Chương 154: Tai họa sâu bọ 10


Lâm Vinh Tiêu đang ở trong phòng ngủ tầng hai, Du Hành thì đang giúp ông kiểm tra vết thương. Mặc dù họ đang chăm sóc lẫn nhau, ăn ở đều ở tầng một, những thay quần áo dĩ nhiên phải vào trong phòng ngủ, hơn nữa trong nhà còn có một Chu Quân Phương nữa.

 

"Vết thương đã tốt hơn rồi."

 

Lâm Vinh Tiêu giật mình nói: "Xem ra tố chất thân thể cha đã được nâng lên hơn, có vẻ sau này càng phải chăm chỉ rèn luyện hơn nữa."

 

Sau đó Lâm Song Phượng mang theo khuôn mặt đầy kinh hoảng chạy vào, Lâm Vinh Tiêu hỏi: "Sao thế? Đám quái sâu lại tới nữa sao?" Nói rồi ông lại muốn đứng lên.

 

"Không, không phải. Anh mau ra đây nhìn."

 

Lâm Vinh Tiêu đi theo Lâm Song Phượng tới phòng khách, thấy được hai thùng đạn.

 

"Không thể nào..." Lâm Vinh Tiêu cẩn thận ngồi xuống nhìn, xác thật là đạn: "Có tận hai thùng này sao?"

 

"Không rõ, em chưa nhìn hết, không biết còn thùng nào khác hay không." Tâm lí Lâm Song Phượng không thể so được với Lâm Vinh Tiêu, ít ra ông từng nhìn thấy và cầm súng trên tay rồi nên mới bị dọa cho hoảng sợ: "Không phải đây là thùng đựng sữa bò hay sao?"

 

Lâm Vinh Tiêu cũng không biết tại sao, đây là số sữa ông đặt ở tiệm quen, lúc nhân viên giao hàng tới nhà ông cũng không kiểm tra.

 

"Em đừng vội, trước tiên cứ đi nấu cơm trước đi, để anh và Hằng An đi kiểm tra lại."

 

Lâm Song Phượng lại mở một thùng sữa bò, bên trong vẫn là đạn. Tiện tay mở thêm bốn thùng thì mới có một thùng là sữa thật.

 

"Vậy để em đi nấu nướng, tối nay ăn cháo với uống sữa tươi..."

 

Lúc nấu cơm, Lâm Song Phượng vẫn còn bóng ma trongt lòng, bà luôn sợ thứ bà đổ ra không phải sữa mà là đạn.

 

"Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?"

 

"Không có chuyện gì cả, có phải tiểu Bình đã đói rồi hay không, tại sao lại khóc mãi vậy?"

 

Chu Quân Phương than thở: "Thằng bé muốn ra ngoài chơi."

 

"Ai da, tiểu Bình ngoan, bây giờ chúng ta không thẻ ra ngoài được, chờ nấu cháo xong là ăn được rồi, không khóc ha?"

Sau chuyện này, Lâm Vinh Tiêu nhìn mà đổ mồ hôi. Không biết là do vết thương ảnh hưởng nên đau do khuôn đồ mệt hay vẫn là do giật mình. Bọn họ mở hết hơn năm mươi mấy thùng sữa bò, bên trong hơn phân nửa là đạn. Lại mở thêm mười mấy hộp thịt, bê trong có một hộp lớn là súng, đa phần là súng lục, còn có thêm năm khẩu súng khác, theo Du Hành nói thì đó là súng bắn tỉa.

 

"Ông trời ơi."

 

Lâm Vinh Tiêu đỡ eo ngồi bệt xuống đất... Được rồi, ông không dám ngồi lên mấy cái thùng hàng cấm này, lòng ông vẫn còn đang rất hoảng sợ.

 

"Rốt cuộc ông bạn Chu đã bán gì cho mình vậy chứ?"

 

"Cha, con nghĩ chắc chú Chu không biết bên trong có những thứ này đâu, dù sao nó cũng có ích với gia đình chúng ta lúc này. Đây là chuyện tốt mà cha!"

 

Lúc lấy lại tinh thần, Lâm Vinh Tiêu cuối cùng đã tìm về sự khôn khéo của mọi ngày: "Không sai! Đây là thứ tốt mà có tiền cũng không mua được vào thời điểm này!" Nghĩ như vậy, ông không nhịn được mà thầm vui sướng cùng với ý chí sống còn.

 

"Hằng An, con dạy cha dùng súng đi!"

 

Trong mắt Lâm Vinh Tiêu dấy lên hừng hực ý chí chiến đấu: "Cha nhất định sẽ bảo vệ cả nhà mình."

 

Du Hành mỉm cười đáp lại: "Được, chờ vết thương của cha tốt hơn một chút con sẽ chỉ cha."

 

"Ngày mai cha có thể học rồi, con yên tâm đi!"

 

Ăn cơm tối xong, nhà họ Lâm lại đóng chặt cửa lần nữa.

 

Qua quan sát được, những nơi xuất hiện lỗ thủng trên lưới điện đều được nhà họ Lâm cộng thêm Chu Quân Phương cùng đào một cái hố rộng bên dưới. Tổng cộng có ba cái hố, độ dài chiều dộng khoảng một mét, sâu một mét rưỡi. So với hình dáng con quái trùng thì rất khó có thể ngăn lại chúng, chỉ có thể đốt dưới hố một đống lửa, có còn hơn không.

 

Cả một ngày dài Du Hành đều tập trung diệt quái sâu. Tới buổi tối thì không còn chút sức lực nào để giết tiếp. Mà Lâm Vinh Sương lại đang bị thương, những người khác không phải người già thì chính là trẻ nhỏ, còn Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương thì ban ngày còn không dám để hai người đi ra ngoài chứ đừng nói tới buổi tối.

 

Sau bữa cơm chiều, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu tiếp tục đi kiểm lại số vật liệu trong nhà. Đồ là do Du Hành để vào nên cậu biết rõ ràng có những vật gì. Ngoài súng đạn và khói độc thì còn có bốn chiếc nhẫn trữ vật và [Vạn cổ chi vương]. Trong đó còn có cách sử dụng rất rõ ràng.

 

Đám đồ này quả thật quá kì lạ, nhưng Lâm Vinh Tiêu chỉ biết nghi ngờ lên thân ông chủ Chu, thật ra tới hiện tại ông vẫn cảm thấy ông chủ Chu không giống như biết chuyện này. Nếu không sao lại đưa nhiều đồ tốt cho ông tới vậy?

 

Do giao tình sao? Không tới mức đó. Ông nghiêng suy nghĩ về hướng tổ chức thần bí nào đó mượn kho hàng của ông chủ Chu để tàng trữ. Sau đó bị ông chủ Chu không rõ mọi chuyện lại giao hàng theo đơn đặt hàng tới nhà ông.

 

Tóm lại, đây là một bí mật cần được giữ kín như bưng. Sau khi biết rõ công dụng của chiếc nhẫn trữ vật, Lâm Vinh Tiêu liền ra quyết định bí mật này sẽ do ông và con trai giữ, càng ít người biết thì càng an toàn.

 

Ít ra thì có thể giữ được tính mạng!

 

"Hai cha con ta mỗi người giữ hai chiếc nhẫn." Ông nói với con trai: "Nhất định không được nói cho người thứ ba biết, được không?"

 

"Vâng."

 

"Con nhớ cất kĩ, không được phép làm mất." Lâm Vinh Tiêu dặn dò đi dặn dò lại câu này, lần nào Du Hành cũng tỏ ra đã hiểu.

 

"Trước tiên chúng ta thu trữ đạn trước, để bên trong nhẫn trữ vật." Súng lục có khoảng hai mươi khẩu, súng bắn tỉa có năm khẩu, còn lại đều là đạn cả. Lâm Vinh Tiêu không có thời gian đếm hết, đành chia thùng đạn và thùng đạn khói thành hai phần, một phần đưa cho con trai giữ, phần còn lại ông giữ. Lại đưa cho Du Hành hai khẩu súng lục, còn lại ông giữ hết.

 

"Đây là thuốc đuổi côn trùng, có hơi giống loại con đưa cho cha uống lần trước đúng không?"

 

Du Hành giả bộ đưa lên mũi ngửi một cái: "Hình như vậy."

 

"Xem ra hiệu quả không tệ." Sau khi nhìn rõ hướng dẫn sử dụng, Lâm Vinh Tiêu liền đưa hết cho Du Hành cất.

 

Làm xong hết mọi chuyện đã hơn nửa đêm.

 

"Con đi ngủ trước đi, bây giờ cha vẫn hơi kích động, không có tâm trạng ngủ."

 

Du Hành hiểu tâm tình của ông bèn gật đầu đồng ý.

 

Lúc cậu vừa ngủ sâu được một chút, lúc tỉnh lại là ba giờ mười bốn phút sáng. Sau khi thay ca, cậu vừa gác đêm vừa tu luyện tâm pháp. Tới bảy giờ sáng thì Lâm Song Phượng ngủ dậy, lúc ấy cậu mới quay về ngủ tiếp. Lúc thức dậy là mười giờ trưa.

 

Thấy bà nội Lâm đang trông Chu Bình, Du Hành hỏi: "Dì Chu đâu ạ?"

 

"Con bé đang hỗ trợ mọi người ở bên ngoài."

 

Du Hành hâm lại bữa sáng, sau khi ăn xong cũng ra ngoài hỗ trợ. Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương đang thu dọn xác sâu trong hố lửa. Hai người phụ nữ cây gậy được vót nhạn đâm chết từng con sâu một. Theo tiếng súng, lúc cậu nhìn thấy Lâm Vinh Tiêu thì bên chân ông đã có thêm ba xác con quái sâu.

 

"Dậy rồi sao, con đã ăn chưa?"

 

"Ăn rồi, cha, kĩ năng bắn súng của cha thật tốt!' Có một cái xác quái sâu có thể thấy rõ vết thương ở mắt là do trúng đạn.

 

Lâm Vinh Tiêu cười ha ha: "Vừa hay con dậy rồi, vậy dạy cha bắn súng đi. Cha ngắm không tốt nên đã lãng phí rất nhiều đạn.:"

 

"Vâng, để con tạo tư thế trước..."

 

Súng lục mà Lâm Vinh Tiêu đưa cậu lần trước cậu chưa từng dùng thử. Dù sao lúc ấy ai cũng nghĩ trong nhà có mỗi một khẩu súng, Lâm Vinh Tiêu dằn lòng cho cậu, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không nên sử dụng. Bây giờ có thể tìm ra lý do cho đống vũ khí của mình rồi, cũng có rất nhiều đạn để sử dụng nên Du Hành mới cảm thấy dùng súng Lâm Vinh Tiêu đưa cũng không sao.

 

Cơ thể đám quái trùng càng lúc càng lớn, đánh cận chiến quá nguy hiểm.

 

Nói ngay ngày hôm qua, nếu không phải cậu nhanh nhẩu kéo Lâm Vinh Tiêu lại thì lúc đó không chỉ đơn giản là một lớp da thịt bên ngoài nữa, mà ngay cả bụng cũng bị đào ra rồi.

 

Dù sao thì thân thể con người cũng chẳng phải sắt t hép, không thể nào may mắn mãi được. Vì thế bây giờ có dụng cụ công kích từ xa, thân thể mệt nhọc bao nhiêu ngày qua của Du Hành cuối cùng cũng được thư giãn.

 

Học bắn súng là chuyện quan trọng, Du Hành cũng hỏi qua ý kiến của Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương. Thật ra thì đối với hai người phụ nữ trong nhà, học súng so với học chém dao còn có lợi hơn. Còn Lâm Vinh Tiêu dĩ nhiên là ủng hộ, nếu không phải bà nội Lâm đã lớn tuổi, mắt lại hoa nhìn không rõ thì cậu cũng muốn để bà nội cùng học kìa.

 

Lâm Song Phượng luôn muốn giúp đỡ phần nào công việc cho chồng và con trai, vì thế lúc vừa nghe nói con trai muốn dạy mọi người dùng súng liền đồng ý ngay lập tức. Chu Quân Phương không nói gì, chỉ đứng sau lưng Lâm Song Phượng gật đầu đồng tình.

 

Một người là dạy, ba người cũng là dạy. Ở thế giới hiện thực Du Hành đã có kinh nghiệm dạy mười mấy người nên quá trình dạy này cực kì thuận lợi.

 

Đống súng này cũng do cậu đổi từ hệ thống ra, coi như làm trang bị trong mỗi thế giới. Trong quá trình dạy học cũng rất thực dụng. Dù sao đám quái sâu trong thế giới lần này cực kì nhạy bén, bắn dày đặc liên tục sẽ khiến chúng chú ý tới.

 

Tuy lúc nào cũng trốn trong biệt thự, nhưng Du Hành luôn quan sát hành động của đám quái sâu bên ngoài. Mặc dù đôi mắt của chúng lớn tới mức đáng sợ, nhưng hình như chúng không có thị giác. Chúng rất nhạy cảm với âm thanh, đồng thời có thể ngửi ra vật sống. Hai điểm này có hơi giống với đặc điểm của đám tan thi trong những thế giới trước.

 

Chu Quân Phương cũng bận rộn theo học, đứa bé liền rơi vào tay bà nội Lâm chăm sóc. Cũng may Chu Bình là một đứa bé rất ngoan ngoãn, sau nhiều lần bị mẹ từ chối cho ra ngoài chơi thì cũng không đòi ra nữa. Điều này khiến Chu Quân Phương càng chuyên tâm học tập hơn.

 

Võ lực trong biệt thự đột nhiên tăng lên khiến biệt thự nhà họ Lâm có thời gian thở dốc sau nhiều ngày diệt quái trùng.

 

Lại qua năm ngày, biệt thự tiếp đón một nhóm khách.

 

Những người bên ngoài gọi lớn, để người nhà họ Lâm nhanh chóng mở cửa.

 

"Chúng tôi là chủ căn biệt thự số mười! Nếu mọi người thu nhận chúng tôi thì chúng tôi sẽ hậu tạ!"

 

Lúc đó mới hơn bảy giờ sáng, đêm qua vừa trút xuống một trận mưa nhỏ nên buổi sáng vẫn còn mờ tối, đã thế còn khá lạnh. Những người này xuất hiện trong màn hình camera, là bà nội Lâm nhìn thấy đầu tiên.

 

"Để cha ra xem thử!"

 

Du Hành nói: "Để con đi cùng."

 

Lúc mở cửa, có thể nghe được tiếng hô ở bên ngoài. Nói là tiếng hô chứ thực ra âm lượng không lớn, xem ra đối phương cố ý đè nén tiếng của mình lại.

 

Lâm Song Phượng cũng nghe thấy, hỏi: "Làm thế nào bây giờ? Có nên để họ vào hay không?"

 

Lâm Vinh Tiêu hơi suy nghĩ một chút, hỏi Du Hành: "Hằng An, con cảm thấy thế nào?" Chỉ thấy con trai ông lắc đầu.

 

Hai người trao đổi ánh mắt, chỉ có hai người biết bí mật trong nhà mình, điều này không thể để cho người ngoài biết được. Lại nói họ không nhận ra người bên ngoài là ai, nhân phẩm của họ tới mức nào không thể biết trước được.

 

Vì an toàn của cả gia đình, họ không thể làm gì khác hơn là im lặng, không để ai vào trong.

 

Lâm Vinh Tiêu nói: "Xin lỗi, nhà chúng tôi không tiện, mong mọi người trở về đi!"

 

"Chúng tôi là chủ nhân căn biệt thự số mười, tôi có thể cho mọi người nhìn giấy chứng nhận của mình. Ngài xem thử đi, bây giờ mọi người đều khó sống, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của ngài đâu, ngài muốn lấy cái gì làm tiền thuê thì cứ ra giá đi."

 

Người bên ngoài vừa nói là biết là dạng người rất thông minh, biết cách nói chuyện rồi.

 

Lâm Vinh Tiêu vẫn giữ thái độ hòa nhã, lên tiếng từ chối: "Tôi tin rằng mọi người cũng biết tôi đang rất khó xử."

 

"Được rồi, xin lỗi đã quấy rầy."

 

Sau đó tiếng động cơ vang lên, hai chiếc xe đã rời khỏi. Nghe thanh âm thì có lẽ họ đã đi về phía biệt thự đằng sau, không biết là quay về nhà hay là sang hộ khác.

 

"Cha, chúng ta phải đi chỗ nào bây giờ?"

 

Trong chiếc xe đầu tiên là hai cha con, phía sau đều là người thân của họ.

 

Nghe được câu hỏi của con trai, Ông Thiệu Huy nói: "Tìm nhà khác, hoặc là căn biệt thự bỏ không."

 

Ông còn nói rõ: "Đáng tiếc nhà vừa rồi không cho chúng ta vào, lớp phòng ngự nhà họ có vẻ rất chắc chắn."

 

Đứa con trai hơi ngốc gật đầu, hóa ra đó gọi là bền vững, vậy là an toàn rồi.

 

Ông Thiệu Huy cũng cảm thấy đáng tiếc trong lòng, tuy nhiên không cho gia đình họ vào cũng là chuyện đương nhiên. Nếu không phải biệt thự nhà ông ta đã hỏng, không thể ở lại thì ông cũng không phải mang theo con trai đi xin ở nhờ.

 

"Mau ngồi vững."

 

Chiếc xe mạnh mã cán qua người đám quái sâu.

 

Chuyện này chỉ là một bước nhạc đệm đối với nhà họ Lâm, sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người trừ đứa bé và bà nội Lâm thì đều ra ngoài hoạt động.

 

Trong sân chất đống gần hai trăm cỗ thi thể của quái sâu chưa xử lý, sau này sẽ càng khó thu thập hơn. Vì vậy nhiệm vụ chủ yếu của Chu Quân Phương và Lâm Song Phượng hôm nay là thu thập xác quái sâu, may áo giáp bằng lớp da của quái sâu cho cả nhà. Sau đó thì moi đạn trong cơ thể chúng để dự bị.

 

Hôm qua lưới điện lại xuất hiện thêm một lỗ thủng, theo lệ phải đào hố tạo bẫy. Từ khi có đạn khói độc, hơn nữa sau khi phát hiện lợi ích lớp da của đám quái sâu, hiệu quả của cái hố họ đào càng tăng thêm mấy bậc. Khói độc gắn khắp đáy hố, chỉ chờ đám sâu chạm vào là phát nổ, rất hiệu quả.

 

Cái hố này mới đào tối hôm qua, khói đạn bên dưới chưa bị kích hoạt, hai người liền đi vòng quanh sau nhà kiểm tra. Tuần tra một vòng, hai người liền tách ra trông giữ hai bên.

 

Nơi Du Hành trông giữ hôm nay là vườn sau, bây giờ không có quái sâu nên cậu đã luyện thuật kiện thể. Mùa đông lạnh nên phải làm vài động tác làm nóng người trước mới không bị căng dây chằng. Mãi tới lúc nghe thấy tiếng đùng đoàng, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện có một con quái sâu dài khoảng năm mươi xăng ti mét đang bò lên tường rào.

 

Một phát súng bắn ra, con quái sâu vừa bò lên đã bị bắn ngã xuống, rơi bên ngoài bờ tường.

 

Trải qua những ngày thực hành, cậu lần nữa tìm về cảm giác dùng súng quen thuộc, cơ hồ bắn phát nào trúng phát đấy. Chờ một lúc không thấy con nào bò lên, cậu lại tiếp tục rèn luyện.

 

Quá trình rèn luyện cơ thể rất khô khan, giờ người nhà họ Lâm thỉnh thoảng rảnh rỗi mới luyện tập. Ngay cả Lâm Vinh Tiêu và Lâm Song Phượng cũng không luyện mấy hôm nay rồi, ai cũng đều bận rộn tập bắn súng.

 

Nhưng tập luyện chăm chỉ không phụ công sức bỏ ra, thân thể này của cậu càng ngày càng trở nên cường tráng.

 

Lúc ăn cơm trưa, Du Hành ăn hết ba bát cơm lớn. Điều này khiến bà nội Lâm rất vui vẻ, lại múc cho cậu thêm một bát canh.

 

"Ăn nhiều mới tối, dáng dấp mới đẹp!"

 

Du Hành lại uống một hớp hết bát canh với ý tốt của bà nội.

 

"Con không ăn nổi nữa rồi." Cậu ngăn cản động tác muốn xới thêm cơm của bà nội Lâm: "Con đi xem thử đống xác của quái trùng."  

 

Chương 153                                                                                        Chương 155       

 


Nhận xét

  1. :v t có điều thắc mắc truyện thuộc thể loại vô cp hay đam mỹ hay năm nữ z ad

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cái này tui cũng chịu =>>, lúc ôm bộ này đọc rv các bà nói bộ này là vô cp, tag của tác giả thì nói có nữ chính nhưng lúc tui ed thì hint bay tung tóe luôn

      Xóa
    2. H t lại chờ main về lại thế giới huyền huyễn. Mà main kiểu ko có kẻ thù j cả á.

      Xóa

Đăng nhận xét