võ lâm vậy, tay không bò tường, thấy bọn chúng đang
liên tục leo xuống đất đuổi tới đường xe chạy.
Lâm Song Phượng ngồi bên cạnh ghế tài xế, hỗ trợ quan sát trái
phải.
"Vẫn may, trên đường không có nhiều lắm."
"Đúng thế." Trên đường không có vật sống nên đám quái
sâu không tới, điều này khiến Du Hành tạm thời buông lỏng tâm phòng bị.
Hơn nữa đoạn đường này cũng không hẳn là khó đi. Sau tai họa,
chính phủ đã cảnh báo tới quần chúng không nên tùy tiện ra ngoài nên xe cộ bỏ
hoang trên đường không nhiều, đi vòng một chút vẫn có thể đi tiếp được.
Tuy nhiên Du Hành lại phát hiện một hiện tượng kì lạ, dọc con
đường này cậu thường gặp đường con người đi một mình, thậm chí còn từng gặp một
người rất giống bà chủ Trần trong biệt thự lần trước, bà ta đang xiêu vẹo du
mục khắp nơi.
Nhưng cũng không xuống xe kiểm tra mà trực tiếp lái qua.
Cả nhà hăng hái một đoạn đường dài, trừ nửa đường phải dừng xe
nghỉ ngơi chỉnh đốn lại thì gần như là đi trên xe không ngừng nghỉ. Đi khoảng
bốn tiếng rưỡi đường xe, cuối cùng họ cũng tới được thành phố Hoa.
Dù lần trước Lâm Vinh Tiêu đã nói qua năm tiếng đi xe là có thể
tới nơi, tuy nhiên trên đường đi thường xuyên phải đi đường vòng và tránh né
đám quái sâu. Xế chiều hôm nay họ đi ngang qua một trạm thu phí trên đường cao
tốc, nơi đó là một ổ quái sâu, bị một đống quái sâu như hổ đói nhào tới dọa cho
cả nhà sợ tới mức phải quay xe đi đường vòng, còn bị chúng đuổi theo đằng sau
mấy hai cây số.
Đi như vậy cũng bị trễ một chút thời gian.
Khi tiến vào thành phố Hoa, Du Hành phát hiện nơi này rất ít có
quái sâu hoạt động. Hơi hé cửa sổ xe, đập vào khứu giác là một mùi gay mũi
khiến cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa.
Cách Trầm Vân Hương càng gần loại mùi vị này càng đáng sợ hơn.
Mấy người Du Hành bắt đầu che lại mũi và miệng, ở trên đường có
thấy thấy những người dân tị nạn khác đang hạ cửa sổ xe xuống để nôn
mửa, hoặc là có người ném túi đựng thứ vừa bị nôn ra.
Thấy Lâm Song Phượng cũng muốn nôn, vội vàng đưa cho bà một viên ô
mai.
"Mùi này kinh khủng quá." Bà nói: "Không biết bà
nội con có chịu được không nữa, dù sao bà ấy cũng bị say xe."
"Có dì Chu ở đó nữa mà, mẹ đừng lo quá."
Cách Trầm Vân Hương khoảng mười cây nữa, Du Hành thấy quốc kì được
treo rất cao. Đi thêm một đoạn thì gặp một hàng quân đội đang chặn được ở phía
trước.
"Đến rồi!"
Thực sự đã tới, Du Hành đánh tay lái dừng xe ở phía sau đội ngũ.
Cậu xuống xe quan sát tình hình xung quanh. Xe quân đội có khoảng năm chiếc,
còn có mười mấy cái lều vải rải rác ở xung quanh, còn có cả bóng dáng đi lại
vội vàng của các y bác sĩ nữa.
"Phải xếp hàng trong bao lâu nữa?" Lâm Vinh Tiêu cũng
xuống xe xem xét một vòng: "Sắp tối tới nơi rồi."
"Tuy nhiên quanh đây không thấy có quái sâu, cũng coi như khá
an toàn. Cha, chúng ta lên xe chờ đi, có chuyện gì liền gửi tín hiệu cho
nhau."
"Được rồi!"
Bóng tối nhanh chóng bao phủ khắp nơi, cả mảnh đất trống này chỉ
còn lại ánh sáng của đèn xe, bóng mờ tít lên tận phía xa. Tới lúc này, vị trí
xếp hàng của nhà họ Lâm đã được đẩy lên trên, sau khi họ tới nơi này thì liên
tục xuất hiện thêm rất nhiều những chiếc xe khác tới.
Tiểu Chu Bình đã lâu không thấy nhiều người như vậy, bé nằm
bò lên cửa sổ nhìn chăm chú bên ngoài.
Chiều nay không có ai dám ngủ, đội ngũ vẫn chậm rãi di chuyển về
phía trước. Du Hành đã thăm dò tình hình trước mắt, những cái lều vải kia dùng
để kiểm tra thân thể, nghe nói đây mới là cửa thứ nhất, còn một đống điều kiện
cần đủ để vào đuộc nữa cơ.
Cậu quá quen thuộc với mấy quy trình như thế này rồi, vì thế đã
trấn an Lâm Song Phương.
"Lúc chúng ta tới đây đã khá muộn rồi nên mới mất nhiều thời
gian như thế. Hơn nữa cả nhà chúng ta ở chung một chỗ, bên ngoài lại có lính
tuần tra, mẹ còn lo lắng cái gì nữa chứ?"
Loại lời nói thẳng thừng như vậy cũng có tác dụng không tệ trong
trường họp này. Ngay cả Lâm Song Phượng phải chờ lâu tới lo lắng cũng được an
ủi phần nào: "Đúng vậy, con nói rất đúng."
Từ khi tai họa này xảy ra cả nhà họ luôn núp ở sau căn biệt thự
kiên cố, giờ đột nhiên phải ở một địa phương trống vắng bốn phương như này nên
cảm thấy bất an là chuyện khó tránh khỏi.
Hơn nửa đêm một chút, xe nhà họ Lâm cuối cùng cũng đẩy lên đầu
tiên.
"Mời mọi người xuống xe tới kiểm tra thân thể, xe và hành lý
của các vị sẽ được khử độc, mong mọi người phối hợp."
Du Hành và Lâm Song Phượng tay không xuống xe, cùng xe phía sau của
Lâm Vinh Tiêu cũng được đưa vào trong lều để kiểm tra.
Kiểm xe cũng mất khá nhiều thời gian, trong quá trình chờ đợi,
đoàn người bọn họ được đưa tới một căn lều bên cạnh để chờ.
Trong này cũng có không ít người đang ngồi chờ kết quả.
Trong đó có một người đàn ông khiến Du Hành phải chú ý tới. Sắc
mặt của người này dưới ánh đèn sáng ngời trong lều cực kì khó coi, sắc mặt xám
xanh, môi trắng bệch không có tí huyết sắc nào. Hai tay ôm bụng, một lúc sau
lại thấy ôm bắp đùi, lúc sau lại thấy vỗ lưng.
"Anh sao thế? Có chỗ nào khó chịu sao?"
"Cả người chỗ nào cũng không thấy thoải mái."
Trong lều này cũng có nhân viên làm việc, trên người ai cũng được
trang bị súng, vũ trang đầy mình. Trong đó có hai người lính thấy người đàn ông
kia có chỗ không thích hợp, vì thế đã nhanh chóng đi tới mang người đi.
"Có chuyện gì? Sao lại đưa chồng tôi đi?"
Vợ của người đàn ông kia đuổi theo, nhưng lại bị ngăn cản lại.
"Đây là cách ly theo quy trình bình thường, mong cô hãy phối
hợp với chúng tôi."
"Bây giờ không phải cũng đang cách ly hay sao? Tại sao cách
ly riêng mỗi chồng tôi chứ? Chồng tôi không thoải mái thì phải gọi bác sĩ tới
mới đúng!"
"Xin hãy giữ tỉnh táo, cũng bởi vì vị này chồng bà không
thoải mái nên mới phải cách ly đặc biệt, mong cô cứ yên tâm, công việc của
chúng tôi đều dựa theo khoa học chính quy, có thông tin gì sẽ lập tức thông báo
cho cô."
Lúc này người phụ nữ mới lấy lại được bình tĩnh, còn xin lỗi với
hai người kia: "Xin lỗi, là do tôi quá gấp, thật sự xin lỗi."
Sau đó quay đầu trông con, ngồi xuống lại vị trí cũ.
Du Hành nhớ tới sắc mặt của người đàn ông vừa rồi, trong
lòng có chút kì lạ. Sau đó hỏi một binh lính đang gác trong lều: "Trên
đường tới đây tôi gặp một số người đi loạn trên đường, họ không nói lời nào mà
đám quái sâu cũng không công kích bọn họ, cậu biết là vì sao không?"
Ánh mắt người này hơi trầm xuống, hỏi: "Thấy ở chỗ nào?"
Du Hành nói ra hai địa điểm, Lâm Vinh Tiêu cũng bổ sung thêm ba
chỗ khác.
"Lúc gặp họ đều vào ban ngày, hiện tại khong biết đã đi tới
đâu."
"Cảm ơn mọi người!" Người binh lính kia xoay người ra
ngoài, lưu lại những người dân đang nghi hoặc không thôi.
Trong lều chỉ còn lại một binh lính, thấy mọi người đang tỏ ra
nghi ngờ, liền trầm giọng nói: "Những người đó không phải là người sống,
trong cơ thể họ đã bị trứng trùng xâm nhập, chỉ được coi là một cái giường ấp
trứng của bọn chúng thôi. Chúng tôi gọi đó là ổ trứng. Nếu sau này gặp phải
quái nhân như thế thì không được phép tới gần!"
Bên trong lều liên tục phát ra tiếng kinh hô của mọi người.
"Tôi cũng từng gặp qua, lúc đó người này đang đứng trên đường
chờ xe, nhưng cha tôi nói nhìn quá kì lạ nên không dừng xe lại!"
"Thật hay giả vậy?"
Binh lính nói: "Vấn đề này khi nào mọi người vào sở thu nhận
sẽ được các chuyên gia nhắc nhở để biết mà phòng ngự. Mong mọi người hãy giữ
bình tình, đừng quấy rầy tới những người khác."
Vì thế những thanh âm sợ hãi trong lều đã bớt dần, tuy nhiên tin
tức vừa rồi quá kinh người, tiếng nghị luận vẫn chưa dừng chút nào.
Mà biểu tình của người phụ nữ vừa rồi càng ngày càng khó nhìn,
không nhịn được liền hỏi: "Vậy chồng tôi... anh, anh ấy không sao đúng
không?"
"Có tình huống gì chắc chắn sẽ thông báo cho cô, mong cô đừng
quá nóng vội."
"Tôi có thể đi thăm anh ấy một chút không?"
"Xin lỗi, theo quy định thì không thể."
Người phụ nữ quay lại chỗ ngồi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Chồng cô ta liệu có phải là ổ... "
"Suỵt! Đừng có nói."
Sau đó đã lục tục có kết quả kiểm tra, bọn họ được thông qua cửa
đầu tiên.
"Đây là xe và hành lý của mọi người, cứ đi dọc con đường này
là được, tới nơi sẽ có người ghi danh rồi được cấp phép vào ở. Buổi tối không
có hệ thống đèn nên mong mọi người hãy khống chế tốc độ xe, bảo đảm an
toàn."
"Cảm ơn!"
Hai chiếc xe của họ đã được khử trùng qua, mùi rất rõ để ngửi
thấy. Đồ đạc trên xe cũng có dấu hiệu bị kiểm tra, tạm thời không thể biết được
là có thiếu thứ gì hay không, tuy nhiên điều này không quan trọng, quan trọng
là cuối cùng họ có thể tiếng vào con đường chính, là nơi cách khá gần với sở
thu nhận!
Không dừng lại, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu lái thẳng xe vào trong
nơi khai nhận, dọc đường cứ cách năm mươi mét sẽ có một bóng đèn nhỏ chiếu sáng
đơn sơ, qua hai con đường này là có thể tới chỗ ghi danh. Nhân viên bên trong
nhận lấy báo cáo kiểm tra và giấy kiểm tra đồ dùng an ninh, sau đó liền tạo đơn
vào ở tạm thời cho mọi người.
"Chúng tôi để xe ở đâu?"
"Bên trong có khu đậu xe, sau khi vào bên trong thì làm theo
chỉ dẫn là được."
"Còn đồ của chúng tôi?"
"Cái đó là do mọi người tự bảo quản và do lính tuần tra của
sở thu nhận, có vấn đề gì có thể tìm lính tuần tra để xin hỗ trợ."
Hỏi tới đây Du Hành liền lên tiếng cảm ơn, sau đó lại hỏi thêm một
vấn đề: "Nếu chúng tôi quyên chút đồ thì có thể có được một căn phòng lớn
cho năm người không?"
Cậu biết sau khi được phân vào đây, họ sẽ bị ghép vào ở
chung cùng với tất cả mọi người.
Nhân viên liền ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Thỉnh cầu của cậu tôi
sẽ báo cáo lên cấp trên, trước hết mời cậu đi đỗ xe trước để người phía sau lên
ghi danh."
"Được, cảm ơn."
Sau khi hỏi thăm xong, Du Hành liền lái xe tới nơi đã được chỉ
định.
Khu đậu xe thật ra chỉ là một bãi đất trống, sau khi đỗ xe xong,
Lâm Song Phượng liền nói: "Đồ của chúng ta mang vào toàn bộ có sao
không?"
"Ừ." Lâm Vinh Tiêu cũng cảm thấy chuyện này không ổn.
Tài thì không thể công khai, mang nhiều đồ vào như vậy ở chung cũng rất nhiều
người khác thì có chút không tốt.
"Cha, con vừa hỏi nhân viên kia rồi, cha nghe thử xem
có được không?"
Lâm Vinh Tiêu nghe xong liền vỗ tay, nói: "Không hổ là con
trai của cha! Chủ ý này không tệ!"
Du Hành ngượng ngùng cười: "Cha, cha không trách con tự chủ
trương là được rồi."
"Trách con làm cái gì chứ? Con trai còn giỏi hơn cả cha
thì cha còn vui mừng không kịp nữa là. Con đã trưởng thành, suy nghĩ cũng sâu
rộng hơn cha, có an tâm mà làm! Có cha ủng hộ con!"
Du Hành lại dò xét ranh giới cuối cùng của Lâm Vinh Tiêu, là một
người làm cha, Lâm Vinh Tiêu luôn ủng hộ sự thay đổi của con trai mình như vậy,
mặc dù cậu luôn tự chủ trương nhưng dù sao cũng là con ruột, thấy thế nào cũng
tốt cả.
"Cảm ơn cha."
"Cha, mọi người vào trong tìm chỗ nghĩ ngơi trước đi, con ở
đây chờ tin của nhân viên kia."
"Được, chờ thu xếp ổn thỏa cho mọi người xong cha sẽ tới đón
con."
Du Hành bật cười, nói: "Được ạ."
Chờ khoảng mười lăm phút, cuối cùng người kia cũng tới, đi đầu là
một nữ nhân viên trong đội ghi danh, cô ấy tới để chuyển đạt lại ý của cấp
trên, bày tỏ có thể tiếp nhận ý quyên góp của Du Hành, đổi lại Du Hành sẽ được
một chỗ ở riêng cho cả nhà.
"Một phần ba số vật tư."
"Được."
Xác nhận lần cuối xong thì một chiếc xe vận tải được lái tới, nhân
viên vận chuyển hỗ trợ chuyển vậy tư trong xe của nhà họ Lâm ra.
Điều này khiến không ít người ghé mắt tới, những người tới đỗ xe
không nhịn được nhìn chằm chằm.
"Xin đi cùng chúng tôi."
Du Hành khóa cửa xe, sau đó đi theo xe hàng rời khỏi bãi
đậu.
"Bên này là khu nhà trọ của nhân viên chúng tôi, nhà các cậu
ở tầng ba." Nữ nhân viên mang Du Hành lên tầng nhận phòng: "Chía khóa
này là của cạu, tôi đã giúp cậu đăng kí vào sổ sách rồi, ra vào tùy ý, tuy
nhiên phải tuân thủ quy tắc quản lý ở đây, cậu có chấp nhận không?"
"Có thể."
Vì thế Du Hành đứng lại chờ nhân viên lựa chọn vật tư xong, cuối
cùng cất một nửa vào trong phòng.
Thật ra thì hai chiếc xe của nhà họ Lâm cũng không thể chất quá
nhiều vật tư được, trên mui xe chỉ buộc mấy túi gạo, số lượng cũng không quá
nhiều. Sau khi chia thành ba phần thì số lượng đưa cho mấy người kia cũng chỉ
như muối bỏ biển.
Cái sở thu nhận nhìn trúng là hành động quyên tặng của Du Hành
mang tới ý nghĩa thực tế, vì thế họ đã nảy ra một suy nghĩ để sau này có thể
thu thêm được càng nhiều vật tư hơn.
Vì thế Du Hành mới thuận lợi đổi được một căn phòng lớn như vậy.
Lần này thăm dò đạt được hiệu quả tốt, cũng như để tìm hiểu sở thu
dụng và các quản lý của khu này.
Sau khi lấy được chìa khóa cậu liên rời đi, lúc tới bãi đỗ xe liền
thấy Lâm Vinh Tiêu đang chờ cậu.
"Thế nào? Có thuận lợi không?"
"Vâng, đây là chìa khóa."
Lâm Vinh Tiêu liên phất tay: "Con cầm là được rồi." Rồi
âm thầm nói tiếp: "Cũng may chúng ta cất thứ đó vào trong nhẫn trữ vật
rồi, nếu không chắc chắn gặp đen đủi." Ý ông nói là súng đạn.
Du Hành cười nói: "Đúng thế, cũng may cha nghĩ tới vấn đề
này."
"Ai da, chuyện nhỏ thôi mà, đối với chúng ta thì đó là thứ
tốt, đối với... Mà nói, khẳng định họ sẽ tra hỏi chúng ta lấy được ở đâu. Thôi
vào đi, bà nội con luôn nhắc tới con kìa."
Haizz t vẫn hóng về lại giới huyền huyễn aaa
Trả lờiXóa