(ps: Hôm nay vừa đi quân sự về là đăng luôn nè, xin lỗi đã để mọi người phải
chờ đợi trong suốt một tháng qua ạ =(( )
Du
Hành tu luyện ở nhà, lúc tu thuật kiện thể cũng kéo thêm người nhà họ Lâm cùng
nhau tập luyện. Mặc dù không có tâm pháp duy trì như cũng coi như có chút lợi
ích.
Chu
Quân Phương phải chăm sóc đứa bé nên phải từ chối tập luyện.
Luyện
được hai ngày, bà nội Lâm không thể kiên trì được nên phất tay từ chối:
"Được rồi, bà luyện một chút là được rồi, bà nội không đủ sức khỏe để
luyện tiếp." Sau đó ngồi xuống ghế, vỗ tay đấm chân.
Cuối
cùng chỉ có hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu và Lâm Song Phượng là vẫn còn kiên trì.
"Khoan
hãy nói, mặc dù mấy hôm trước cơ thể cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ cả
người trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Hằng An à, thầy giáo trường con thật
lợi hại, thế mà có thể biên soạn ra bài thể thao hay thế này." Lâm Song
Phượng không nhịn được khen ngợi liên tục.
Du
Hành mượn cớ là học được ở trường, cũng không có ai hoài nghi cậu cả.
Sau
khi rèn luyện xong, Lâm Vinh Tiêu còn nói cho cậu biết tin tức bên ngoài.
Nói
thật, mặc dù nhiệm vụ này là cấp bậc địa ngục, nhưng cha của nguyên chủ thật sự
rất giỏi giang và có trách nhiệm. Đồ dùng cần thiết đều do một tay ông chuẩn
bị, dò hỏi tin tức bên ngoài cũng rất thuận lợi.
Từ
khi làm nhiệm vụ tới nay, đây là lần đầu tiên Du Hành nếm trải cảm giác được
bảo vệ, cảm giác rất mới lạ.
"...
Cả nước đã xuất hiện người khỏi bệnh, đây là một tin tức tốt, đó là một khởi
đầu mới. Sẽ càng có nhiều người khỏi bệnh hơn..."
Tin
tức mà cao tầng truyền ra tựa như hòn đá rơi xuống hồ nước.
Đối
mặt trước nghi ngờ của quần chúng: Tại sao vẫn chưa thấy ca bệnh khỏi bệnh xuất
hiện? Trình độ y học của nước ta có thể ứng đối với nguy cơ lần này thật sao?
Cao tầng luôn căng thẳng về vấn đề này, nhưng may mắn bây giờ đã thu được kết
quả tốt rồi.
Hoài
nghi và bất an của dân chúng sau tin tức lần này đã tan thành mây khói.
"Tốt
quá! Vậy em gái tôi sẽ nhanh được xuất viện phải không?"
"Thế
mẹ tôi thì sao? Bà ấy đã nằm viện mười sáu ngày rồi!"
"Ôi
chao, thế phải nhanh chóng đi quỳ bái Thần Long nương nương rồi, người thật là
linh nghiệm."
Tin
tức trên mạng lan nhanh không thể kiểm soát, nhưng phần lớn đều là tin tức mừng
rỡ của mọi người. Trong đó có cả mấy lời đồn thổi giai thoại của Sâu nương
nương, Du Hành xem qua thì thấy không ít đâu.
"Chỗ
này là Hành Thủy* phải không? Để cha xem thử... núi Phúc Thọ?" Lâm Vinh
Tiêu ngó đầu vào xem, cau mày nói: "Chuyện này phóng đại quá, đúng là toàn
người mê tín dị đoan!" Chỉ thấy trong tấm hình, có một người mặc quần áo
và trang sức kì quái đứng ở trên đài, dưới đất là một mảng lớn người đang quỳ
rạp xuống, cực kì tôn kính bái lạy.
(*Hành
Thủy là một địa cấp thị thuộc tỉnh Hà Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa)
Du
Hành nói: "Chờ chính phủ xử lý xong chuyện đám sâu kia thì nhất định sẽ
tới lượt đám người này bị tóm!" Loại hành động mang tính chất kích động
phản loạn này sao có thể để cho chúng tự tung tự tác được?
Lâm
Vinh Tiêu lắc đầu nói: "Hơi loạn một cái là lôi đủ thứ thần thánh ra cúng
bái, thế đạo này cũng thật là..."
Một
trận thiên thạch đã khiến cuộc sống của tất cả mọi người đảo loạn. Mặc dù bây
giờ hầu hết sâu đã bị tiêu diệt, nhưng cuộc sống của mọi người vẫn chưa khôi
phục. Sự tồn tại của trứng trùng mang tới uy hiếp rất lớn tới tính mạng và sự
an toàn của mọi người, tất cả người tạo ra thực phẩm và con buôn bây giờ đang
rơi vào tình trạng oán thán.
Bán
đồ nhưng không ai dám mua!
Trái
lại các ông chủ siêu thị, cửa hàng tổng hợp lại bội thu, cười nhăn cả mặt mày.
Bên
ngoài tạm thời yên bình, còn cao tầng lại đang không ngừng ưu sầu.. Cách thời
gian xảy ra sự kiện kia đã hai mươi ba ngày, dòng nước ngầm bên trong càng xoáy
càng thâm sâu.
Ở
một nơi không ai biết, có một vũng đất trũng thấp chứa đầy các loại đá màu đỏ
tối tăm, những vũng nhỏ đục ngầu đặc quánh. Có thứ gì đó lộ ra khỏi mặt nước,
thô thô như càng cua.
Sau
đó, một đôi mắt kép màu đỏ cũng ló ra nốt.
Tuy
dáng người của nó rất nhỏ nhưng thắng ở số lượng, trên mặt nước liên tục xuất
hiện những điểm đỏ đung đưa, sau đó chúng di chuyển ra bốn phương tám hướng.
Những nơi chúng đi qua, tất cả thực vật đều trở nên héo úa, còn động vật thì
ngay cả xương cốt cũng không còn, thậm chí đất đai cũng bị gặm mất một tầng.
Còn
hình dáng của chúng càng ngày càng lớn nhanh như cầu tuyết, hút thức ăn nhiều
tới nỗi lớp da mỏng manh ban đầu trở nên cứng rắn, dầy dặn hơn. Tới lúc
xuất hiện nơi con người sinh sống thì không có một ai kịp trở tay hành động!
Cảnh
tượng như thế đã xuất hiện ở không ít nơi trên thế giới.
Dù
sao thì nhân lực có hạn, tốc độ tiêu diệt trứng trùng không thể nhanh bằng tốc
độ ấp trứng được. Lại nói có một số nơi xa xôi hiểm trở ít người đặt chân tới
như hải vực, công việc thanh trừ có khó khăn và nặng nhọc hơn gấp bội. Đặc biệt
là trong thiên nhiên, còn có rất nhiều rừng thiêng nước độc mà con người không
thể tới, ở đó cũng có mảnh thiên thạch rơi xuống còn sót lại nên việc tiêu diệt
cũng rất khó khăn.
Thứ
khó có thể tưởng tượng hơn thế là những đồ ăn bị ướp lạnh hay ở những nơi thu
mua phế liệu bị lẫn mảnh thiên thạch đều bắt đầu xuất hiện các hiện tượng lạ.
Không
biết trứng trùng đã lẫn và đông đặc lại từ khi nào, thoạt nhìn bên ngoài không
khác những tảng đá thông thường cho lắm, nhưng lại có năng lượng tước đi sinh
mạng của con người. Mặc dù nhiệt độ thấp có thể ức chế tốc độ nở trứng, nhưng
hiển nhiên, nhiệt độ đóng băng bình thường mà con người sử dụng cho lương thực
thực phẩm không được coi là nhiệt độ thấp với chúng.
Tất
cả các nước đều đang nỗ lực duy trì trật tự, nhưng cũng đều phải bó tay chịu
thua.
Ngày
thứ hai mươi bốn tại bổn quốc sau khi thiên thạch rơi xuống, cao tầng lại công
bố thêm tin khẩn: Đất nước có hai trăm sáu mươi tám địa phương bủng nổ đại dịch
sâu trùng lớn, chúng đang không ngừng lớn mạnh lan ra ngoài, quần chúng tạm
thời tránh ở trong nhà, làm tốt công tác đề phòng bảo vệ chính bản thân và gia
đình của mình. Tổ quốc đang nỗ lực tiêu diệt trận tai họa lần này!
Nước
họ công bố tin tức kịp thời, ban đầu còn có một số dân chúng của các địa phương
vì không kịp phòng ngừa mà bị tổn thương nặng, sau đó cũng có vài địa phương
khác nhanh chóng bước vào giai đoạn phòng bị.
Khu
biệt thự nhà họ Lâm lại đóng chặt lần nữa. Nhân viên trong khu biệt thự quả
thực rất nỗ lực, ngày nào cũng tuần tra 24/24, khả năng trấn an lòng người dân
trong khu rất tốt.
Bây
giờ không thể ra khỏi nhà được, hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu ngày nào cũng rèn
luyện với Du Hành, hiệu quả cũng không hề tệ chút nào.
Những
năm này Lâm Vinh Tiêu dốc sức làm ăn trên thương trường nên có không ít tật
xấu, đủ các loại bệnh như viêm xương khớp, viêm dạ dày... Ngay cả mùa đông cũng
xuất hiện chứng viêm xương khớp, nhưng những nhày vừa qua lại cảm thấy tình
trạng bệnh khá hơn rất nhiều.
Du
Hành cảm thấy khoảng thời gian này rất quan trọng, không chỉ phải tăng cường
thể chất mà các lực lượng võ trang khác cũng phải tăng lên thật nhanh. Cậu có
súng, có đạn sương mù, sau này chắc chắn sẽ phải mang ra dùng. Lại nói, sức lực
bản thân có hạn. có thêm mấy người trợ giúp mới có thể đảm bảo an toàn được.
Nhưng
nếu ở nhà họ Lâm thì phải phí thêm chút tâm tư để che giấu. Nói thực tế thì bất
kể là chỗ ở hay vật liệu, dùng thân phận của Lâm Hằng An là thuận tiện nhất.
Nhưng phàm là cậu chiếm được chỗ tốt nào hay nhà họ bỏ ra bao nhiêu thì chỉ cần
ở trong năng lực của Du Hành thì cậu cũng sẽ che chở cho nhà họ Lâm.
Nếu
họ nhận ra cậu không phải con ruột của họ.. Du Hành không hề muốn dùng chuyện
này để dò xét tình cảm của hai vợ chồng nhà họ Lâm, cậu không muốn gặp phiền
toái. Cậu định học theo tính tình của Lâm Hằng An, sau này sẽ từ từ thay đổi,
như thế mới không quá đột ngột.
Để
sau này có thể dễ dàng lấy ra súng ống, cậu cần tìm một lý do thích hợp trước.
Biện pháp an toàn có, nhưng lại không tới phiên cậu phải ra tay.
Du
Hành thầm ngẫm nghĩ trong lòng, không phải ai cũng biết tới nhà họ Lâm, hơn nữa
họ có biệt thự ở, có chỗ để ăn, bên ngoài dù có loạn tới đâu cũng không tới mức
phạm tới chỗ này.
Ngày
hai mươi lăm tháng hai, khu biệt thự cúp nước hoàn toàn.
Hệ
thống nước của khu biệt thự không có vấn đề gì cả, là do nhà máy cung cấp nước
cúp. Nhân viên trong biệt thự nhanh chóng đi hỏi, kết quả không có ai nghe điện
thoại cả.
Nhà
họ Lâm không hề biết chuyện này, vì cả nhà họ đã không dám sử dụng nước từ khu
nhà lâu rồi, nước họ dùng toàn là nước dự trữ lúc mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Mà
chuyện này hình như chỉ là khởi đầu. Buổi tối hôm đó, biệt thự bị cúp điện.
Khoảng mười phút sau mới có điện lại, Du Hành thuận tay nhận cuộc gọi của nhân
viên trong biệt thự.
Hóa
ra cả khu này đã bị cúp điện thạm thời, có vẻ như đã gặp phải vấn đề gì đó,
nhân viên trong khu nhanh chóng gọi điện như từng hộ nhà để thông báo nguyên
nhân. Họ đã nhanh chóng khởi động hệ thống tự cung cấp điện của khu biệt thự,
nhưng nguồn điện có hạn, mong các hộ gia đình dùng điện tiết kiệm, giảm bớt đồ
dùng điện không cần thiết.
Du
Hành báo lại cho mọi người trong nhà, cả nhà vội vàng ngắt điện như đồ vật
không cần thiết, thậm chí cả nhà còn tập trung hết ở phòng khách, chỉ mở mỗi lò
sưởi và đèn điện.
Đó
là một tín hiệu xấu, đêm đó cả nhà đều ở lại phòng khách tầng một, ngay cả đệm
và chăn cũng chuyển hết xuống dưới nhà.
Lâm
Vinh Tiêu nói: "Chúng ta tạm ngủ ở đây đi!'
"Không
biết bao giờ mới có điện đây? Em nhớ là điện dự trữ chỉ dùng được nhiều nhất ba
ngày nữa có đúng không?" Lâm Song Phượng hỏi.
"Anh
không biết, em đừng lo, nhà chúng ta vẫn còn máy phát điện."
Du
Hành che miệng nói: "Sau khi sửa sang lại nhà, con đã để thợ lắp thêm bộ
máy phát điện bằng năng lượng mặt trời rồi."
Cả
nhà đắp chăn, cùng nhau nói chuyện phiếm. Ba người phụ nữ trong nhà tụm lại nói
chuyện của Chu Bình, còn Du Hành và Lâm Vinh Tiêu thì cùng nhìn vào máy tính
xách tay.
Mấy
ngày nay trên mạng liên tục xuất hiện rất nhiều tin tức kinh người, vì thế hai
cha con cùng tìm kiếm thêm thông tin, nhưng không dám để cho mấy người khác
trong nhà biết.
Trước
kia, chỉ cần là tin tức không tốt thì chỉ qua mấy phút liền bị thủ tiêu, nhưng
bây giờ thì đều được ghim ở đầu trang.
Chạng
vạng tối, mọi người chấn động vì số lượng hình ảnh liên quan lần này lên tới
mấy trăm nghìn tấm, hơn nữa còn được đính ở đầu trang web.
Bài
đăng đó không có lời bình, chỉ có hình ảnh. Tấm nào tấm đấy đều mang theo nội
dung rất đáng sợ.
"Có
phải chúng lại biến dị hay không?" Đôi mắt tinh tế của Lâm Vinh Tiêu
nhanh chóng nhìn ra trọng điểm.
"Không
sai, cha xem xem, chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa..." Du Hành dùng ngón
tay chỉ lên mành hình, "Dáng người của chúng không thay đổi, nhưng tứ chi
lại biến dài và lớn hơn, ngay cả đầu cũng ngày càng to, còn có cả miệng
nữa..."
Thân
hình vẫn lớn ngang quả bóng rổ, không tính là quá lớn, nhưng sự biến hóa trên
thân thể nói lại cực kì rõ ràng. Đám sâu đợt đầu thì đầu của chúng hơi trầm
xuống, cổ ngắn ngủn. Bây giờ cổ mọc dài hơn, đầu sau khi chui ra khỏi lớp xác
lộ ra toàn bộ, trên cổ dày đặc từng lớp giáp xác, cái mồm đỏ hoắm như chậu máu.
"Nhìn
đáng sợ thật." Lâm Vinh Tiêu cau mày nói: "Nếu bị nó cắn một cái thôi
thì kiểu gì cũng mất một miếng thịt."
Sau
khi cổ dài ra hơn, con trùng này càng nhìn càng đáng ghét.
"Cha,
con muốn nói với cha một chuyện." Du Hành nói chuyện lần trước cậu phát
hiện ra xác con sâu này có thể mềm ra cho Lâm Vinh Tiêu: "Con đã thử rồi,
cho dù nướng tới mềm nhũn cũng rất có tính đàn hồi, mặc dù không biết có tránh
được răng của chúng không nhưng chắc chắn là bền hơn quần áo bình thường của
chúng ta."
Lâm
Vinh Tiêu giật mình, nói: "Thật hay giả vậy? Mau lấy ra cho cha xem."
"Để
con đi lấy."
Lâm
Song Phượng mỉm cười, nói: "Lúc ấy thằng bé rút gân lột da con quái vật
kia em còn giật mình thon thót mãi!"
Bà
nội Lâm thấy vậy vừa vui lại vừa yên tâm: "Cháu của mẹ nhất định sẽ rất
giỏi, các con đừng thấy thằng bé ham chơi mà mắng nó mãi, trong lòng thằng bé
có tính toán sẵn rồi. Con xem, không phải thằng bé đã tạo ra thành quả rồi hay
sao?" Đốt xác quái vật liền tìm ra phát mình, đúng là đứa bé vừa ngoan vừa
thông minh mà~~
Lâm
Vinh Tiêu dở khóc dở cười, đáp: "Dạ, dạ, dạ, mẹ nói đúng."
Du
Hành chạy lên tầng lấy bộ da côn trùng, lúc xuống tầng thì nghe được âm thanh
kì lạ. Cậu đi theo thanh âm nhìn thử, cuối cùng đi tới phòng vệ sinh.
Mở
đèn, Du Hành đứng từ ngoài nhìn vào bên trong, không có vật gì kì lạ cả. Sau đó
cậu đặt mắt lên ống dẫn nước.
Thanh
âm kia truyền ra từ ống nước, bây giờ vẫn còn vang lên âm thanh, tựa như bên
trong có con cá đang quẫy vậy.
Phản
ứng đầu tiên của Du Hành là nghi ngờ bên trong có trứng trùng. Nhà họ từ lâu đã
không mở vòi nước, tuy bên trong vẫn còn nước bị chặn từ lần trước, nếu nói bên
trong có trứng trùng chưa nở thì không phải là không có khả năng.
Cạch
cạch cạch_
Du
Hành cong ngón tay gõ vào ống nước, thứ bên trong cũng gõ lại mấy cái.
"Cha,
mau lên đây xem thử đi!"
Chờ
Lâm Vinh Tiêu đi lên, Du Hành liền nói suy đoán của mình cho ông.
Lâm
Vinh Tiêu nghe xong, mặt liền biến đổi: "Cha đi gọi cho nhân viên tới!'
Giờ
là mười giờ đêm, điện thoại của nhân viên trực không thể gọi được. Lâm Song
Phượng cũng gọi điện cùng mọi người, vất vả lắm mới gọi được một cuộc, nhưng
nhân viên quản lý lại nói không thể phân thêm nhân viên tới kiểm tra được.
"Thật
sự xin lỗi ngài! Ống nước của những nhà khác trong khu cũng xuất hiện tình
huống này, nhân viên chuyên nghiệp lẫn nhân viên không chuyên của chúng tôi đều
được xuất ra ngoài hết rồi, tôi sẽ nhanh chóng phân người tới nhà ngài, mong
ngài thứ lỗi cho! Để đảm bảo sự an toàn cho gia đình, mong ngài đừng tự ý sử
dụng nước sôi dội xuống ống nước!"
"Được,
chúng tôi sẽ chờ thêm một lúc nữa, mong mọi người nhanh lên một chút, biệt thự
nhà tôi là số mười sáu."
Sau
khi cúp điện thoại, Lâm Song Phượng lo lắng nói: "Phải làm sao đây? Tạm
thời không có đủ nhân viên."
Lâm
Vinh Tiêu phất tay, nói: "Song Phượng, em xuống nhà với mẹ đi, nhắc Quân
Phương để ý con trai cô ấy cho tốt."
"Vâng."
"Cha,
ống nước ở phòng tắm trong phòng thể dục và phòng dành cho khách ở tầng một đều
xuất hiện âm thanh kia." Du Hành nhanh chóng kiểm tra hết biệt thự, tổng
cộng có ba chỗ xuất hiện âm thanh khác thường.
"Ống
nước ở phòng tắm trong phòng thể dục đã xuất hiện xuất hiệu vỡ nhẹ."
Lâm
Vinh Tiêu cắn răng, nói: "Vậy không thể chờ thêm được nữa! Cha và con cùng
đi xử lý!"
:v May là ngày nào t cũng vô hóng thử. Welcome ad trở về từ địa ngục , đi quân sự t ghét nhất là dậy sớm T.T quá khổ
Trả lờiXóa